Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
. Bối Rối Trong...
2024-09-25 21:20:11
Vương Mập có tâm lý cực kỳ phản khán hắn, đồng thời hắn nhận ra sau lần gặp gỡ này giữa hai bên có một loại cảm giác ngăn cách cực lớn.
Cảm giác ngăn cách này khiến khoảng cách giữa hai bên trở nên rất xa, như thể từ nay trở đi họ là những người xa lạ.
Hoặc là...
Lần này tới gọi Vương Mập là có ý kéo cậu ta lên, nhưng trong tiềm thức hắn cảm thấy bản thân Vương Mập cũng khó mà kéo lên được.
“Thôi bỏ đi!”
“Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình!”
Trương Thắng thất vọng, cảm thấy trong lòng có một cảm giác buồn bã, sau đó hắn mỉm cười yếu ớt, ném những cảm xúc này ra khỏi đầu và lên xe.
Khi hắn chuẩn bị rời đi thì điện thoại của hắn reo lên.
Cuộc gọi của Lý Bân.
“Tổng giám đốc Trương, tôi ký rồi, tôi ký rồi, tôi đã ký một hợp đồng bếp tích hợp, ký rồi!”
Lý Bân rất phấn khích khi nói chuyện điện thoại và bắt đầu nói chuyện không mạch lạc.
Sau khi bày tỏ sự phấn khích của mình, anh ta bắt đầu vui vẻ chia sẻ với Trương Thắng về quá trình ký kết hợp đồng, sau đó là các nguồn lực và cuộc đàm phán khách hàng khác mà hắn gặp phải trong tiểu khu Tường Hòa sáng nay.
“Tổng giám đốc Trương, cậu nói đúng, tôi thấy vàng khắp mặt đất!”
“Tổng giám đốc Trương, xin cậu dạy lại cho tôi. Tôi vừa gặp một giáo viên rất chú ý đến tiểu tiết. Đối mặt với người như vậy thì chúng ta nên bàn việc làm ăn như thế nào?”
Trong xe.
Trương Thắng hơi mỉm cười.
Hắn thấy Lý Bân vui vẻ nên cũng có cảm giác vui vẻ!
Trương Thắng cúp điện thoại, chỉnh trang lại quần áo, nhìn mình trong gương nhã nhặn, chân thành lại mỉm cười, cuối cùng gật đầu rồi lái xe về phía trung tâm mua sắm phía xa.
“Nên kể cho bạn cùng bàn xinh đẹp của tôi nghe chuyện xưa!”
“Có nên mang theo chút quà không nhỉ?”
“Thôi khỏi đi, xa lạ như vậy làm gì? Cô ấy cũng không thiếu tiền, lỡ mà mình mua quà qua cô ấy sẽ nghĩ mình có ý đồ gì…”
“Cuốn tiểu thuyết “Kiếm Hiệp Tình Ảnh” của Từ Dung Tân tiên sinh, bậc thầy võ thuật ở Hồng Kông sắp được làm lại. Cuốn tiểu thuyết này đã được remake thành nhiều phiên bản. Nhà sản xuất là Triệu Kỷ Trung, một nhà biên kịch nổi tiếng Đài Loan, đạo diễn là Vương Kim Hoa, một đạo diễn nổi tiếng ở Hồng Kông. Chậc chậc... diễn viên chính là An Thiến Thiến và Lục Hiểu, đó là thần tiên tỷ tỷ mà nhiều người mơ ước!”
““Thịnh Thế Entertainment” của chúng mình cũng tham gia khai thác hạng mục này và mình vừa nhận được tin “Thịnh Thế Entertainment” có chương trình dành cho người mới. Mình đã được báo danh trong chương trình dành cho người mới. Haizz, không biết liệu có dính được chút nào với “Kiếm Hiệp Tình Ảnh” hay không? Nếu có thể tham gia diễn xuất, dù chỉ là vai phụ thì sau này hồ sơ của mình trên bách khoa toàn thư cũng sẽ rất đẹp!”
Hôm qua mình đã đến thăm “Thịnh Thế Entertainment”, Hạ Hạ, cậu có biết không? Phòng triển lãm của “Thịnh Thế Entertainment” rất lớn. Mình đã thấy rất nhiều người. Những người này chỉ có thể thấy trên tivi. Ban đầu mình nghĩ họ sẽ lạnh lùng lắm nhưng hầu hết đều rất thân thiện, mình rủ họ chụp ảnh và xin chữ ký, họ hiền hòa giống anh chị nhà hàng xóm...”
“Nếu mình có thể nổi bật trong hạng mục dành cho người mới, mình sẽ có thể diễn xuất cùng với họ trong tương lai...”
“...”
Nhà hàng Tây.
Âm nhạc ngọt ngào vờn quanh phòng riêng, giọng nói nhẹ nhàng động lòng người.
Trương Phán Phán không ngừng nói đến những điều tốt đẹp về “Thịnh Thế Entertainment”, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy khao khát và kỳ vọng vào tương lai.
Lâm Hạ im lặng từ đầu đến cuối.
Cô muốn nói rằng việc ký hợp đồng nghệ sĩ cấp C có thời hạn 10 năm với “Thịnh Thế Entertainment” là vô cùng phi lý và tương đương với khế ước bán thân, nhưng sau khi Trương Phán Phán ký hợp đồng mà lại nói những lời thì khó tránh hơi sát phong cảnh.
Cô không có mặt khi ký hợp đồng, nếu hôm nay cô không mời Trương Thắng đến ăn tối và tình cờ gặp Trương Phán Phán thì cũng sẽ không biết rằng Trương Phán Phán đã ký hợp đồng.
Nhưng ván đã đóng thuyền, cô có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể hy vọng “Thịnh Thế Entertainment” có thể tận tâm hơn với người bạn muốn trở thành ngôi sao trong ngành giải trí tàn khốc này, để sau này ít gây tổn hại cho cô ấy hơn một chút.
“Hạ Hạ, hôm nay cậu có hẹn à?”
“Ừ, mình có hẹn.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Ôi trời ơi, mình không ngờ rằng cô bạn cùng lớp Hạ Hạ trông có vẻ xa cách như vậy lại hẹn hò riêng với một nam sinh. Ôi trời, không, không, mình phải xem cậu hẹn hò với ai...”
“Phán Phán, như vậy không tiện lắm, mặc dù cậu cũng biết người đó.”
“Chà, chậc chậc, rốt cuộc là ai? Để mình đoán xem, không thể là liếm cẩu kia phải không? Là ủy viên thể thao Cao Phi hay là ủy viên học tập Từ Khang Kiện? Chờ đã, chắc không phải là hotboy trường ta, Lâm Phong chứ?”
“Không, là Trương Thắng.”
“Ồ, hóa ra là Trương…chờ đã, cậu đang nói ai vậy? Ai? Ai? Hạ Hạ, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!”
Sau khi thấy vẻ mặt Lâm Hạ bất đắc dĩ nói tên Trương Thắng, khuôn mặt kinh ngạc của Trương Phán Phán thoáng cứng đờ, sau đó trở nên khó tin, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
“Bạn học Lâm, ôi, bạn học Trương cũng ở đây à? Đã mấy ngày không gặp, bạn học Trương càng ngày càng có phong thái nữ thần, đến mức tôi không thể dời mắt được. Đến đây, ăn chút hoa quả trước đi...”
Sau đó, một thanh niên mặc vest và đeo kính bước vào từ bên ngoài còn mang theo trái cây.
Vừa bước vào, hắn đã mỉm cười chào hỏi Lâm Hạ, khi thấy Trương Phán Phán, cặp mắt kính của chàng thanh nên sáng lên và hắn hăng hái thọc vào túi nhựa lấy trái cây.
Khoảnh khắc Trương Phán Phán thấy Trương Thắng, cô đã choáng váng.
Cô ngơ ngác nhìn quả cam lớn đặt trước mặt, trong lòng rối bời.
Quả cam này thoạt nhìn giống như một món mua ở quầy hàng rẻ tiền, thậm chí còn không có túi xách tươm tất, cứ bày ra trơ trọi như vậy, nếu nhìn kỹ, thậm chí nó còn có vẻ hơi biến dạng, trông rất xấu xí.
Cô không trả lời Trương Thắng mà nhìn Lâm Hạ.
Cảm giác ngăn cách này khiến khoảng cách giữa hai bên trở nên rất xa, như thể từ nay trở đi họ là những người xa lạ.
Hoặc là...
Lần này tới gọi Vương Mập là có ý kéo cậu ta lên, nhưng trong tiềm thức hắn cảm thấy bản thân Vương Mập cũng khó mà kéo lên được.
“Thôi bỏ đi!”
“Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình!”
Trương Thắng thất vọng, cảm thấy trong lòng có một cảm giác buồn bã, sau đó hắn mỉm cười yếu ớt, ném những cảm xúc này ra khỏi đầu và lên xe.
Khi hắn chuẩn bị rời đi thì điện thoại của hắn reo lên.
Cuộc gọi của Lý Bân.
“Tổng giám đốc Trương, tôi ký rồi, tôi ký rồi, tôi đã ký một hợp đồng bếp tích hợp, ký rồi!”
Lý Bân rất phấn khích khi nói chuyện điện thoại và bắt đầu nói chuyện không mạch lạc.
Sau khi bày tỏ sự phấn khích của mình, anh ta bắt đầu vui vẻ chia sẻ với Trương Thắng về quá trình ký kết hợp đồng, sau đó là các nguồn lực và cuộc đàm phán khách hàng khác mà hắn gặp phải trong tiểu khu Tường Hòa sáng nay.
“Tổng giám đốc Trương, cậu nói đúng, tôi thấy vàng khắp mặt đất!”
“Tổng giám đốc Trương, xin cậu dạy lại cho tôi. Tôi vừa gặp một giáo viên rất chú ý đến tiểu tiết. Đối mặt với người như vậy thì chúng ta nên bàn việc làm ăn như thế nào?”
Trong xe.
Trương Thắng hơi mỉm cười.
Hắn thấy Lý Bân vui vẻ nên cũng có cảm giác vui vẻ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Thắng cúp điện thoại, chỉnh trang lại quần áo, nhìn mình trong gương nhã nhặn, chân thành lại mỉm cười, cuối cùng gật đầu rồi lái xe về phía trung tâm mua sắm phía xa.
“Nên kể cho bạn cùng bàn xinh đẹp của tôi nghe chuyện xưa!”
“Có nên mang theo chút quà không nhỉ?”
“Thôi khỏi đi, xa lạ như vậy làm gì? Cô ấy cũng không thiếu tiền, lỡ mà mình mua quà qua cô ấy sẽ nghĩ mình có ý đồ gì…”
“Cuốn tiểu thuyết “Kiếm Hiệp Tình Ảnh” của Từ Dung Tân tiên sinh, bậc thầy võ thuật ở Hồng Kông sắp được làm lại. Cuốn tiểu thuyết này đã được remake thành nhiều phiên bản. Nhà sản xuất là Triệu Kỷ Trung, một nhà biên kịch nổi tiếng Đài Loan, đạo diễn là Vương Kim Hoa, một đạo diễn nổi tiếng ở Hồng Kông. Chậc chậc... diễn viên chính là An Thiến Thiến và Lục Hiểu, đó là thần tiên tỷ tỷ mà nhiều người mơ ước!”
““Thịnh Thế Entertainment” của chúng mình cũng tham gia khai thác hạng mục này và mình vừa nhận được tin “Thịnh Thế Entertainment” có chương trình dành cho người mới. Mình đã được báo danh trong chương trình dành cho người mới. Haizz, không biết liệu có dính được chút nào với “Kiếm Hiệp Tình Ảnh” hay không? Nếu có thể tham gia diễn xuất, dù chỉ là vai phụ thì sau này hồ sơ của mình trên bách khoa toàn thư cũng sẽ rất đẹp!”
Hôm qua mình đã đến thăm “Thịnh Thế Entertainment”, Hạ Hạ, cậu có biết không? Phòng triển lãm của “Thịnh Thế Entertainment” rất lớn. Mình đã thấy rất nhiều người. Những người này chỉ có thể thấy trên tivi. Ban đầu mình nghĩ họ sẽ lạnh lùng lắm nhưng hầu hết đều rất thân thiện, mình rủ họ chụp ảnh và xin chữ ký, họ hiền hòa giống anh chị nhà hàng xóm...”
“Nếu mình có thể nổi bật trong hạng mục dành cho người mới, mình sẽ có thể diễn xuất cùng với họ trong tương lai...”
“...”
Nhà hàng Tây.
Âm nhạc ngọt ngào vờn quanh phòng riêng, giọng nói nhẹ nhàng động lòng người.
Trương Phán Phán không ngừng nói đến những điều tốt đẹp về “Thịnh Thế Entertainment”, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy khao khát và kỳ vọng vào tương lai.
Lâm Hạ im lặng từ đầu đến cuối.
Cô muốn nói rằng việc ký hợp đồng nghệ sĩ cấp C có thời hạn 10 năm với “Thịnh Thế Entertainment” là vô cùng phi lý và tương đương với khế ước bán thân, nhưng sau khi Trương Phán Phán ký hợp đồng mà lại nói những lời thì khó tránh hơi sát phong cảnh.
Cô không có mặt khi ký hợp đồng, nếu hôm nay cô không mời Trương Thắng đến ăn tối và tình cờ gặp Trương Phán Phán thì cũng sẽ không biết rằng Trương Phán Phán đã ký hợp đồng.
Nhưng ván đã đóng thuyền, cô có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể hy vọng “Thịnh Thế Entertainment” có thể tận tâm hơn với người bạn muốn trở thành ngôi sao trong ngành giải trí tàn khốc này, để sau này ít gây tổn hại cho cô ấy hơn một chút.
“Hạ Hạ, hôm nay cậu có hẹn à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, mình có hẹn.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Ôi trời ơi, mình không ngờ rằng cô bạn cùng lớp Hạ Hạ trông có vẻ xa cách như vậy lại hẹn hò riêng với một nam sinh. Ôi trời, không, không, mình phải xem cậu hẹn hò với ai...”
“Phán Phán, như vậy không tiện lắm, mặc dù cậu cũng biết người đó.”
“Chà, chậc chậc, rốt cuộc là ai? Để mình đoán xem, không thể là liếm cẩu kia phải không? Là ủy viên thể thao Cao Phi hay là ủy viên học tập Từ Khang Kiện? Chờ đã, chắc không phải là hotboy trường ta, Lâm Phong chứ?”
“Không, là Trương Thắng.”
“Ồ, hóa ra là Trương…chờ đã, cậu đang nói ai vậy? Ai? Ai? Hạ Hạ, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!”
Sau khi thấy vẻ mặt Lâm Hạ bất đắc dĩ nói tên Trương Thắng, khuôn mặt kinh ngạc của Trương Phán Phán thoáng cứng đờ, sau đó trở nên khó tin, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
“Bạn học Lâm, ôi, bạn học Trương cũng ở đây à? Đã mấy ngày không gặp, bạn học Trương càng ngày càng có phong thái nữ thần, đến mức tôi không thể dời mắt được. Đến đây, ăn chút hoa quả trước đi...”
Sau đó, một thanh niên mặc vest và đeo kính bước vào từ bên ngoài còn mang theo trái cây.
Vừa bước vào, hắn đã mỉm cười chào hỏi Lâm Hạ, khi thấy Trương Phán Phán, cặp mắt kính của chàng thanh nên sáng lên và hắn hăng hái thọc vào túi nhựa lấy trái cây.
Khoảnh khắc Trương Phán Phán thấy Trương Thắng, cô đã choáng váng.
Cô ngơ ngác nhìn quả cam lớn đặt trước mặt, trong lòng rối bời.
Quả cam này thoạt nhìn giống như một món mua ở quầy hàng rẻ tiền, thậm chí còn không có túi xách tươm tất, cứ bày ra trơ trọi như vậy, nếu nhìn kỹ, thậm chí nó còn có vẻ hơi biến dạng, trông rất xấu xí.
Cô không trả lời Trương Thắng mà nhìn Lâm Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro