Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên

Chương 63

2024-12-25 13:35:56

Mộc Hàn Xuyên nhìn thấy vẻ cảnh giác toàn thân của Tô Cửu, dù biết rằng đối đầu với tu sĩ cao cấp là chuyện khó khăn…

Kết cục của tu sĩ thường chỉ có con đường chết, nhưng nàng vẫn kiên quyết bảo vệ ‘Bánh Trôi’.

Nắm lông nhỏ này đúng là có con mắt tinh tường khi tìm được người cho ăn.

Hắn định nói nó ăn gì cũng được, nhưng rồi sửa lại thành: "Tên của nó hay thật."

Tô Cửu hơi lúng túng, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Bánh trôi là một món ăn, nhân được làm từ các loại hạt, mè đen, đậu đỏ... Bột nếp được nhồi với nước nóng thành một khối dẻo mịn, bọc nhân lại, rồi vo tròn thành những viên nhỏ láng mịn. Khi nấu, chỉ cần đợi bánh trôi nổi lên mặt nước là chín, ăn rất thơm ngon."

Cô nương nhỏ nói đến đồ ăn mà mắt sáng rực, Mộc Hàn Xuyên nghe nàng mô tả xong bèn xác nhận đó đúng là bánh trôi.

Tô Cửu nói xong cũng thấy thèm ăn bánh trôi, nàng nhìn về phía Mộc Hàn Xuyên, nghiêm túc nói thêm: "Bánh trôi tượng trưng cho sự đoàn viên và những điều tốt đẹp."

Vì vậy, hắn đừng hòng nghĩ đến việc cướp mất Bánh Trôi. Như thế cũng chẳng tốt đẹp chút nào.

Đã rất lâu rồi Mộc Hàn Xuyên không có cảm giác muốn cười, nhưng vẻ mặt kiên quyết phòng thủ của cô nươngnày khiến hắn thấy buồn cười.

"Cho là linh thú quý hiếm gì lắm, chứ linh thú của tiểu thúc thúc ta không ăn gì ngoài thiên tài địa bảo, làm sao để ý đến thứ này của ngươi được?" Mộc Uý Lâm cười nhạo phản ứng quá mức của Tô Cửu.

"Bánh Trôi nhà ta tất nhiên không thể so với linh thú của Chân Quân." Tô Cửu hoàn toàn yên tâm, biết chắc họ không quan tâm, nàng mới thật sự nhẹ lòng.

Mộc Hàn Xuyên không nói gì, chỉ liếc qua Bánh Trôi đang làm biếng nằm trong lòng cô gái nhỏ.

"Nghe ngươi nói bánh trôi ngon đến như vậy, có muốn suy xét tới việc làm ra để bán không? Người ở Ung Thành này không có linh thạch nhưng đến Lận Thành, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cầm linh thạch đến tìm ngươi mua." Mộc Hàn Xuyên vốn đã bỏ ý định đưa trù nương đi theo nhưng nghe nành nhắc đến bánh trôi thì lại nảy sinh ý định.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu thật sự có người cầm nhiều linh thạch đến mua đồ ăn của ta, ta cần gì phải đến Lận Thành?" Tô Cửu đáp lại.

"Lận Thành là thành lớn nhất ở Nam Vực, chỉ sau thành Huyền Thanh. Đó là địa bàn của Mộc gia, đến đó ta sẽ che chở ngươi!"

"Nếu phải nhờ ngươi che chở, chứng tỏ Lận Thành không tốt như ngươi nói." Tô Cửu tỏ vẻ chán ghét.

Mộc Uý Lâm tức đến nhảy dựng: "Ngươi nói cái gì mà không..."

Chữ "không" vừa ra khỏi miệng thì đã bị người khác xách đi, giọng cũng tắt theo.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Tô Cửu thả lỏng cả người, nhưng mới thả lỏng được một nửa thì thần kinh nàng lại căng lên.

Tô Cửu ôm Bánh Trôi, nhanh chóng rời khỏi thành, tìm đến một động phủ phủ đầy bụi. Nói là động phủ nhưng thật ra chỉ là một hang động nhỏ do tu sĩ tạm thời tạo ra trong lúc cấp bách.

Thậm chí còn không kịp sử dụng pháp thuật dọn dẹp, nàng lấy bồ đoàn ra, ngồi xuống, nhắm mắt điều tức, rồi buông lỏng áp chế trong cơ thể để linh lực bắt đầu tuôn trào.

Linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao vào cơ thể Tô Cửu.

Việc đột phá này đến bất ngờ, giống như "bà dì" (kỳ kinh nguyệt) vậy, không hề có dấu hiệu báo trước. Nhưng ít ra, "bà dì" còn có chu kỳ.

Hiện tại, nàng không còn tâm trí nghĩ linh tinh nữa. Nhờ có kinh nghiệm lần đột phá mạnh mẽ trong động núi ở thôn Tô. Lần này, nàng không quá hoảng loạn mà chỉ bình tĩnh dẫn dắt linh khí cuồn cuộn, vận hành ổn định rồi từ từ nén lại trong đan điền.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên

Số ký tự: 0