Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên
Chương 60
2024-12-25 13:35:56
Tô Cửu được trải nghiệm cảm giác trở thành idol phiên bản tu tiên giới. Nhìn thoáng qua nam tử đứng ngoài đám đông bị mọi người giữ khoảng cách không dám lại gần, Tô Cửu vẫn vui vẻ thu linh thạch, gói hoành thánh, nấu hoành thánh, bận rộn không ngơi tay.
Mộc Úy Lâm vừa cầm được bát hoành thánh đã không chờ nổi, bèn nếm thử một cái. Vị ngon đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi. Vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông nhưng không còn chỗ nào để đứng. Thấy chỗ của tiểu thúc mình vẫn còn trống thì y cũng không để ý sợ hãi nữa, hí hửng chạy tới.
Mộc Hàn Xuyên liếc nhìn y một cái, phất tay xuất hiện một chiếc ghế ở đối diện.
“Cảm ơn tiểu thúc thúc.” Mộc Úy Lâm nói cảm ơn, lập tức ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Trong nhà không phải là không có đầu bếp nấu nướng, thậm chí các món ăn do họ làm còn có hình thức bắt mắt hơn gấp ngàn lần. Nhưng món này lại là thứ ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Cuối cùng Mộc Hàn Xuyên nhấp một ngụm canh nóng, lấy khăn ra lau tay, liếc nhìn Mộc Úy Lâm ở đối diện không hề nhận ra điều kỳ diệu ẩn chứa trong món ăn. Rồi hắn lại nhìn những người khác, ai nấy cũng chỉ đơn thuần cảm thấy ngon miệng, ăn xong bát đầu tiên là tranh nhau mua bát thứ hai.
Hắn hơi nhíu mày, chẳng lẽ chỉ khi đạt tới một cảnh giới tu vi nhất định mới có thể nhận ra?
Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, dừng lại ở cô nương bận rộn trước quầy hàng. Nhìn chiếc muôi vớt trong tay cô bé, hắn khẽ hừ một tiếng. Ngay cả kim loại bẩm sinh mà nàng cũng dùng làm muôi vớt.
Mộc Hàn Xuyên khẳng định người này chắc chắn có bí mật. Nếu không phải đã xác nhận nhiều lần rằng nàng thực sự chỉ có độ tuổi linh cốt là mười một, hắn đã nghi ngờ nàng là một lão quái vật nào đó cải trang.
Tô Cửu đang bận rộn thì bỗng nhiên rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng của nam tử kia. Hắn lại không hề có ý thức mình vừa nhìn lén bị bắt quả tang hoặc có lẽ trong suy nghĩ của hắn, điều này không phải là nhìn lén mà là quan sát một cách công khai.
Mộc Hàn Xuyên quả thật không nghĩ mình đang nhìn lén, thản nhiên thu hồi ánh mắt, phất tay, một bộ dụng cụ pha trà xuất hiện trên bàn, ung dung thưởng trà.
Tô Cửu:… Lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác tu vi thấp bị coi thường.
“Có phải tiểu thúc thúc cũng cảm thấy món nàng làm rất ngon không? Chúng ta chiêu mộ nàng về nhà đi?” Mộc Úy Lâm thấy người tiểu thúc thúc luôn không ưa nữ tu nay lại để mắt đến Tô Cửu, bèn mạnh dạn đưa ra đề nghị.
Mộc Hàn Xuyên lạnh lùng ngẩng mặt: “Ăn xong thì theo ta về Vân Thành.”
Mộc Úy Lâm lập tức nhăn mặt, nhìn Mộc Hàn Xuyên với ánh mắt cầu xin: “Tiểu thúc thúc, ta mới ra ngoài có mấy ngày a. Làm gì có ai vừa mới đi huấn luyện đã phải quay về?”
“Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi về Vân Thành.” Mộc Hàn Xuyên vẫn không có cảm xúc.
Mộc Úy Lâm:...
Quả nhiên, tiểu thúc thúc này thật sự không có chút tình cảm nào, y không nên quá kỳ vọng tầm quan trọng của mình.
“Ta không đi đâu, Nhị gia gia sẽ đánh ta đến mức cha nương ta không nhận ra rồi còn bắt ta ăn mấy loại đan dược ông ấy mới luyện nữa.” Mộc Úy Lâm bĩu môi, nhét hoành thánh vào miệng, thi thoảng liếc nhìn Mộc Hàn Xuyên. Mong hắn có thể mềm lòng, tiếc là người đối diện cứng rắn như miếng ngọc vạn năm lạnh lẽo.
Mộc Úy Lâm vừa cầm được bát hoành thánh đã không chờ nổi, bèn nếm thử một cái. Vị ngon đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi. Vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông nhưng không còn chỗ nào để đứng. Thấy chỗ của tiểu thúc mình vẫn còn trống thì y cũng không để ý sợ hãi nữa, hí hửng chạy tới.
Mộc Hàn Xuyên liếc nhìn y một cái, phất tay xuất hiện một chiếc ghế ở đối diện.
“Cảm ơn tiểu thúc thúc.” Mộc Úy Lâm nói cảm ơn, lập tức ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Trong nhà không phải là không có đầu bếp nấu nướng, thậm chí các món ăn do họ làm còn có hình thức bắt mắt hơn gấp ngàn lần. Nhưng món này lại là thứ ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Cuối cùng Mộc Hàn Xuyên nhấp một ngụm canh nóng, lấy khăn ra lau tay, liếc nhìn Mộc Úy Lâm ở đối diện không hề nhận ra điều kỳ diệu ẩn chứa trong món ăn. Rồi hắn lại nhìn những người khác, ai nấy cũng chỉ đơn thuần cảm thấy ngon miệng, ăn xong bát đầu tiên là tranh nhau mua bát thứ hai.
Hắn hơi nhíu mày, chẳng lẽ chỉ khi đạt tới một cảnh giới tu vi nhất định mới có thể nhận ra?
Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, dừng lại ở cô nương bận rộn trước quầy hàng. Nhìn chiếc muôi vớt trong tay cô bé, hắn khẽ hừ một tiếng. Ngay cả kim loại bẩm sinh mà nàng cũng dùng làm muôi vớt.
Mộc Hàn Xuyên khẳng định người này chắc chắn có bí mật. Nếu không phải đã xác nhận nhiều lần rằng nàng thực sự chỉ có độ tuổi linh cốt là mười một, hắn đã nghi ngờ nàng là một lão quái vật nào đó cải trang.
Tô Cửu đang bận rộn thì bỗng nhiên rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng của nam tử kia. Hắn lại không hề có ý thức mình vừa nhìn lén bị bắt quả tang hoặc có lẽ trong suy nghĩ của hắn, điều này không phải là nhìn lén mà là quan sát một cách công khai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Hàn Xuyên quả thật không nghĩ mình đang nhìn lén, thản nhiên thu hồi ánh mắt, phất tay, một bộ dụng cụ pha trà xuất hiện trên bàn, ung dung thưởng trà.
Tô Cửu:… Lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác tu vi thấp bị coi thường.
“Có phải tiểu thúc thúc cũng cảm thấy món nàng làm rất ngon không? Chúng ta chiêu mộ nàng về nhà đi?” Mộc Úy Lâm thấy người tiểu thúc thúc luôn không ưa nữ tu nay lại để mắt đến Tô Cửu, bèn mạnh dạn đưa ra đề nghị.
Mộc Hàn Xuyên lạnh lùng ngẩng mặt: “Ăn xong thì theo ta về Vân Thành.”
Mộc Úy Lâm lập tức nhăn mặt, nhìn Mộc Hàn Xuyên với ánh mắt cầu xin: “Tiểu thúc thúc, ta mới ra ngoài có mấy ngày a. Làm gì có ai vừa mới đi huấn luyện đã phải quay về?”
“Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi về Vân Thành.” Mộc Hàn Xuyên vẫn không có cảm xúc.
Mộc Úy Lâm:...
Quả nhiên, tiểu thúc thúc này thật sự không có chút tình cảm nào, y không nên quá kỳ vọng tầm quan trọng của mình.
“Ta không đi đâu, Nhị gia gia sẽ đánh ta đến mức cha nương ta không nhận ra rồi còn bắt ta ăn mấy loại đan dược ông ấy mới luyện nữa.” Mộc Úy Lâm bĩu môi, nhét hoành thánh vào miệng, thi thoảng liếc nhìn Mộc Hàn Xuyên. Mong hắn có thể mềm lòng, tiếc là người đối diện cứng rắn như miếng ngọc vạn năm lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro