Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 19
2024-12-25 13:35:56
Chưởng quỹ vừa dứt lời, có người la lên rằng giá quá đắt, nhưng cũng có người chẳng màng linh thạch. Một lồng bánh bao nóng hổi nhanh chóng được chia ra.
Khi bánh bao được mang ra, mỗi bàn đều có người bu đến xem. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ của bánh bao thôi đã đủ khiến không ít người nuối tiếc vì đã không mua.
"Ngon quá! Đây chắc chắn là thứ ngon nhất mà ta từng ăn trong đời!"
"Không có linh khí thì sao? Ta thiếu linh khí à? Ta thiếu là mỹ thực!"
"Nếu về sau món nào ở Thực Vị Lâu cũng ngon như vậy, không có linh khí ta vẫn sẵn lòng tới ăn. Có tạp chất? Chẳng lẽ Tích Cốc Đan lại không có đan độc?"
Những ai ăn được bánh bao đều khen không ngớt lời, tranh luận quyết liệt với những kẻ "ăn không được nho thì chê nho còn xanh”. Một số người khôn ngoan còn chạy ngay tới chưởng quỹ mua thêm cả một lồng bánh.
Tô Cửu không hề hay biết bánh bao của mình đã bị chưởng quỹ phía trước bán với giá trên trời. Giờ đây không cần lo lắng về việc tiêu thụ, nàng liền tập trung cả hai tay, thoắt chốc đã gói xong tất cả bánh bao, từng lồng bánh lần lượt được hấp chín. Mãi đến khi lồng bánh cuối cùng được mang đi, nàng mới có thời gian mở chiếc túi vải mà trung niên nam tử để lại.
Chiếc túi thêu họa tiết vân mây cát tường, bên trong thoạt nhìn trống trơn. Tô Cửu thử đưa tay vào, không ngờ lại chạm được một đống linh thạch nhỏ, ước chừng khoảng năm trăm khối.
Đây hẳn là một loại túi trữ vật cỡ nhỏ, có thể sử dụng thủ công, thường được những người không thiếu linh thạch dùng để thanh toán số lượng lớn. Tô Cửu chợt có cảm giác mình vừa giàu to.
"Vậy là từ giờ chúng ta không phải lo thiếu trước hụt sau nữa rồi." Nàng mừng rỡ nâng Bánh Trôi lên cao.
"Thêm hai trăm linh thạch thế nào?” Chưởng quỹ từ ngoài bước vào, trên tay cũng cầm một chiếc hầu bao: "Hai trăm linh thạch để mua công thức làm bánh bao, tiểu cô nương thấy thế nào?"
“Được.” Tô Cửu lập tức đáp ứng. Vốn dĩ nàng cũng chẳng trông đợi gì vào việc bán bánh bao để làm giàu. Trong giới tu tiên này, một công thức làm bánh bao bình thường mà bán được hai trăm linh thạch đã là giá cao rồi. Các tu sĩ mua nó cũng chỉ vì ham của lạ mà thôi.
Chưởng quỹ lấy ngọc giản từ trong túi trữ vật ra rồi chợt nhớ đến việc Tô Cửu vẫn chưa dẫn khí nhập thể, ông vội vàng chạy ra ngoài lấy giấy bút. Khi Tô Cửu viết công thức xong, chưởng quỹ còn tặng thêm một cuốn sách nhập môn tu tiên.
“Chưởng quỹ, sao tửu lâu của chúng ta lại không bán các món ăn bình dân vậy?” Tô Cửu bày tỏ những điều mà mình đã thắc mắc từ lâu.
Khi bánh bao được mang ra, mỗi bàn đều có người bu đến xem. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ của bánh bao thôi đã đủ khiến không ít người nuối tiếc vì đã không mua.
"Ngon quá! Đây chắc chắn là thứ ngon nhất mà ta từng ăn trong đời!"
"Không có linh khí thì sao? Ta thiếu linh khí à? Ta thiếu là mỹ thực!"
"Nếu về sau món nào ở Thực Vị Lâu cũng ngon như vậy, không có linh khí ta vẫn sẵn lòng tới ăn. Có tạp chất? Chẳng lẽ Tích Cốc Đan lại không có đan độc?"
Những ai ăn được bánh bao đều khen không ngớt lời, tranh luận quyết liệt với những kẻ "ăn không được nho thì chê nho còn xanh”. Một số người khôn ngoan còn chạy ngay tới chưởng quỹ mua thêm cả một lồng bánh.
Tô Cửu không hề hay biết bánh bao của mình đã bị chưởng quỹ phía trước bán với giá trên trời. Giờ đây không cần lo lắng về việc tiêu thụ, nàng liền tập trung cả hai tay, thoắt chốc đã gói xong tất cả bánh bao, từng lồng bánh lần lượt được hấp chín. Mãi đến khi lồng bánh cuối cùng được mang đi, nàng mới có thời gian mở chiếc túi vải mà trung niên nam tử để lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc túi thêu họa tiết vân mây cát tường, bên trong thoạt nhìn trống trơn. Tô Cửu thử đưa tay vào, không ngờ lại chạm được một đống linh thạch nhỏ, ước chừng khoảng năm trăm khối.
Đây hẳn là một loại túi trữ vật cỡ nhỏ, có thể sử dụng thủ công, thường được những người không thiếu linh thạch dùng để thanh toán số lượng lớn. Tô Cửu chợt có cảm giác mình vừa giàu to.
"Vậy là từ giờ chúng ta không phải lo thiếu trước hụt sau nữa rồi." Nàng mừng rỡ nâng Bánh Trôi lên cao.
"Thêm hai trăm linh thạch thế nào?” Chưởng quỹ từ ngoài bước vào, trên tay cũng cầm một chiếc hầu bao: "Hai trăm linh thạch để mua công thức làm bánh bao, tiểu cô nương thấy thế nào?"
“Được.” Tô Cửu lập tức đáp ứng. Vốn dĩ nàng cũng chẳng trông đợi gì vào việc bán bánh bao để làm giàu. Trong giới tu tiên này, một công thức làm bánh bao bình thường mà bán được hai trăm linh thạch đã là giá cao rồi. Các tu sĩ mua nó cũng chỉ vì ham của lạ mà thôi.
Chưởng quỹ lấy ngọc giản từ trong túi trữ vật ra rồi chợt nhớ đến việc Tô Cửu vẫn chưa dẫn khí nhập thể, ông vội vàng chạy ra ngoài lấy giấy bút. Khi Tô Cửu viết công thức xong, chưởng quỹ còn tặng thêm một cuốn sách nhập môn tu tiên.
“Chưởng quỹ, sao tửu lâu của chúng ta lại không bán các món ăn bình dân vậy?” Tô Cửu bày tỏ những điều mà mình đã thắc mắc từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro