Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
. Liên Lạc
2024-09-25 21:20:11
Sau đó...
Trương Phán Phán luôn líu lo trong điện thoại, hôm nay cô ấy gọi đến, chợt cảm thấy hình như mang theo chút nghẹn ngào.
Cô ấy có vẻ đang khóc và dường như đã uống rượu.
“Không công bằng, thực sự không công bằng. Rõ ràng mình hát hay hơn người đó, ai cũng nghĩ mình hát hay hơn cô ấy…”
“Nhưng...”
“Tại sao co ấy lại được thăng cấp chứ không phải mình!”
“Cô ấy không xinh đẹp bằng mình, hát không hay bằng mình, cái gì cũng không bằng mình, mình không cam tâm, mình thực sự không cam tâm...”
“Họ bắt mình uống, họ bắt mình uống rất nhiều rượu. Mình rất sợ, nhưng mình...”
“Mình không có lựa chọn nào khác, mình uống, nhưng mình uống không đủ...”
“Họ muốn động tay động chân với mình nên mình chạy về nhà. Bây giờ mình đang ở nhà gọi điện cho cậu đây... Mình không dám nói với bố mẹ mình...”
“Chị Hồng, quản lý của mình hình như đã thay đổi. Khi mình ký hợp đồng, chị ấy luôn tươi cười. Nhưng hôm nay chị ấy thật lạnh lùng. Chị ấy bảo nếu muốn thăng cấp thì phải trả giá!”
“Mình không biết phải làm sao, tại sao lại xảy ra chuyện này, bọn họ đều giống như đang lừa dối mình, mình thực sự không biết phải tin ai!”
“Mình thật ngu ngốc, mình thực sự ngu ngốc...”
“Nhưng mình chỉ muốn hát, mình chỉ muốn thi đấu! Tại sao lại đối xử với mình như vậy!”
“...”
Ở đầu bên điện thoại, tiếng nghẹn ngào ban đầu dần chuyển thành tiếng khóc cuồng loạn.
Sau khi nghe được tin tức này, Lâm Hạ cảm thấy khiếp sợ, sau đó bắt đầu dùng hết năng lực của mình an ủi Trương Phán Phán.
Nhưng khi cô đang được an ủi, tâm trạng lo lắng vốn có của nàng ngay lập tức chuyển sang áp lực, ngực vốn không thể thở được của nàng giờ đây dường như bị ngạt thở và bị đấm mạnh.
Cô đề nghị Trương Phán Phán đi báo cảnh sát, nhưng Trương Phán Phán lại lo được lo mất, cảm thấy sau này bọn họ sẽ càng xem thường cô.
Cô đề nghị nói chuyện với bố mẹ ...
Nhưng!
Cô áy vốn gạt cha mẹ báo danh “Những Cô Gái Toả Sáng”, hơn nữa còn tham gia kỳ thi Yến Ảnh và ký hợp đồng nhưng bị bố mẹ phản đối, giờ kể chuyện này cho bố mẹ biết, bố mẹ mắng cũng thôi, sợ là mẹ cô nổi cơn thịnh nộ, làm không tốt cô sẽ bị đánh gãy chân.
“Hạ Hạ, cậu có thể nói với dì và nhờ dì giúp mình được không? Dì... thôi cũng không nên nói. Họ chưa làm gì mình cả, dì lại bận như vậy, những chuyện như thế này cũng đừng làm phiền dì. Ngày mai mình sẽ nói chuyện lại với công ty lần nữa…”
“...”
Lâm Hạ nghe được lời này, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Trường Phán Phán cũng tự an ủi mình.
Sau khi Trương Phán Phán cúp điện thoại, Lâm Hạ nhắm mắt lại.
Lúc này, cô cảm thấy rất khó chịu.
Từ khi còn nhỏ mẹ cô đã dạy cô rằng xã hội này không tươi sáng như tưởng tượng, ngay cả những nơi tối tăm cũng có thể lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Tuy trước giờ cô vãn luôn cảnh giác, luôn nghe theo lời mẹ và cẩn thận đối xử với mọi người, nhưng sau khi nghe được vài lời đen tối, cô chợt cảm thấy lạnh lẽo đến đáng sợ.
Những câu chuyện mờ ám, những giao dịch, quyền lực và của cải, đầu cơ …
“Trương Thắng, cậu cảm thấy Phán Phán ký hợp đồng nghệ sĩ hạng C 10 năm với “Giải trí Thịnh Thế”, kết cục sẽ như thế nào?”
“Có vài người luôn phải trải qua một ít mưa gió tàn phá, sau đó bị tra tấn đến mức đầy thương tích không thành người mới có thể trưởng thành... Trong giới giải trí, nước còn sâu hơn.”
Cô chợt nghĩ đến lời nói của Trương Thắng.
Trương Thắng...
Cậu ta dường như có một sự trưởng thành và kinh nghiệm không thuộc về lứa tuổi của mình, dường như cậu ta đã trải qua tất cả các loại đấu tranh gay gắt, đã quen với việc thấy sự xấu xí và đen tối của thế giới. Thậm chí cô từng cảm thấy Trương Thắng thuộc về thế hệ của mẹ cô!
Dường như cậu ta đã đoán được tất cả những gì Trương Phán Phán sẽ trải qua.
Giờ khắc này, cô giống như tìm được người tâm phúc gì đó, theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trương Thắng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Nhưng...
Chủ nhân của điện thoại cũng không phải Trương Thắng.
Ngược lại là một người trung niên.
Ban đầu Lâm Hạ tưởng là bạn hay là gì đó của của Trương Thắng, nhưng sau khi nói vài câu mới biết đó là “Bếp tích hợp Sâm Nhiên”, ông chủ trước kia của Trương Thắng là Lưu Khai Lập.
“Trương Thắng đã xin nghỉ việc rồi.”
“A, vậy cậu ấy làm gì?”
“Học đại học, chúng tôi cũng đang tìm cậu ta, nhưng không biết cậu ta học đại học gì, aiz...Cô có biết cậu ấy học đại học nào không?”
“Tôi, không biết...”
Lưu Khải Lập ở đầu bên điện thoại hình như đã gặp chuyện gì đó, rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì được.
Lâm Hạ lắc đầu, cũng không tiết lộ Trương Thắng đi đâu.
Sau khi cúp điện thoại...
Cảm xúc vốn đang đè nén của Lâm Hạ chợt trở nên trống rỗng.
Chuyện gì đã xảy ra với Trương Thắng?
Vì sao đang tốt lại…
Và tại sao cậu ta không cho mình biết số điện thoại mới của cậu ta?
Tại sao không nói với mình?
Nhưng mình cũng đang giữ tiền của cậu ta mà…
Sau khi trở về ký túc xá, nằm trên giường, Lâm Hạ biết tối nay mình sẽ mất ngủ.
Sự thật quả nhiên mất ngủ đến sáng hôm sau...
May mắn thay, ngày hôm sau không có tiết học.
Sáng ngày 3 tháng 9, cô nhận được cuộc gọi từ nhóm xuất bản, nói với cô về chủ nhật ngày mai.
Cô mệt mỏi nghe, nhưng nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng dồn dập, cô không có ý định chợp mắt.
Cho đến khi...
Điện thoại lại reo.
Cô nhìn số điện thoại cố định xa lạ, cho rằng đây là điện thoại quảng cáo gì, bèn cúp máy trước.
Thật bất ngờ chỉ vài phút sau, cuộc gọi lại vang lên.
Cô trả lời điện thoại.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc...
“Xin chào bạn học Lâm, tôi là Trương Thắng...”
Trương Phán Phán luôn líu lo trong điện thoại, hôm nay cô ấy gọi đến, chợt cảm thấy hình như mang theo chút nghẹn ngào.
Cô ấy có vẻ đang khóc và dường như đã uống rượu.
“Không công bằng, thực sự không công bằng. Rõ ràng mình hát hay hơn người đó, ai cũng nghĩ mình hát hay hơn cô ấy…”
“Nhưng...”
“Tại sao co ấy lại được thăng cấp chứ không phải mình!”
“Cô ấy không xinh đẹp bằng mình, hát không hay bằng mình, cái gì cũng không bằng mình, mình không cam tâm, mình thực sự không cam tâm...”
“Họ bắt mình uống, họ bắt mình uống rất nhiều rượu. Mình rất sợ, nhưng mình...”
“Mình không có lựa chọn nào khác, mình uống, nhưng mình uống không đủ...”
“Họ muốn động tay động chân với mình nên mình chạy về nhà. Bây giờ mình đang ở nhà gọi điện cho cậu đây... Mình không dám nói với bố mẹ mình...”
“Chị Hồng, quản lý của mình hình như đã thay đổi. Khi mình ký hợp đồng, chị ấy luôn tươi cười. Nhưng hôm nay chị ấy thật lạnh lùng. Chị ấy bảo nếu muốn thăng cấp thì phải trả giá!”
“Mình không biết phải làm sao, tại sao lại xảy ra chuyện này, bọn họ đều giống như đang lừa dối mình, mình thực sự không biết phải tin ai!”
“Mình thật ngu ngốc, mình thực sự ngu ngốc...”
“Nhưng mình chỉ muốn hát, mình chỉ muốn thi đấu! Tại sao lại đối xử với mình như vậy!”
“...”
Ở đầu bên điện thoại, tiếng nghẹn ngào ban đầu dần chuyển thành tiếng khóc cuồng loạn.
Sau khi nghe được tin tức này, Lâm Hạ cảm thấy khiếp sợ, sau đó bắt đầu dùng hết năng lực của mình an ủi Trương Phán Phán.
Nhưng khi cô đang được an ủi, tâm trạng lo lắng vốn có của nàng ngay lập tức chuyển sang áp lực, ngực vốn không thể thở được của nàng giờ đây dường như bị ngạt thở và bị đấm mạnh.
Cô đề nghị Trương Phán Phán đi báo cảnh sát, nhưng Trương Phán Phán lại lo được lo mất, cảm thấy sau này bọn họ sẽ càng xem thường cô.
Cô đề nghị nói chuyện với bố mẹ ...
Nhưng!
Cô áy vốn gạt cha mẹ báo danh “Những Cô Gái Toả Sáng”, hơn nữa còn tham gia kỳ thi Yến Ảnh và ký hợp đồng nhưng bị bố mẹ phản đối, giờ kể chuyện này cho bố mẹ biết, bố mẹ mắng cũng thôi, sợ là mẹ cô nổi cơn thịnh nộ, làm không tốt cô sẽ bị đánh gãy chân.
“Hạ Hạ, cậu có thể nói với dì và nhờ dì giúp mình được không? Dì... thôi cũng không nên nói. Họ chưa làm gì mình cả, dì lại bận như vậy, những chuyện như thế này cũng đừng làm phiền dì. Ngày mai mình sẽ nói chuyện lại với công ty lần nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Lâm Hạ nghe được lời này, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Trường Phán Phán cũng tự an ủi mình.
Sau khi Trương Phán Phán cúp điện thoại, Lâm Hạ nhắm mắt lại.
Lúc này, cô cảm thấy rất khó chịu.
Từ khi còn nhỏ mẹ cô đã dạy cô rằng xã hội này không tươi sáng như tưởng tượng, ngay cả những nơi tối tăm cũng có thể lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Tuy trước giờ cô vãn luôn cảnh giác, luôn nghe theo lời mẹ và cẩn thận đối xử với mọi người, nhưng sau khi nghe được vài lời đen tối, cô chợt cảm thấy lạnh lẽo đến đáng sợ.
Những câu chuyện mờ ám, những giao dịch, quyền lực và của cải, đầu cơ …
“Trương Thắng, cậu cảm thấy Phán Phán ký hợp đồng nghệ sĩ hạng C 10 năm với “Giải trí Thịnh Thế”, kết cục sẽ như thế nào?”
“Có vài người luôn phải trải qua một ít mưa gió tàn phá, sau đó bị tra tấn đến mức đầy thương tích không thành người mới có thể trưởng thành... Trong giới giải trí, nước còn sâu hơn.”
Cô chợt nghĩ đến lời nói của Trương Thắng.
Trương Thắng...
Cậu ta dường như có một sự trưởng thành và kinh nghiệm không thuộc về lứa tuổi của mình, dường như cậu ta đã trải qua tất cả các loại đấu tranh gay gắt, đã quen với việc thấy sự xấu xí và đen tối của thế giới. Thậm chí cô từng cảm thấy Trương Thắng thuộc về thế hệ của mẹ cô!
Dường như cậu ta đã đoán được tất cả những gì Trương Phán Phán sẽ trải qua.
Giờ khắc này, cô giống như tìm được người tâm phúc gì đó, theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trương Thắng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Nhưng...
Chủ nhân của điện thoại cũng không phải Trương Thắng.
Ngược lại là một người trung niên.
Ban đầu Lâm Hạ tưởng là bạn hay là gì đó của của Trương Thắng, nhưng sau khi nói vài câu mới biết đó là “Bếp tích hợp Sâm Nhiên”, ông chủ trước kia của Trương Thắng là Lưu Khai Lập.
“Trương Thắng đã xin nghỉ việc rồi.”
“A, vậy cậu ấy làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Học đại học, chúng tôi cũng đang tìm cậu ta, nhưng không biết cậu ta học đại học gì, aiz...Cô có biết cậu ấy học đại học nào không?”
“Tôi, không biết...”
Lưu Khải Lập ở đầu bên điện thoại hình như đã gặp chuyện gì đó, rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì được.
Lâm Hạ lắc đầu, cũng không tiết lộ Trương Thắng đi đâu.
Sau khi cúp điện thoại...
Cảm xúc vốn đang đè nén của Lâm Hạ chợt trở nên trống rỗng.
Chuyện gì đã xảy ra với Trương Thắng?
Vì sao đang tốt lại…
Và tại sao cậu ta không cho mình biết số điện thoại mới của cậu ta?
Tại sao không nói với mình?
Nhưng mình cũng đang giữ tiền của cậu ta mà…
Sau khi trở về ký túc xá, nằm trên giường, Lâm Hạ biết tối nay mình sẽ mất ngủ.
Sự thật quả nhiên mất ngủ đến sáng hôm sau...
May mắn thay, ngày hôm sau không có tiết học.
Sáng ngày 3 tháng 9, cô nhận được cuộc gọi từ nhóm xuất bản, nói với cô về chủ nhật ngày mai.
Cô mệt mỏi nghe, nhưng nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng dồn dập, cô không có ý định chợp mắt.
Cho đến khi...
Điện thoại lại reo.
Cô nhìn số điện thoại cố định xa lạ, cho rằng đây là điện thoại quảng cáo gì, bèn cúp máy trước.
Thật bất ngờ chỉ vài phút sau, cuộc gọi lại vang lên.
Cô trả lời điện thoại.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc...
“Xin chào bạn học Lâm, tôi là Trương Thắng...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro