Mạnh Lập An đến tạ tội
Viễn Du Đích Ngư
2024-01-18 17:02:57
Nhắc đến Mạnh Lập An, Vân Sanh cắn răng nói: "Hắn lừa gạt ta nói thời
gian trước đi ra ngoài rèn luyện gặp phải một nhóm yêu thú, pháp khí
mang bên mình bị hư hại trong lúc chiến đấu. Trước khi Luyện Tâm Cảnh mở ra, ta lo lắng hắn sẽ bị thua thiệt. Liền chủ động đề nghị ta có thể
cho hắn mượn pháp khí của mình. Hắn từ chối ta, nói hắn có cách giải
quyết."
"Sau đó có một ngày, hắn đột nhiên truyền âm cho ta, nói hắn mới đào ra một thanh trường kiếm từ chợ bán đồ cũ, không biết uy lực của nó như thế nào, muốn mượn Băng Ngọc Trản của ta kiểm tra một phen. Lúc đó Vân Mạc sư huynh không cho phép ta rời khỏi Tiên Miểu Phong, ta liền kêu Thanh Duẫn đưa qua giúp ta......"
Chuyện sau đó cũng không cần phải nói, Mạnh Lập An không những không trả lại Băng Ngọc Trản, còn cố ý diễn một màn kịch ở trong Luyện Tâm Cảnh, thật sự là muốn dây dưa không rõ với Tiên Miểu Phong bọn họ.
Mưu kế này cũng không thể gọi là thông minh, chẳng qua là đang lợi dụng sự tin tưởng của Vân Sanh mà thôi.
Vân Lan gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, suy nghĩ nói: "Mạnh Lập An chẳng lẽ không sợ âm mưu bị bại lộ, khó mà xong việc được sao?"
Vân Sanh cũng không hiểu được, khi hắn mới vào tông môn được Mạnh Lập An săn sóc không ít, trong lòng vẫn luôn cảm kích, cho nên cũng không có đề phòng hắn.
Thấy cũng không còn nhiều thời gian, Vân Sanh lại nói lời tạm biệt với hai vị sư huynh, "Vân Sanh cáo từ, hai vị sư huynh hãy bảo trọng."
Đợi thân ảnh của Vân Sanh biến mất trong Truyền Tống Trận, Vân Lan và Vân Mạc mới quay về. Trên đường đi, tình cờ gặp được một đệ tử của Tiên Miểu Phong.
Đệ tử kia vừa nhìn thấy hai người, vẻ mặt lo lắng chạy tới nghênh đón, "Vân Mạc sư huynh, Vân Lan sư huynh, xảy ra chuyện lớn!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Lan nhíu mày hỏi.
"Phong chủ đại nhân mới nhậm chức của Hãn Vân Phong chạy tới Tiên Miểu Phong chúng ta để tạ tội! Tất cả người ở mấy phong khác đều tới xem náo nhiệt!"
Vân Mạc và Vân Lan đều sầm mặt lại, bọn họ đúng là đánh giá thấp da mặt của Mạnh Lập An.
......
Hoa Linh ăn linh cốc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài Thương Lãng Điện, nghiêng đầu nhìn chủ nhân nhà mình, "Chíp?"
Không ra ngoài xem tình hình một chút sao? Mạnh Lập An kia đến đây để gây phiền phức đó!
Trình Tố Tích dùng ngón tay xoa xoa lớp lông mềm mại trước ngực Hoa Linh, hỏi: "Ăn no rồi?"
Hoa Linh nhịn không được muốn trợn mắt, đáng tiếc cấu tạo cơ thể của loài chim không cho phép. Nàng dọc theo cánh tay mảnh mai bò lên trên vai chủ nhân, nhìn ra ngoài cửa "Chíp" một tiếng thật dài.
Trình Tố Tích lúc này đã đọc hiểu ý của nàng, "Muốn ra ngoài xem náo nhiệt?"
Hoa Linh liên tục gật đầu.
"Vậy liền đi xem một chút."
Góc váy của Trình Tố Tích lướt qua thềm đá Lam Ngọc (Sapphire) lạnh lẽo, dáng vẻ ung dung đứng lên, mang theo Hoa Linh ở trên vai, đẩy cửa lớn Thương Lãng Điện ra.
Tiếng ồn ào ở bên ngoài bỗng dưng yên tĩnh lại.
Mạnh Lập An đứng ở trong đám đông nghe tiếng liền xoay người lại, chắp tay hành lễ với Trình Tố Tích, "Lăng Khê trưởng lão, tại hạ là phong chủ Hãn Vân Phong, Mạnh Lập An."
Trình Tố Tích đứng ở trên thềm đá, giọng nói lạnh lẽo như đang gõ lên ngọc thạch, "Mạnh phong chủ tới đây là vì chuyện gì?"
Mạnh Lập An lấy ra một cái pháp khí, cất cao giọng nói: "Vài ngày trước, ta mượn Băng Ngọc Trản của sư đệ Vân Sanh ở Tiên Miểu Phong, nhưng chưa kịp trả lại. Không nghĩ tới trong Luyện Tâm Cảnh bị Diễm Điểu tập kích, dưới tình thế cấp bách liền dùng Băng Ngọc Trản đối địch. Nghe nói có một số đệ tử không biết chuyện bên trong, đã hiểu lầm Lăng Khê trưởng lão, trong lòng Lập An bứt rứt, hôm nay cố ý đến đây để tạ tội với Lăng Khê trưởng lão và Vân Sanh sư đệ."
Thái độ Mạnh Lập An cúi thấp, trong lời nói đều là bảo vệ Tiên Miểu Phong.
Các đệ tử ở mấy phong khác nghe được lời này liền nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
Hoa Linh lúc này thật sự muốn trợn tròn mắt.
Mạnh Lập An này chạy tới tạ tội còn gióng trống khua chiên, lại còn nói mấy lời tự thị nhi phi*, còn không phải là muốn nói giả làm thật, làm cho người ở mấy phong khác tin rằng trước đó hắn thật sự có quan hệ với Tiên Miểu Phong?
[*Tự thị nhi phi /似是而非/: giống thật mà là giả, như đúng mà là sai]
Quá phận nhất chính là hắn tính kế Vân Sanh, lại cố ý nói ra tên của Vân Sanh vào lúc này, là sợ cuộc sống của Vân Sanh ở Tiên Miểu Phong quá thoải mái rồi sao?
Không thể không nói, may là chủ nhân đã tính toán trước, đưa Vân Sanh ra ngoài.
Đồng cảm với Hoa Linh còn có Vân Mạc và Vân Lan đang vội vã chạy về.
Vân Lan phe phẩy cây quạt đi về phía trước, nói: "Mạnh phong chủ, nói vậy là sai rồi. Theo như lời của ngài, tất cả mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hoàn toàn không cần phải tạ tội. Phong chủ đại nhân của chúng ta trước giờ cũng không quan tâm đến lời nói của người khác, mấy lời đồn chỉ dừng lại ở người có đầu óc."
Ý nói Mạnh Lập An không cần mượn chuyện của Băng Ngọc Trản tiếp tục làm ầm ĩ.
Mạnh Lập An dường như không nghe được lời châm chọc của Vân Lan, tiện thể hỏi: "Vân Sanh sư đệ có ở đây không? Băng Ngọc Trản này ta cần trả lại cho hắn."
Vân Mạc lạnh lùng nói: "Hắn đã lên đường đi Khâm Thiên Thành."
Nghe được lời này, các đệ tử Tiên Miểu Phong có quan hệ tốt với Vân Sanh đều lo lắng vây lại.
"Nghe nói yêu thú ở Khâm Thiên Thành hống hách lộng hành, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ mất mạng. Vân Sanh sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ......"
"Xí xí xí, cái miệng quạ đen của nhà ngươi! Vân Sanh sư huynh từ trước đến nay luôn gặp may, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Các đệ tử không dám cầu tình với Trình Tố Tích, liền quay về phía Mạnh Lập An trừng mắt.
Nếu không phải người này này lén dùng Băng Ngọc Trản của Vân Sanh sư đệ, Tiên Miểu Phong bọn họ cũng sẽ không bị người khác chỉ trỏ, Vân Sanh sư huynh cũng sẽ không bị phong chủ đại nhân phái đi Khâm Thiên Thành!
Nhân duyên của đệ tử tên Vân Sanh cũng không tệ lắm!
Hoa Linh vỗ vỗ cánh, cảm thán nói.
Mạnh Lập An lộ ra vẻ kinh ngạc, "Khâm Thiên Thành? Lăng Khê trưởng lão sao nhẫn tâm như vậy......"
"Mạnh phong chủ," Vân Lan ngắt lời hắn, vẻ mặt lạnh lẽo, "Ta trước thu nhận Băng Ngọc Trản giúp sư đệ của ta. Chuyện tạ tội, Tiên Miểu Phong chúng ta tuyệt đối không đảm đương nổi."
Sắc mặt Mạnh Lập An bỗng dưng trầm xuống. Hắn ngước nhìn Trình Tố Tích đang đứng trên bậc thang, lại thấy nàng đang trêu đùa chim non ở trên vai, như thể không có để hắn vào trong mắt.
Mạnh Lập An chợt thấy mình giống như tên hề đang nhảy nhót, trong lòng buồn bực không thôi.
Hắn thấy, đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Bây giờ Càn Nguyên Tông chia làm hai phe, một phe là Tần Giản chưởng môn mới nhậm chức, sau lưng là Lăng Khê trưởng lão chống đỡ hắn. Một phe khác là Kính Minh trưởng lão, sau lưng là Tố Hồi Phong thiệt hại ít nhất trong đại chiến.
Hãn Vân Phong và Chỉ Uyên Phong bởi vì phong chủ bỏ mình, bên trong phong lại rải rác, liền trở thành trung tâm tranh đoạt giữa hai phe.
Lần này tin tức tuyển chọn phong chủ vừa truyền tới, Mạnh Lập An liền biết cơ hội tới. Hắn biết rõ ngoại trừ tu vi của mình không có khó khăn, các phương diện còn lại cũng không chiếm ưu thế. Uy vọng của hắn ở Hãn Vân Phong không cao, thủ hạ cũng không có người có năng lực. Cho dù giành được vị trí phong chủ, cũng chỉ là một cái thùng rỗng, không thể nắm chắc được quyền lợi.
Do đó, hắn cần phải mượn sức mạnh bên ngoài.
So sánh với Kính Minh trưởng lão bảo thủ, Mạnh Lập An càng coi trọng phe của Tần Giản. Nhưng hắn không nắm chắc có thể nhận được sự công nhận của Tần Giản và Trình Tố Tích, cho nên mới ra hạ sách này.
Hắn thấy, mặc dù thủ đoạn mình sử dụng không có ra hồn, nhưng dù sao trong tông môn cũng đã tin tưởng hắn và Tiên Miểu Phong cùng một phe, chỉ cần hắn lại tỏ thái độ thành khẩn, Lăng Khê trưởng lão không thể bỏ qua lợi ích đã giao tới tận cửa.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bản chất con người ở Tiên Miểu Phong lại ngay thẳng như vậy. Thân là phong chủ Lăng Khê trưởng lão dường như cũng không thèm để ý tới miếng mồi mà hắn ném ra, thậm chí còn đuổi Vân Sanh ra ngoài sớm như vậy.
Vốn tưởng rằng mưu kế không chút sơ hở lại rơi vào khoảng không, Mạnh Lập An tự nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Đệ tử Hãn Vân Phong đi theo Mạnh Lập An lại đây, trong lòng cũng có hơi vi diệu. Trước đó tiếng tăm của Mạnh Lập An ở trong phong không tệ, nhưng năng lực cũng không có gì nổi trội. Bọn họ vẫn luôn coi trọng nhất là La Anh sư huynh.
Không nghĩ tới La Anh sư huynh bởi vì tai nạn nên không thể tham gia tuyển chọn, làm cho Mạnh Lập An giành được vị trí phong chủ.
Không phải không có người nghi ngờ thủ đoạn ở trong đó. Cho đến khi truyền đến tin tức sau lưng Mạnh Lập An có Lăng Khê trưởng lão chống đỡ, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng mà một màn ngày hôm nay, lại làm cho bọn hắn nghi ngờ......
Thấy Mạnh Lập An khuất phục, Hoa Linh cảm thấy hả giận. Có điều, đều nói thà đắc tội quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân. Nói không chừng người này đã bắt đầu ghi hận Tiên Miểu Phong, dự định sau này trả thù đây......
Nghĩ đến đây, Hoa Linh lo lắng rũ hai cánh nhỏ xuống, xê dịch cái bụng che lại bàn chân.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe được giọng nói của Trình Tố Tích truyền đến ở trên đầu, "Đoàn Tử, ngươi phải nhớ kỹ. Cảnh do tâm sinh, dĩ xảo đấu lực giả, thủy hồ dương, thường tốt hồ âm, thái chí tắc đa kỳ xảo*."
Một câu dài như vậy, Hoa Linh nghe được liền choáng váng.
Kiến thức cổ văn của nàng đã trả cho giáo viên từ lâu, làm sao nghe hiểu chủ nhân đang nói cái gì.
Cũng may chủ nhân cũng biết không thể trông chờ vào Thần Thú mới sinh ra có thể hiểu được lời nói thâm ảo như vậy, liền giải thích nói: "Người tu đạo kiêng kỵ nhất là dùng âm mưu để đạt được mục đích. Làm mất đi bản tính, sẽ sinh ra tâm ma."
Hoa Linh lúc này mới hiểu ra, tán đồng "Chíp" một tiếng.
Hại người cuối cùng hại mình, chuyện xấu ta không thể làm!
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của tiểu gia hỏa vô cùng thú vị, Trình Tố Tích mỉm cười sờ lên đỉnh đầu của nó.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Tuổi còn trẻ đã có phiền muộn hói đầu o(︶︿︶)o aiz!
Giải thích lời Trình Tố Tích:
Cảnh do tâm sinh /境由心生/: Trong lòng bản thân chứa cái gì, thì mình thấy sẽ là cái đó hoặc là cảnh đẹp hay xấu thì cũng có liên quan tới tâm trạng của mình.
Dĩ xảo đấu lực giả, thủy hồ dương, thường tốt hồ âm, thái chí tắc đa kỳ xảo /以巧斗力者, 始乎阳, 常卒乎阴, 泰至则多奇巧/: Đại khái là người dùng mưu trí để đấu nhau, lấy yếu đánh mạnh, lúc bắt đầu thì quang minh chính đại, sau đó sẽ mưu toan ngấm ngầm, đến lúc cực đoan thì sẽ dùng thủ đoạn để lừa dối, người càng thông minh thì mưu mô càng nhiều.
"Sau đó có một ngày, hắn đột nhiên truyền âm cho ta, nói hắn mới đào ra một thanh trường kiếm từ chợ bán đồ cũ, không biết uy lực của nó như thế nào, muốn mượn Băng Ngọc Trản của ta kiểm tra một phen. Lúc đó Vân Mạc sư huynh không cho phép ta rời khỏi Tiên Miểu Phong, ta liền kêu Thanh Duẫn đưa qua giúp ta......"
Chuyện sau đó cũng không cần phải nói, Mạnh Lập An không những không trả lại Băng Ngọc Trản, còn cố ý diễn một màn kịch ở trong Luyện Tâm Cảnh, thật sự là muốn dây dưa không rõ với Tiên Miểu Phong bọn họ.
Mưu kế này cũng không thể gọi là thông minh, chẳng qua là đang lợi dụng sự tin tưởng của Vân Sanh mà thôi.
Vân Lan gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, suy nghĩ nói: "Mạnh Lập An chẳng lẽ không sợ âm mưu bị bại lộ, khó mà xong việc được sao?"
Vân Sanh cũng không hiểu được, khi hắn mới vào tông môn được Mạnh Lập An săn sóc không ít, trong lòng vẫn luôn cảm kích, cho nên cũng không có đề phòng hắn.
Thấy cũng không còn nhiều thời gian, Vân Sanh lại nói lời tạm biệt với hai vị sư huynh, "Vân Sanh cáo từ, hai vị sư huynh hãy bảo trọng."
Đợi thân ảnh của Vân Sanh biến mất trong Truyền Tống Trận, Vân Lan và Vân Mạc mới quay về. Trên đường đi, tình cờ gặp được một đệ tử của Tiên Miểu Phong.
Đệ tử kia vừa nhìn thấy hai người, vẻ mặt lo lắng chạy tới nghênh đón, "Vân Mạc sư huynh, Vân Lan sư huynh, xảy ra chuyện lớn!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Lan nhíu mày hỏi.
"Phong chủ đại nhân mới nhậm chức của Hãn Vân Phong chạy tới Tiên Miểu Phong chúng ta để tạ tội! Tất cả người ở mấy phong khác đều tới xem náo nhiệt!"
Vân Mạc và Vân Lan đều sầm mặt lại, bọn họ đúng là đánh giá thấp da mặt của Mạnh Lập An.
......
Hoa Linh ăn linh cốc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài Thương Lãng Điện, nghiêng đầu nhìn chủ nhân nhà mình, "Chíp?"
Không ra ngoài xem tình hình một chút sao? Mạnh Lập An kia đến đây để gây phiền phức đó!
Trình Tố Tích dùng ngón tay xoa xoa lớp lông mềm mại trước ngực Hoa Linh, hỏi: "Ăn no rồi?"
Hoa Linh nhịn không được muốn trợn mắt, đáng tiếc cấu tạo cơ thể của loài chim không cho phép. Nàng dọc theo cánh tay mảnh mai bò lên trên vai chủ nhân, nhìn ra ngoài cửa "Chíp" một tiếng thật dài.
Trình Tố Tích lúc này đã đọc hiểu ý của nàng, "Muốn ra ngoài xem náo nhiệt?"
Hoa Linh liên tục gật đầu.
"Vậy liền đi xem một chút."
Góc váy của Trình Tố Tích lướt qua thềm đá Lam Ngọc (Sapphire) lạnh lẽo, dáng vẻ ung dung đứng lên, mang theo Hoa Linh ở trên vai, đẩy cửa lớn Thương Lãng Điện ra.
Tiếng ồn ào ở bên ngoài bỗng dưng yên tĩnh lại.
Mạnh Lập An đứng ở trong đám đông nghe tiếng liền xoay người lại, chắp tay hành lễ với Trình Tố Tích, "Lăng Khê trưởng lão, tại hạ là phong chủ Hãn Vân Phong, Mạnh Lập An."
Trình Tố Tích đứng ở trên thềm đá, giọng nói lạnh lẽo như đang gõ lên ngọc thạch, "Mạnh phong chủ tới đây là vì chuyện gì?"
Mạnh Lập An lấy ra một cái pháp khí, cất cao giọng nói: "Vài ngày trước, ta mượn Băng Ngọc Trản của sư đệ Vân Sanh ở Tiên Miểu Phong, nhưng chưa kịp trả lại. Không nghĩ tới trong Luyện Tâm Cảnh bị Diễm Điểu tập kích, dưới tình thế cấp bách liền dùng Băng Ngọc Trản đối địch. Nghe nói có một số đệ tử không biết chuyện bên trong, đã hiểu lầm Lăng Khê trưởng lão, trong lòng Lập An bứt rứt, hôm nay cố ý đến đây để tạ tội với Lăng Khê trưởng lão và Vân Sanh sư đệ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ Mạnh Lập An cúi thấp, trong lời nói đều là bảo vệ Tiên Miểu Phong.
Các đệ tử ở mấy phong khác nghe được lời này liền nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
Hoa Linh lúc này thật sự muốn trợn tròn mắt.
Mạnh Lập An này chạy tới tạ tội còn gióng trống khua chiên, lại còn nói mấy lời tự thị nhi phi*, còn không phải là muốn nói giả làm thật, làm cho người ở mấy phong khác tin rằng trước đó hắn thật sự có quan hệ với Tiên Miểu Phong?
[*Tự thị nhi phi /似是而非/: giống thật mà là giả, như đúng mà là sai]
Quá phận nhất chính là hắn tính kế Vân Sanh, lại cố ý nói ra tên của Vân Sanh vào lúc này, là sợ cuộc sống của Vân Sanh ở Tiên Miểu Phong quá thoải mái rồi sao?
Không thể không nói, may là chủ nhân đã tính toán trước, đưa Vân Sanh ra ngoài.
Đồng cảm với Hoa Linh còn có Vân Mạc và Vân Lan đang vội vã chạy về.
Vân Lan phe phẩy cây quạt đi về phía trước, nói: "Mạnh phong chủ, nói vậy là sai rồi. Theo như lời của ngài, tất cả mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hoàn toàn không cần phải tạ tội. Phong chủ đại nhân của chúng ta trước giờ cũng không quan tâm đến lời nói của người khác, mấy lời đồn chỉ dừng lại ở người có đầu óc."
Ý nói Mạnh Lập An không cần mượn chuyện của Băng Ngọc Trản tiếp tục làm ầm ĩ.
Mạnh Lập An dường như không nghe được lời châm chọc của Vân Lan, tiện thể hỏi: "Vân Sanh sư đệ có ở đây không? Băng Ngọc Trản này ta cần trả lại cho hắn."
Vân Mạc lạnh lùng nói: "Hắn đã lên đường đi Khâm Thiên Thành."
Nghe được lời này, các đệ tử Tiên Miểu Phong có quan hệ tốt với Vân Sanh đều lo lắng vây lại.
"Nghe nói yêu thú ở Khâm Thiên Thành hống hách lộng hành, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ mất mạng. Vân Sanh sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ......"
"Xí xí xí, cái miệng quạ đen của nhà ngươi! Vân Sanh sư huynh từ trước đến nay luôn gặp may, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Các đệ tử không dám cầu tình với Trình Tố Tích, liền quay về phía Mạnh Lập An trừng mắt.
Nếu không phải người này này lén dùng Băng Ngọc Trản của Vân Sanh sư đệ, Tiên Miểu Phong bọn họ cũng sẽ không bị người khác chỉ trỏ, Vân Sanh sư huynh cũng sẽ không bị phong chủ đại nhân phái đi Khâm Thiên Thành!
Nhân duyên của đệ tử tên Vân Sanh cũng không tệ lắm!
Hoa Linh vỗ vỗ cánh, cảm thán nói.
Mạnh Lập An lộ ra vẻ kinh ngạc, "Khâm Thiên Thành? Lăng Khê trưởng lão sao nhẫn tâm như vậy......"
"Mạnh phong chủ," Vân Lan ngắt lời hắn, vẻ mặt lạnh lẽo, "Ta trước thu nhận Băng Ngọc Trản giúp sư đệ của ta. Chuyện tạ tội, Tiên Miểu Phong chúng ta tuyệt đối không đảm đương nổi."
Sắc mặt Mạnh Lập An bỗng dưng trầm xuống. Hắn ngước nhìn Trình Tố Tích đang đứng trên bậc thang, lại thấy nàng đang trêu đùa chim non ở trên vai, như thể không có để hắn vào trong mắt.
Mạnh Lập An chợt thấy mình giống như tên hề đang nhảy nhót, trong lòng buồn bực không thôi.
Hắn thấy, đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Bây giờ Càn Nguyên Tông chia làm hai phe, một phe là Tần Giản chưởng môn mới nhậm chức, sau lưng là Lăng Khê trưởng lão chống đỡ hắn. Một phe khác là Kính Minh trưởng lão, sau lưng là Tố Hồi Phong thiệt hại ít nhất trong đại chiến.
Hãn Vân Phong và Chỉ Uyên Phong bởi vì phong chủ bỏ mình, bên trong phong lại rải rác, liền trở thành trung tâm tranh đoạt giữa hai phe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này tin tức tuyển chọn phong chủ vừa truyền tới, Mạnh Lập An liền biết cơ hội tới. Hắn biết rõ ngoại trừ tu vi của mình không có khó khăn, các phương diện còn lại cũng không chiếm ưu thế. Uy vọng của hắn ở Hãn Vân Phong không cao, thủ hạ cũng không có người có năng lực. Cho dù giành được vị trí phong chủ, cũng chỉ là một cái thùng rỗng, không thể nắm chắc được quyền lợi.
Do đó, hắn cần phải mượn sức mạnh bên ngoài.
So sánh với Kính Minh trưởng lão bảo thủ, Mạnh Lập An càng coi trọng phe của Tần Giản. Nhưng hắn không nắm chắc có thể nhận được sự công nhận của Tần Giản và Trình Tố Tích, cho nên mới ra hạ sách này.
Hắn thấy, mặc dù thủ đoạn mình sử dụng không có ra hồn, nhưng dù sao trong tông môn cũng đã tin tưởng hắn và Tiên Miểu Phong cùng một phe, chỉ cần hắn lại tỏ thái độ thành khẩn, Lăng Khê trưởng lão không thể bỏ qua lợi ích đã giao tới tận cửa.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bản chất con người ở Tiên Miểu Phong lại ngay thẳng như vậy. Thân là phong chủ Lăng Khê trưởng lão dường như cũng không thèm để ý tới miếng mồi mà hắn ném ra, thậm chí còn đuổi Vân Sanh ra ngoài sớm như vậy.
Vốn tưởng rằng mưu kế không chút sơ hở lại rơi vào khoảng không, Mạnh Lập An tự nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Đệ tử Hãn Vân Phong đi theo Mạnh Lập An lại đây, trong lòng cũng có hơi vi diệu. Trước đó tiếng tăm của Mạnh Lập An ở trong phong không tệ, nhưng năng lực cũng không có gì nổi trội. Bọn họ vẫn luôn coi trọng nhất là La Anh sư huynh.
Không nghĩ tới La Anh sư huynh bởi vì tai nạn nên không thể tham gia tuyển chọn, làm cho Mạnh Lập An giành được vị trí phong chủ.
Không phải không có người nghi ngờ thủ đoạn ở trong đó. Cho đến khi truyền đến tin tức sau lưng Mạnh Lập An có Lăng Khê trưởng lão chống đỡ, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng mà một màn ngày hôm nay, lại làm cho bọn hắn nghi ngờ......
Thấy Mạnh Lập An khuất phục, Hoa Linh cảm thấy hả giận. Có điều, đều nói thà đắc tội quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân. Nói không chừng người này đã bắt đầu ghi hận Tiên Miểu Phong, dự định sau này trả thù đây......
Nghĩ đến đây, Hoa Linh lo lắng rũ hai cánh nhỏ xuống, xê dịch cái bụng che lại bàn chân.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe được giọng nói của Trình Tố Tích truyền đến ở trên đầu, "Đoàn Tử, ngươi phải nhớ kỹ. Cảnh do tâm sinh, dĩ xảo đấu lực giả, thủy hồ dương, thường tốt hồ âm, thái chí tắc đa kỳ xảo*."
Một câu dài như vậy, Hoa Linh nghe được liền choáng váng.
Kiến thức cổ văn của nàng đã trả cho giáo viên từ lâu, làm sao nghe hiểu chủ nhân đang nói cái gì.
Cũng may chủ nhân cũng biết không thể trông chờ vào Thần Thú mới sinh ra có thể hiểu được lời nói thâm ảo như vậy, liền giải thích nói: "Người tu đạo kiêng kỵ nhất là dùng âm mưu để đạt được mục đích. Làm mất đi bản tính, sẽ sinh ra tâm ma."
Hoa Linh lúc này mới hiểu ra, tán đồng "Chíp" một tiếng.
Hại người cuối cùng hại mình, chuyện xấu ta không thể làm!
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của tiểu gia hỏa vô cùng thú vị, Trình Tố Tích mỉm cười sờ lên đỉnh đầu của nó.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Tuổi còn trẻ đã có phiền muộn hói đầu o(︶︿︶)o aiz!
Giải thích lời Trình Tố Tích:
Cảnh do tâm sinh /境由心生/: Trong lòng bản thân chứa cái gì, thì mình thấy sẽ là cái đó hoặc là cảnh đẹp hay xấu thì cũng có liên quan tới tâm trạng của mình.
Dĩ xảo đấu lực giả, thủy hồ dương, thường tốt hồ âm, thái chí tắc đa kỳ xảo /以巧斗力者, 始乎阳, 常卒乎阴, 泰至则多奇巧/: Đại khái là người dùng mưu trí để đấu nhau, lấy yếu đánh mạnh, lúc bắt đầu thì quang minh chính đại, sau đó sẽ mưu toan ngấm ngầm, đến lúc cực đoan thì sẽ dùng thủ đoạn để lừa dối, người càng thông minh thì mưu mô càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro