Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
. Đồng Xu Cuối...
2024-09-25 21:20:11
Chân trời lộ ra một mảng trắng bạc.
Trời gần sáng rồi.
Trương Thắng nhìn hành lý của mình, sau đó nhìn phương xa, cuối cùng một hình ảnh đẹp đẽ hiện lên trong đầu hắn...
“Mình nhớ mình có một bạn học nữ xinh đẹp ngồi cùng bàn, nhìn có vẻ khá giàu có. Hình như cô ấy cũng có một căn nhà ở Yến Kinh...”
“Hay là nhờ cô ấy đầu tư một chiếc máy tính cho mình?”
“Haiz, vậy thì lợi cho cô ta quá!”
“Thôi kệ đi, ai bảo mình lương thiện như vậy chứ?”
“Cô ấy đối xử với mình cũng xem như khá tốt.”
“...”
Trương Thắng lẩm bẩm, thu dọn hành lý, sau đó cảm khái rời khỏi ký túc xá.
Khi bước xuống cầu thang, toàn thân hắn chợt cứng đờ, hắn chợt nhận ra một điều rất chí mạng.
Nơi đó cách đây ba trăm km...
Hắn không có một xu dính túi, cũng không thể đi bộ tới đó được đúng không?
Cuối hè, thu chưa đến.
Yến Kinh nhộn nhịp, phồn hoa như gấm.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, chiếu vào bàn làm việc, nhuộm một màu đỏ nhạt.
Trên bàn, Lâm Hạ tháo kính ra uể oải duỗi người, sau đó có một cảm xúc không nỡ khó tả.
Sau hai năm rưỡi làm việc chăm chỉ, bản thảo cuối cùng của cuốn tiểu thuyết hai trăm nghìn từ “Mùa Hè Năm Ấy” cuối cùng cũng hoàn thành, giống như hành trình ba năm cấp ba cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Cuối cùng cũng xong rồi sao?”
“Xong rồi!”
“Được rồi, tôi sẽ liên hệ ngay với tổng biên tập để lên kế hoạch xuất bản. Cảm ơn cô đã làm việc chăm chỉ!”
“Không vất vả, anh mới vất vả. Trong khoảng thời gian này, nhờ có anh chỉ dẫn...”
“Này, đừng nói thế, đây là việc tôi nên làm, chờ tin vui của tôi.”
“Được rồi!”
Sau khi Lâm Hạ gửi bản thảo hai trăm nghìn từ vào hộp thư biên tập của Nhà xuất bản Khải Minh Tinh, cô chào hỏi biên tập viên một chút rồi đóng máy tính lại.
Hoàng hôn sắp lặn, ánh hoàng hôn phía xa đỏ rực như ngọn lửa đốt cháy khắp chân trời.
Cô đứng dậy và liếc nhìn bức ảnh tốt nghiệp trên bàn.
Trong bức ảnh tốt nghiệp, ba năm tựa như một giấc mơ thoáng qua, dáng vẻ của từng người bạn học đều in sâu vào tâm trí Lâm Hạ, ký ức như làn sóng ùa về khiến cô có cảm giác thất vọng.
“Có một số người đã định sẵn chỉ đồng hành cùng chúng ta trên một chặng đường rất ngắn, dù có luyến tiếc như thế nào cũng phải vẫy tay tạm biệt.”
“Vẫy tay rời đi, rời đi mãi mãi, ngoại trừ những hình bóng trong ký ức ra, cuối cùng sẽ không để lại gì cả.”
Nghĩ đến đoạn cuối trong cuốn sách “Tuổi Thanh Xuân”, Lâm Hạ chợt buồn bã vô cùng, cô cầm tấm ảnh tốt nghiệp của mình lên nhìn những khuôn mặt trong ảnh rồi nhớ lại câu chuyện của mỗi người.
Ký ức quay về buổi học cuối cùng trước khi tốt nghiệp và sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Không có công việc học tập nặng nhọc, không có kỳ thi tuyển sinh đại học căng thẳng, không có áp lực việc làm như roi vọt, mọi người đều trò chuyện về tương lai, nói về tương lai và nói về việc làm.
Giấc mơ bóng rổ NBA của Cao Phi, giấc mơ ca sĩ của Trương Phán Phán, giấc mơ hoạt hình của Thẩm Lan Lan, Trương Mộng Khiết lớn tiếng thổ lộ...
Trước khi mỗi người mỗi ngả, mỗi người đều nghĩ về tương lai tốt đẹp nhất và nói những lời mà trong lớp chưa dám nói, nhưng khi nói ra không hiểu sao họ lại rơi nước mắt chia tay.
“Các em là lớp học giỏi nhất mà tôi từng dạy. Mong rằng các em có một tương lai tươi sáng, mong cho các em có được cầu vồng trên mọi nẻo đường, mong cho các em lúc quay lại vẫn là thiêu niên như trước.”
Giáo viên chủ nhiệm “Hòa Thượng” từng mắng bọn họ không còn cái giống gì lại hiếm khi khen ngợi mọi người, sau khi chúc phúc xong, mọi người vội vàng rời khỏi lớp học.
Lớp số 2 khối 12 là lớp giỏi nhất huyện Thương Đông và là lớp đứng nhất trong mười một năm thi đại học của quận Thương Hải!
Nhớ lại thành tích trước đây của mình Lâm Hạ không khỏi tự hào, khóe miệng hiện lên một vầng trăng khuyết.
Cô là học sinh giỏi nhất lớp và là một trong số ít người ở quận Thương Hải được nhận vào Đại học Yến Kinh.
Sau một hồi tự hào, cô đặt bức ảnh tốt nghiệp của mình lại trên bàn, sau khi bình ổn cảm xúc lại, cô cầm cuốn tiểu thuyết “Đồng Xu Cuối Cùng” của tác gia người Nga tên là Chikoru lên đọc.
Chikoru là một trong những nhà văn được Lâm Hạ yêu thích, đồng thời, nghe nói ông ấy là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải Nobel Văn học năm nay và là một trong những nhà văn nổi tiếng được ban tổ chức mong chờ nhất.
“Đồng Xu Cuối Cùng” là một cuốn sách sâu sắc và giản dị, lấy nhân vật chính làm sợi chỉ kết nối niềm vui và sự tức giận của từng nhân vật một cách rất hài hước. Lâm Hạ đắm chìm trong đó, bất tri bất giác đã đến sáu giờ tối.
Mặt trời xuống núi, hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Lâm Hạ miễn cưỡng đặt sách xuống đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Mặc dù ở trường, cô là một cô gái đeo kính dịu dàng, nhạy cảm nhưng sâu thẳm cô lại là một cô gái độc lập.
Mẹ cô bận rộn với công việc, dù ngày nào cũng gặp bà nhưng chỉ nói được vài câu thì bị vô số cuộc điện thoại ngắt quãng, rồi luôn vội vã rời khỏi nhà. Còn bố thì quanh năm ở nước ngoài, mỗi năm hiếm khi gặp cô vài lần, dù cô đã trúng tuyển vào đại học Yến Kinh nhưng cũng chỉ nhận được điện thoại của bố khen ngợi chứ chưa bao giờ trở về.
Lâm Hạ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, mặc dù thỉnh thoảng đi ngang qua trung tâm mua sắm thấy phụ huynh khác đưa con đi tham quan các trung tâm mua sắm khác cô cũng sẽ ghen tị, nhưng cô hiểu cha mẹ mình và chưa bao giờ phàn nàn. Lên cấp hai cô cũng bắt đầu thử dần dần cuộc sống tự lập, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cho người dì mà bố mẹ mời tới thôi việc và chính thức chuyển đến Yến Kinh sống một mình.
Trời gần sáng rồi.
Trương Thắng nhìn hành lý của mình, sau đó nhìn phương xa, cuối cùng một hình ảnh đẹp đẽ hiện lên trong đầu hắn...
“Mình nhớ mình có một bạn học nữ xinh đẹp ngồi cùng bàn, nhìn có vẻ khá giàu có. Hình như cô ấy cũng có một căn nhà ở Yến Kinh...”
“Hay là nhờ cô ấy đầu tư một chiếc máy tính cho mình?”
“Haiz, vậy thì lợi cho cô ta quá!”
“Thôi kệ đi, ai bảo mình lương thiện như vậy chứ?”
“Cô ấy đối xử với mình cũng xem như khá tốt.”
“...”
Trương Thắng lẩm bẩm, thu dọn hành lý, sau đó cảm khái rời khỏi ký túc xá.
Khi bước xuống cầu thang, toàn thân hắn chợt cứng đờ, hắn chợt nhận ra một điều rất chí mạng.
Nơi đó cách đây ba trăm km...
Hắn không có một xu dính túi, cũng không thể đi bộ tới đó được đúng không?
Cuối hè, thu chưa đến.
Yến Kinh nhộn nhịp, phồn hoa như gấm.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, chiếu vào bàn làm việc, nhuộm một màu đỏ nhạt.
Trên bàn, Lâm Hạ tháo kính ra uể oải duỗi người, sau đó có một cảm xúc không nỡ khó tả.
Sau hai năm rưỡi làm việc chăm chỉ, bản thảo cuối cùng của cuốn tiểu thuyết hai trăm nghìn từ “Mùa Hè Năm Ấy” cuối cùng cũng hoàn thành, giống như hành trình ba năm cấp ba cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Cuối cùng cũng xong rồi sao?”
“Xong rồi!”
“Được rồi, tôi sẽ liên hệ ngay với tổng biên tập để lên kế hoạch xuất bản. Cảm ơn cô đã làm việc chăm chỉ!”
“Không vất vả, anh mới vất vả. Trong khoảng thời gian này, nhờ có anh chỉ dẫn...”
“Này, đừng nói thế, đây là việc tôi nên làm, chờ tin vui của tôi.”
“Được rồi!”
Sau khi Lâm Hạ gửi bản thảo hai trăm nghìn từ vào hộp thư biên tập của Nhà xuất bản Khải Minh Tinh, cô chào hỏi biên tập viên một chút rồi đóng máy tính lại.
Hoàng hôn sắp lặn, ánh hoàng hôn phía xa đỏ rực như ngọn lửa đốt cháy khắp chân trời.
Cô đứng dậy và liếc nhìn bức ảnh tốt nghiệp trên bàn.
Trong bức ảnh tốt nghiệp, ba năm tựa như một giấc mơ thoáng qua, dáng vẻ của từng người bạn học đều in sâu vào tâm trí Lâm Hạ, ký ức như làn sóng ùa về khiến cô có cảm giác thất vọng.
“Có một số người đã định sẵn chỉ đồng hành cùng chúng ta trên một chặng đường rất ngắn, dù có luyến tiếc như thế nào cũng phải vẫy tay tạm biệt.”
“Vẫy tay rời đi, rời đi mãi mãi, ngoại trừ những hình bóng trong ký ức ra, cuối cùng sẽ không để lại gì cả.”
Nghĩ đến đoạn cuối trong cuốn sách “Tuổi Thanh Xuân”, Lâm Hạ chợt buồn bã vô cùng, cô cầm tấm ảnh tốt nghiệp của mình lên nhìn những khuôn mặt trong ảnh rồi nhớ lại câu chuyện của mỗi người.
Ký ức quay về buổi học cuối cùng trước khi tốt nghiệp và sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Không có công việc học tập nặng nhọc, không có kỳ thi tuyển sinh đại học căng thẳng, không có áp lực việc làm như roi vọt, mọi người đều trò chuyện về tương lai, nói về tương lai và nói về việc làm.
Giấc mơ bóng rổ NBA của Cao Phi, giấc mơ ca sĩ của Trương Phán Phán, giấc mơ hoạt hình của Thẩm Lan Lan, Trương Mộng Khiết lớn tiếng thổ lộ...
Trước khi mỗi người mỗi ngả, mỗi người đều nghĩ về tương lai tốt đẹp nhất và nói những lời mà trong lớp chưa dám nói, nhưng khi nói ra không hiểu sao họ lại rơi nước mắt chia tay.
“Các em là lớp học giỏi nhất mà tôi từng dạy. Mong rằng các em có một tương lai tươi sáng, mong cho các em có được cầu vồng trên mọi nẻo đường, mong cho các em lúc quay lại vẫn là thiêu niên như trước.”
Giáo viên chủ nhiệm “Hòa Thượng” từng mắng bọn họ không còn cái giống gì lại hiếm khi khen ngợi mọi người, sau khi chúc phúc xong, mọi người vội vàng rời khỏi lớp học.
Lớp số 2 khối 12 là lớp giỏi nhất huyện Thương Đông và là lớp đứng nhất trong mười một năm thi đại học của quận Thương Hải!
Nhớ lại thành tích trước đây của mình Lâm Hạ không khỏi tự hào, khóe miệng hiện lên một vầng trăng khuyết.
Cô là học sinh giỏi nhất lớp và là một trong số ít người ở quận Thương Hải được nhận vào Đại học Yến Kinh.
Sau một hồi tự hào, cô đặt bức ảnh tốt nghiệp của mình lại trên bàn, sau khi bình ổn cảm xúc lại, cô cầm cuốn tiểu thuyết “Đồng Xu Cuối Cùng” của tác gia người Nga tên là Chikoru lên đọc.
Chikoru là một trong những nhà văn được Lâm Hạ yêu thích, đồng thời, nghe nói ông ấy là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải Nobel Văn học năm nay và là một trong những nhà văn nổi tiếng được ban tổ chức mong chờ nhất.
“Đồng Xu Cuối Cùng” là một cuốn sách sâu sắc và giản dị, lấy nhân vật chính làm sợi chỉ kết nối niềm vui và sự tức giận của từng nhân vật một cách rất hài hước. Lâm Hạ đắm chìm trong đó, bất tri bất giác đã đến sáu giờ tối.
Mặt trời xuống núi, hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Lâm Hạ miễn cưỡng đặt sách xuống đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Mặc dù ở trường, cô là một cô gái đeo kính dịu dàng, nhạy cảm nhưng sâu thẳm cô lại là một cô gái độc lập.
Mẹ cô bận rộn với công việc, dù ngày nào cũng gặp bà nhưng chỉ nói được vài câu thì bị vô số cuộc điện thoại ngắt quãng, rồi luôn vội vã rời khỏi nhà. Còn bố thì quanh năm ở nước ngoài, mỗi năm hiếm khi gặp cô vài lần, dù cô đã trúng tuyển vào đại học Yến Kinh nhưng cũng chỉ nhận được điện thoại của bố khen ngợi chứ chưa bao giờ trở về.
Lâm Hạ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, mặc dù thỉnh thoảng đi ngang qua trung tâm mua sắm thấy phụ huynh khác đưa con đi tham quan các trung tâm mua sắm khác cô cũng sẽ ghen tị, nhưng cô hiểu cha mẹ mình và chưa bao giờ phàn nàn. Lên cấp hai cô cũng bắt đầu thử dần dần cuộc sống tự lập, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cho người dì mà bố mẹ mời tới thôi việc và chính thức chuyển đến Yến Kinh sống một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro