Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
. Thành Công Và...
2024-09-25 21:20:11
Đêm khuya.
Ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà lần lượt tắt nhưng ở ven đường phía xa, cuộc sống về đêm hối hả và nhộn nhịp lại bắt đầu.
Trương Thắng đã tải lên chương thứ mười lăm của “Phá Vỡ Bầu Trời”, có viết rằng nhân vật chính dần dần bắt đầu luyện tập với sự giúp đỡ của lão gia gia đeo nhẫn.
Đây có thể coi là sự khởi đầu của một cuộc phản công, coi như là kịch bản đè nén hồi lâu, rốt cục cũng nghênh đón điểm chờ mong trước cao trào.
Sau khi Trương Thắng quay lại kiểm tra lỗi chính tả và câu văn không mạch lạc, hắn mở phần hậu trường ra.
Số từ đã gần năm mươi nghìn từ.
Ừm...
Hậu trường trống rỗng và vẫn chưa có tin nhắn ký hợp đồng.
Có nhiều bộ sưu tập hơn, đã có chín mươi ba bộ, và cũng có nhiều bình luận từ độc giả.
“Lại là dòng từ hôn? Tại sao gần đây có rất nhiều người theo xu hướng này? Kể từ “Thương Khung Chi Biến”, thể loại này tràn ngập khắp đường phố, thấy mắc ói...” đến từ độc giả “Duyên Phong”.
““Phá Vỡ Bầu Trời”? Tại sao bạn không nói Thảo Phạt Bầu Trời? Gần đây, bầu trời gì cũng đến...” từ độc giả “Phối Thổ Cẩu”.
“Đã ba mươi nghìn từ rồi mà vẫn chưa ký hợp đồng? Xem ra lại là một cuốn sách rác rưởi không ký được, bút lực còn kém xa “Thương Khung Chi Biến” nên đừng ăn vạ nữa! “Từ độc giả “Hỏa Trung Đại Vật”.
“...”
Toàn là bình luận tiêu cực.
Trương Thắng nhìn thấy thì say sưa, còn hứng thú trả lời mấy bình luận khiêm tốn.
Hắn được định sẵn là một tác giả có sách bán chạy nhất, vì vậy hắn phải khiêm tốn và duy trì hình ảnh quan hệ công chúng thật tốt trong thời kỳ tân binh của mình.
Trong tương lai, khi ai đó viết tiểu sử và hồi tưởng lại những năm tháng này của hắn, mới có thể càng làm cho người ta rơi lệ, cảm giác truyền cảm hứng tràn đầy.
Sau khi trả lời bình luận, hắn duỗi người.
Mấy ngày vất vả vừa qua khiến hắn hơi mệt mỏi, mí mắt không chịu nổi nữa.
Đi ngủ!
Lúc chuẩn bị tắt máy tính, hắn chợt nhìn thấy khu vực bình luận lại có thêm một bình luận thúc giục.
“Nhanh viết đi, sao lại dừng ở chỗ mấu chốt! Chết tiệt, tuy là cốt truyện về việc từ hôn nhưng thấy thật đặc biệt. Tiếc là tìm thấy cuốn sách này con mẹ nó quá sớm lại đặc biệt đuổi theo. Nói xem tại sao cuốn sách tuyệt vời như vậy lại không ký hợp đồng? Bạn không nộp đơn à?”
“Yo, có người biết nhìn hàng nè!”
“Aizz...”
“Phiền não, có người giục tôi cập nhật! Có nên đáp ứng yêu cầu của độc giả cập nhật chương mới không?”
“Phiền não! Phiền não!”
Trương Thắng nhìn vào tên của người đọc.
Ồ, đây chẳng phải là độc giả “Hỏa Trung Đại Vật” mới bắt đầu gọi cuốn sách này là rác rưởi sao?
Trương Thắng sờ cằm và trả lời “Cảm ơn đã ủng hộ”. Hắn lưỡng lự một lúc rồi hít một hơi thật sâu và tiếp tục giữ bàn phím, chuẩn bị viết một chương khác!
...
“Hạ Hạ, mình đang tham gia chương trình “Những Cô Gái Tỏa Sáng”!”
“Mình đã vượt qua vòng thử giọng đầu tiên, sẽ sớm đến Yến Kinh thi đấu!”
“Mình rất phấn khích! Thực sự, thực sự rất phấn khích!”
“Không ngờ rằng mình lại có người hâm mộ của riêng mình ở trang Tieba...”
“...”
Sáng sớm.
Lâm Hạ lặng lẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Ở đầu bên kia điện thoại, bạn cùng lớp Trương Phán Phán đang vui mừng chia sẻ một sự kiện trọng đại với cô.
Lâm Hạ nghe xong cảm thấy ù ù cạc cạc.
Sau khi hẹn Trương Phán Phán đi ăn trưa, Lâm Hạ đặt điện thoại xuống và đứng dậy khỏi giường.
Cô nhìn vào cuốn lịch trên tường.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ hè.
Chỉ còn mười ngày nữa là “Mùa Hè Năm Ấy” được xuất bản.
Chợt cô cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
Hôm qua cô đã xóa bỏ và sửa đổi cốt truyện của “Mùa Hè Năm Ấy” thêm nhân vật lấy Trương Thắng làm nguyên mẫu, chỉ là nhân vật này cô viết thế nào cũng viết không tốt.
Nhân vật này quá bình thường, thêm nhiều chữ sẽ khiến toàn bộ cuốn sách trông có vẻ hơi lạc lõng, nhưng bỏ nhân vật này ra thì lại có cảm giác như thiếu một cái gì đó.
Cô thở dài cảm thấy hơi ảo não.
“Sớm biết vậy thì đã không viết...”
Sau khi vào bếp, cô nhận được tin nhắn trên điện thoại.
Tin nhắn này là do mẹ cô gửi tới, mẹ lại gặp phải một sự cố khác ở Ma Đô, vụ án tương đối khó giải quyết, xác suất lớn không thể đi theo cô đến đại học Yên Kinh báo danh.
Sau bữa sáng, cô lại nhận được tin nhắn của bố, ông đang đàm phán một hợp đồng ở nước ngoài, phải đến cuối năm nay mới về, khả năng cao là ông sẽ không thể tham dự sinh nhật của cô vào tháng mười.
Lâm Hạ giữ điện thoại im lặng hồi lâu rồi mới lặng lẽ đặt nó lên bàn.
Cô đã quen với việc đó rồi.
Thu dọn đồ đạc, cô lên xe đi đến địa điểm mà cô và Trương Phán Phán đã hẹn.
Ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà lần lượt tắt nhưng ở ven đường phía xa, cuộc sống về đêm hối hả và nhộn nhịp lại bắt đầu.
Trương Thắng đã tải lên chương thứ mười lăm của “Phá Vỡ Bầu Trời”, có viết rằng nhân vật chính dần dần bắt đầu luyện tập với sự giúp đỡ của lão gia gia đeo nhẫn.
Đây có thể coi là sự khởi đầu của một cuộc phản công, coi như là kịch bản đè nén hồi lâu, rốt cục cũng nghênh đón điểm chờ mong trước cao trào.
Sau khi Trương Thắng quay lại kiểm tra lỗi chính tả và câu văn không mạch lạc, hắn mở phần hậu trường ra.
Số từ đã gần năm mươi nghìn từ.
Ừm...
Hậu trường trống rỗng và vẫn chưa có tin nhắn ký hợp đồng.
Có nhiều bộ sưu tập hơn, đã có chín mươi ba bộ, và cũng có nhiều bình luận từ độc giả.
“Lại là dòng từ hôn? Tại sao gần đây có rất nhiều người theo xu hướng này? Kể từ “Thương Khung Chi Biến”, thể loại này tràn ngập khắp đường phố, thấy mắc ói...” đến từ độc giả “Duyên Phong”.
““Phá Vỡ Bầu Trời”? Tại sao bạn không nói Thảo Phạt Bầu Trời? Gần đây, bầu trời gì cũng đến...” từ độc giả “Phối Thổ Cẩu”.
“Đã ba mươi nghìn từ rồi mà vẫn chưa ký hợp đồng? Xem ra lại là một cuốn sách rác rưởi không ký được, bút lực còn kém xa “Thương Khung Chi Biến” nên đừng ăn vạ nữa! “Từ độc giả “Hỏa Trung Đại Vật”.
“...”
Toàn là bình luận tiêu cực.
Trương Thắng nhìn thấy thì say sưa, còn hứng thú trả lời mấy bình luận khiêm tốn.
Hắn được định sẵn là một tác giả có sách bán chạy nhất, vì vậy hắn phải khiêm tốn và duy trì hình ảnh quan hệ công chúng thật tốt trong thời kỳ tân binh của mình.
Trong tương lai, khi ai đó viết tiểu sử và hồi tưởng lại những năm tháng này của hắn, mới có thể càng làm cho người ta rơi lệ, cảm giác truyền cảm hứng tràn đầy.
Sau khi trả lời bình luận, hắn duỗi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày vất vả vừa qua khiến hắn hơi mệt mỏi, mí mắt không chịu nổi nữa.
Đi ngủ!
Lúc chuẩn bị tắt máy tính, hắn chợt nhìn thấy khu vực bình luận lại có thêm một bình luận thúc giục.
“Nhanh viết đi, sao lại dừng ở chỗ mấu chốt! Chết tiệt, tuy là cốt truyện về việc từ hôn nhưng thấy thật đặc biệt. Tiếc là tìm thấy cuốn sách này con mẹ nó quá sớm lại đặc biệt đuổi theo. Nói xem tại sao cuốn sách tuyệt vời như vậy lại không ký hợp đồng? Bạn không nộp đơn à?”
“Yo, có người biết nhìn hàng nè!”
“Aizz...”
“Phiền não, có người giục tôi cập nhật! Có nên đáp ứng yêu cầu của độc giả cập nhật chương mới không?”
“Phiền não! Phiền não!”
Trương Thắng nhìn vào tên của người đọc.
Ồ, đây chẳng phải là độc giả “Hỏa Trung Đại Vật” mới bắt đầu gọi cuốn sách này là rác rưởi sao?
Trương Thắng sờ cằm và trả lời “Cảm ơn đã ủng hộ”. Hắn lưỡng lự một lúc rồi hít một hơi thật sâu và tiếp tục giữ bàn phím, chuẩn bị viết một chương khác!
...
“Hạ Hạ, mình đang tham gia chương trình “Những Cô Gái Tỏa Sáng”!”
“Mình đã vượt qua vòng thử giọng đầu tiên, sẽ sớm đến Yến Kinh thi đấu!”
“Mình rất phấn khích! Thực sự, thực sự rất phấn khích!”
“Không ngờ rằng mình lại có người hâm mộ của riêng mình ở trang Tieba...”
“...”
Sáng sớm.
Lâm Hạ lặng lẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Ở đầu bên kia điện thoại, bạn cùng lớp Trương Phán Phán đang vui mừng chia sẻ một sự kiện trọng đại với cô.
Lâm Hạ nghe xong cảm thấy ù ù cạc cạc.
Sau khi hẹn Trương Phán Phán đi ăn trưa, Lâm Hạ đặt điện thoại xuống và đứng dậy khỏi giường.
Cô nhìn vào cuốn lịch trên tường.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ hè.
Chỉ còn mười ngày nữa là “Mùa Hè Năm Ấy” được xuất bản.
Chợt cô cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
Hôm qua cô đã xóa bỏ và sửa đổi cốt truyện của “Mùa Hè Năm Ấy” thêm nhân vật lấy Trương Thắng làm nguyên mẫu, chỉ là nhân vật này cô viết thế nào cũng viết không tốt.
Nhân vật này quá bình thường, thêm nhiều chữ sẽ khiến toàn bộ cuốn sách trông có vẻ hơi lạc lõng, nhưng bỏ nhân vật này ra thì lại có cảm giác như thiếu một cái gì đó.
Cô thở dài cảm thấy hơi ảo não.
“Sớm biết vậy thì đã không viết...”
Sau khi vào bếp, cô nhận được tin nhắn trên điện thoại.
Tin nhắn này là do mẹ cô gửi tới, mẹ lại gặp phải một sự cố khác ở Ma Đô, vụ án tương đối khó giải quyết, xác suất lớn không thể đi theo cô đến đại học Yên Kinh báo danh.
Sau bữa sáng, cô lại nhận được tin nhắn của bố, ông đang đàm phán một hợp đồng ở nước ngoài, phải đến cuối năm nay mới về, khả năng cao là ông sẽ không thể tham dự sinh nhật của cô vào tháng mười.
Lâm Hạ giữ điện thoại im lặng hồi lâu rồi mới lặng lẽ đặt nó lên bàn.
Cô đã quen với việc đó rồi.
Thu dọn đồ đạc, cô lên xe đi đến địa điểm mà cô và Trương Phán Phán đã hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro