Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

. Tối Nay Mất N...

2024-09-25 21:20:11

Sáng sớm.

Lưu Khai Lập bị chứng mất ngủ.

Một mặt, sau khi chuyển cửa hàng, lượng khách hàng vào cửa hàng còn rất ít, lượng người ra vào cửa đã giảm đi đáng kể.

Mặt khác, tâm trí anh ta không ngừng suy nghĩ về tương lai.

Tương lai của cửa hàng này, tương lai của chính anh ta, và...

Nhà máy của “Bếp tích hợp Sâm Nhiên” đã tạo áp lực cho anh ta!

Anh ta đã ký hợp đồng “mua hàng” và phải đến nhà máy mua mười bộ mỗi tháng để có thể nhận được phần thưởng giảm giá lợi nhuận cao do nhà máy đưa ra, nếu không lợi nhuận bán hàng sẽ bị giảm đi.

Đây là quy định bất thành văn giữa nhà sản xuất và cửa hàng, tương đương với việc nhà sản xuất chuyển giao rủi ro, đây là điều mà bất kỳ thương hiệu nào cũng làm.

Ngày mai là ngày bổ sung lại mười bộ.

Nhưng vẫn còn tám bộ trong kho!

Tám bộ có giá gần tám mươi nghìn tệ!

Nếu anh ta tích trữ thêm mười bộ nữa thì...

Áp lực lớn đến thế nào!

Nếu hàng không bán được thì chẳng khác nào tồn hàng đến chết!

Nghĩ đến đây nhiệt huyết khởi nghiệp của Lưu Khai mấy tháng trước đã bị thực tế mài mòn.

Sau khi đứng dậy khỏi giường, Lưu Khải Lập đi vào phòng tắm hút một điếu thuốc, định giảm bớt lo lắng một chút, nhưng không ngờ càng hút thuốc lại càng lo lắng, cáu kỉnh.

Chi phí sinh hoạt, các khoản vay khác nhau, tiền thuê nhà...

Vô hình khiến anh ta khó thở.

“Làm sao mình có thể tin một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp cấp ba có thể giải quyết được căng thẳng của mình?”

“Và cho hắn mượn xe!”

“Đây không phải là một trò đùa sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vợ mình còn có lòng tin với hắn, đây thật sự là...”

Anh ta cười tự giễu, sau đó bước ra khỏi phòng tắm và vô tình đi về phía cửa hàng.

“Chờ một chút, tên này sẽ không bán xe của mình chứ?”

“Chờ một chút, tên này còn không chịu dùng chứng minh thư để làm thẻ điện thoại di động. Chẳng lẽ...”

“Hơn nữa, hắn suốt ngày làm rất nhiều việc trên máy tính. Hắn đánh bạc trên mạng à?”

“Cái này!”

“Không tốt!”

“...”

Trên đường đi, sau khi nhớ lại một số hành vi bất thường của Trương Thắng, càng nghĩ càng thấy không đúng!

Khi đến cửa hàng, không thấy xe bán tải của mình, sắc mặt anh ta chợt thay đổi, anh ta lao vào cửa hàng, chạy về phía tầng hai.

Ở tầng hai, đèn vẫn nhấp nháy và bàn phím vẫn kêu lạch cạch.

Anh ta chợt mở cửa và thấy Trương Thắng sửng sốt.

“Trương Thắng, cậu, cậu đây là…”

“Ông chủ Lưu, có chuyện gì vậy?”

“Không, không có gì, tôi chỉ ghé qua thăm một chút thôi, chiếc xe bán tải của tôi...”

“Ồ, tôi dừng ở tiểu khu Tường Hòa. Tôi định ngày mai sẽ đến khu đó để chạy hàng...”

“Ồ ồ ồ, vậy cậu đang làm gì vậy...”

“Tôi đang viết tiểu thuyết, tổng giám đốc Lưu. Tôi đã nói với anh rồi, tôi là một nhà văn đang trải nghiệm cuộc sống. Bây giờ tôi đang sáng tạo, vừa bị anh quấy rầy, đau đầu, hiện tại suy nghĩ bị đứt đoạn...”

“Ồ, tôi không thấy xe bán tải, tôi tưởng cửa hàng bị trộm. Thật ngại quá, thật ngại quá…”

Lưu Khai ngượng ngùng cười cười, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trương Thắng, không hiểu sao lại hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, trong lòng lại chợt áy náy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng rồi, ông chủ Lưu, tôi đã ký một đơn đặt hàng với Wanda. Sáng mai anh có thể đến lắp đặt. Người ta là cửa hàng mặt tiền, cần lắp đặt vội...Vốn định ngày mai nói với anh nhưng sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, dù sao hôm nay chuyện chuyển cửa hàng rất bận rộn...”

“Lại ký nữa?”

“Đã ký! Thông tin được viết trên bảng đen, còn hợp đồng thì để trên bàn dưới lầu. Kiểm tra xem có vấn đề gì không...”

“Tiền đặt cọc đâu?”

“Tiền đặt cọc được kẹp trong hợp đồng.”

“À à à.”

“Đúng rồi, ông chủ Lưu...”

“Cái gì?”

“Anh có nhớ Lý Bân, quản lý của quán cafe net Lợi Dân không? Người thanh niên đã nói chuyện hai ngày trước...”

“Nhớ rồi, có chuyện gì vậy?”

“Dự kiến ngày mai anh ta sẽ đến đây làm việc. Tôi sẽ dẫn anh ta đi chạy hàng ở các toà nhà. Anh ta có thể làm việc lâu dài. Nếu anh tin tôi, hãy cho anh ta mức lương cơ bản của việc chạy hàng ở các toàn nhà. Không cần bao nhiêu tiền, một tháng một ngàn đồng cộng thêm hoa hồng là được...”

“Ừ ừ ừ…”

“Ông chủ Lưu, anh không thể làm một mình được. Chúng ta cần phát hiện nhân tài, thành lập đội ngũ của riêng mình. Năm ngón tay tạo thành nắm đấm, đấm ra ngoài mới có thể đau!”

“Được rồi được rồi, cậu có thể sắp xếp...”

“Còn nữa, ông chủ Lưu, tôi luôn cảm thấy mèo đen hay mèo trắng không quan trọng, con nào bắt được chuột thì là mèo tốt. Thế kỷ 21 chúng ta phải có tư duy. Với tầm nhìn của ông chủ Lưu, tôi cảm thấy tương lai sẽ không chỉ giới hạn ở cửa hàng nhỏ này...”

“Ờ...”

Lưu Khai Lập lúng túng gật đầu, sau đó đóng cửa lại.

Khi bước xuống lầu thấy tấm bảng đen nhỏ ở tầng dưới và khoản tiền đặt cọc một nghìn tệ trong hợp đồng, anh ta cảm thấy trong lòng có cảm xúc khó tả.

Sau đó mang theo cảm xúc khó tả nào đó đi tới tiểu khu Tường Hòa cách đó không xa, sau khi nhìn thấy chiếc xe bán tải của mình an ổn dừng ở chỗ đậu xe dễ thấy nhất, cảm giác khó tả trong lòng nháy mắt liền biến thành cảm giác tội lỗi cực kỳ mãnh liệt...

Tối nay.

Nhất định mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Số ký tự: 0