Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 21
2024-12-25 13:35:56
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện của hai nam nhân đi ngang qua thì Tô Cửu mới hiểu, hóa ra nguyên nhân khiến nhà họ Tô trở thành trường hợp đầu tiên bị trục xuất là vì thôn Tô là một vùng đất phong thủy tốt.
Theo ghi chép trong gia phả mà nguyên chủ từng xem, người nhà được tu sĩ đưa đến sẽ do tu sĩ đó chọn một nơi trong địa phận Phàm thành để khai phá lập thôn.
Xem ra khi xưa tổ tiên nhà họ Tô đã chọn được một mảnh đất khá tốt. Chỉ là từ khi tổ tiên nhà họ Tô qua đời, suốt năm trăm năm qua không có ai củng cố trận pháp. Cũng vì vậy nên người ta đã phát hiện ra linh khí của thôn Tô tốt hơn nhiều so với các thôn xung quanh, kể từ đó không lúc nào là nó không bị những kẻ khác nhòm ngó.
Tô Cửu thấy hai người đó đi ra ngoài thành, nàng đoán rằng có lẽ họ đã đến thôn Tô để xem tình hình nên nhanh chóng đi theo sau họ.
“Nghe nói nha đầu nhà họ Tô một năm trước phát hiện có linh căn, đến hiện tại vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể. Sau khi bị đuổi khỏi Huyền Thanh tông thì bặt vô âm tín. Nếu không vì vậy thì có lẽ nhà họ Tô còn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa.”
“Thật không? Cho dù bây giờ chưa dẫn khí nhập thể thì cũng không có nghĩa là sau này không thể dẫn khí nhập thể mà? Chỉ là không thể trở thành đệ tử của Huyền Thanh tông thôi. Có câu nói ‘Sông có khúc, người có lúc’, chẳng lẽ nhà họ Lạc không sợ… Phải biết rằng, đắc tội với tu sĩ không phải chuyện đùa đâu.”
“Ta nghe một người họ hàng đã gả vào thôn Lạc nói rằng, thất cô nương nhà họ Lạc đã sai người truyền tin về, nói rằng nha đầu nhà họ Tô đã chết, đây mới chính là giọt nước tràn ly khiến nhà họ Tô sụp đổ.”
Tô Cửu nghe đến đây thì không tự chủ được mà nắm chặt tay khiến Bánh Trôi kêu lên một tiếng ‘chít’ phản đối vì đau đớn. Điều này cũng khiến hai nam nhân phía trước phát hiện ra nàng.
“Tiểu cô nương, con mèo của cô nương trông cũng tròn trịa thật đấy.” Nam nhân trung niên mặc trang phục màu đỏ sẫm nói.
“Trông tròn thật, tròn như quả bóng luôn đấy, đây là giống mèo mới của giới tu tiên phải không?” Người còn lại cũng vừa vuốt râu vừa nói.
Tô Cửu: … Nhà ngươi đã từng thấy con mèo nào kêu ‘chít chít’ chưa hả tên đần này?
Trước khi Bánh Trôi kịp nổi giận, Tô Cửu đã vội vàng vuốt ve bộ lông của nó rồi thì thầm: “Ngoan nào, Bánh Trôi không phải mèo, cả nhà bọn họ mới là mèo. Bây giờ chúng ta đang có việc gấp mà, ngươi không nhớ sao.”
Tô Cửu biết Bánh Trôi rất có linh tính, hầu hết nó đều có thể hiểu được những gì nàng nói.
Quả nhiên, Bánh Trôi đã ngoan ngoãn trở lại, mắt lim dim. Vẻ mặt ‘lũ người các ngươi đều là phàm phu tục tử’ trông đáng yêu vô cùng.
Tô Cửu lại nhìn về phía hai nam nhân: “Thật ngại quá, Bánh Trôi của ta không thích người khác gọi nó là mèo.”
Theo ghi chép trong gia phả mà nguyên chủ từng xem, người nhà được tu sĩ đưa đến sẽ do tu sĩ đó chọn một nơi trong địa phận Phàm thành để khai phá lập thôn.
Xem ra khi xưa tổ tiên nhà họ Tô đã chọn được một mảnh đất khá tốt. Chỉ là từ khi tổ tiên nhà họ Tô qua đời, suốt năm trăm năm qua không có ai củng cố trận pháp. Cũng vì vậy nên người ta đã phát hiện ra linh khí của thôn Tô tốt hơn nhiều so với các thôn xung quanh, kể từ đó không lúc nào là nó không bị những kẻ khác nhòm ngó.
Tô Cửu thấy hai người đó đi ra ngoài thành, nàng đoán rằng có lẽ họ đã đến thôn Tô để xem tình hình nên nhanh chóng đi theo sau họ.
“Nghe nói nha đầu nhà họ Tô một năm trước phát hiện có linh căn, đến hiện tại vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể. Sau khi bị đuổi khỏi Huyền Thanh tông thì bặt vô âm tín. Nếu không vì vậy thì có lẽ nhà họ Tô còn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa.”
“Thật không? Cho dù bây giờ chưa dẫn khí nhập thể thì cũng không có nghĩa là sau này không thể dẫn khí nhập thể mà? Chỉ là không thể trở thành đệ tử của Huyền Thanh tông thôi. Có câu nói ‘Sông có khúc, người có lúc’, chẳng lẽ nhà họ Lạc không sợ… Phải biết rằng, đắc tội với tu sĩ không phải chuyện đùa đâu.”
“Ta nghe một người họ hàng đã gả vào thôn Lạc nói rằng, thất cô nương nhà họ Lạc đã sai người truyền tin về, nói rằng nha đầu nhà họ Tô đã chết, đây mới chính là giọt nước tràn ly khiến nhà họ Tô sụp đổ.”
Tô Cửu nghe đến đây thì không tự chủ được mà nắm chặt tay khiến Bánh Trôi kêu lên một tiếng ‘chít’ phản đối vì đau đớn. Điều này cũng khiến hai nam nhân phía trước phát hiện ra nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu cô nương, con mèo của cô nương trông cũng tròn trịa thật đấy.” Nam nhân trung niên mặc trang phục màu đỏ sẫm nói.
“Trông tròn thật, tròn như quả bóng luôn đấy, đây là giống mèo mới của giới tu tiên phải không?” Người còn lại cũng vừa vuốt râu vừa nói.
Tô Cửu: … Nhà ngươi đã từng thấy con mèo nào kêu ‘chít chít’ chưa hả tên đần này?
Trước khi Bánh Trôi kịp nổi giận, Tô Cửu đã vội vàng vuốt ve bộ lông của nó rồi thì thầm: “Ngoan nào, Bánh Trôi không phải mèo, cả nhà bọn họ mới là mèo. Bây giờ chúng ta đang có việc gấp mà, ngươi không nhớ sao.”
Tô Cửu biết Bánh Trôi rất có linh tính, hầu hết nó đều có thể hiểu được những gì nàng nói.
Quả nhiên, Bánh Trôi đã ngoan ngoãn trở lại, mắt lim dim. Vẻ mặt ‘lũ người các ngươi đều là phàm phu tục tử’ trông đáng yêu vô cùng.
Tô Cửu lại nhìn về phía hai nam nhân: “Thật ngại quá, Bánh Trôi của ta không thích người khác gọi nó là mèo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro