Chương 26
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Trần Bá Tông xuất thân là Trạng nguyên, hắn ta ở Hàn Lâm Viện ba năm, sau đó vẫn luôn làm việc tại Đại Lý Tự, ngày thường chuyên xử lý các kiện án và tiếp xúc với các ngục giam khác nhau.
Lần này, Trần Đình Giám vẫn để trưởng tử làm chủ thẩm vụ án này.
Suy xét đến tính bảo mật vụ án của nữ tử này nên bọn người Tôn thị, Hoa Dương, Trần Kính Tông không có theo vào, mà lựa chọn ở lại tiền viện chờ tin tức, mà thê tử Quách thị của Trần Kế Tông đã không còn màng đến danh dự gì nữa, nàng ấy chạy một mạch về Đông viện khóc lóc. Tôn thị vội vàng sai trưởng tức Du Tú qua trấn an nàng ấy, tránh cho Quách thị nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc.
Từ đường.
Trần Đình Giám để trưởng tử ngồi ở vị trí chủ vị, ông và đệ đệ Trần Đình Thực ngồi bên cạnh.
Phu thê Triệu thị và Trần Kế Tông đều quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Triệu thị toàn là nước mắt. Từ khi nàng ấy bị Trần Kế Tông vũ nhục thì mỗi đêm đều bị ác mộng dày vò, sau đó trượng phu lại vì vậy mà bị gãy chân, cuộc sống của phu thê hai người ngày càng trở nên tồi tệ, không có cách nào ngọt ngào ân ái như xưa.
Bọn họ e ngại thế lực Trần gia, những tưởng sẽ tiếp nhận sự bất công này nhưng cũng may, ông trời có mắt, Trần Các lão đã quay trở lại!
Hôm qua Triệu thị đi mua thức ăn thì nghe thấy có người nói Trần Các lão đang âm thầm điều tra những việc làm xằng bậy của Tề thị, nhân cơ hội này một lần quét sạch, một năm oán hận của Triệu thị như tro tàn lại cháy, nàng ấy thương lượng với trượng phu, thà rằng thanh danh của mình bị hỏng và phải chịu sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh thì nàng ấy cũng quyết tâm muốn đến Trần gia để giải oan tình!
Nàng ấy nói câu nào, Trần Kế Tông lập tức kiên quyết bác bỏ, phủ nhận câu đó.
Bởi vì sự việc đã xảy ra vào năm ngoái, cái gọi là vết trầy xước và vết cắn trên cơ thể không thể được sử dụng để làm bằng chứng.
Khi Trần Bá Tông hỏi Triệu thị có bằng chứng nào khác không, trong mắt Trần Kế Tông lóe lên một tia tự mãn, chuyện như vậy làm sao có thể để lại dấu vết, trừ khi có người bắt được tại hiện trường?
Triệu thị vừa khóc lóc vừa lấy ra một cái tay nải, trong đó có hai miếng ngọc bội bị vỡ: "Món đồ này là do lần đầu tiên hắn ta đến nhà ta đã làm rơi khi ta chống cự!"
Trần Kế Tông chế nhạo: "Ngọc bội này ta làm mất từ lâu rồi, hóa ra là do ngươi nhặt được lại còn tham lam chiếm làm của riêng."
Triệu thị: "Sau lưng ngươi có một cái bớt màu xám to bằng đồng xu!"
Trần Kế Tông: "Khi còn nhỏ ta thường tắm sông, bị trượng phu của ngươi nhìn thấy, bây giờ lại dùng nó để vu oan cho ta."
Triệu thị tức giận đến run cả người!
Trần Đình Thực nhìn nhi tử rồi lại nhìn Triệu thị, hai tay đặt trên đầu gối của ông ta không ngừng run rẩy. Ông ta không muốn tin nhi tử mình làm chuyện còn hơn cả cầm thú như vậy, nhưng nước mắt và sự phẫn nộ của Triệu thị, dường như không phải là giả.
Ngay khi Trần Kế Tông khăn khăn vu khống Triệu thị, Triệu thị nhìn trượng phu, đột nhiên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ lăn dài, giọng nói buồn bã và tuyệt vọng: "Các lão, bên cạnh Trần Kế Tông có một người hầu tên là Lưu Thắng, lần đầu tiên hắn ta làm nhục dân phụ ở bên dòng suối, Lưu Thắng chính là đồng phạm của hắn."
Trượng phu nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt lao về phía Trần Kế Tông!
Ngay khi Trần Kế Tông chuẩn bị đánh trả, Trần Đình Giám đã đập bàn một cách thô bạo!
Trần Kế Tông sợ hãi, bị trượng phu của Triệu thị đấm vào mặt, lúc này Trần Bá Tông chạy tới, kéo trượng phu Triệu thị sang một bên, nói với bên ngoài: "Mau đưa Lưu Thắng đến đây!"
Nghe vậy, Trần Kế Tông lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Triệu thị một cách khinh thường, cười nhạo, Lưu Thắng đã theo hắn ta bảy tám năm, làm sao có thể phản bội hắn ta? Nếu thật sự làm chứng, hắn ta bị kết tội cưỡng hiếp, kẻ đồng lõa như Lưu Thắng cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Một khắc sau, Lưu Thắng được đưa đến. Hắn ta quỳ phía sau Trần Kế Tông, lúc đầu còn ngụy biện, nhưng khi bị Trần Bá Tông hỏi một cách gay gắt về những gì hắn ta đã làm vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm ngoái, hai câu trả lời không khớp nhau. Cuối cùng Lưu Thắng sụp đổ, hắn ta dập đầu thừa nhận hành vi cầm thú của Trần Kế Tông.
Trần Kế Tông vẫn muốn phủ nhận, nhưng Lưu Thắng đã nhắc đến một người hầu cũng theo Trần Kế Tông đến nhà phu thê Triệu thị, chịu trách nhiệm ở bên ngoài báo tin.
Hai tên người hầu đứng sát vào nhau, nói rõ ràng chuyện Trần Kế Tông đã nhiều lần xúc phạm Triệu thị như thế nào.
"Bá phụ, đừng nghe bọn họ nói, bọn họ đang vu oan cho ta!"
Trần Kế Tông chỉ có thể nói bằng ba cái miệng, hắn ta quỳ xuống bò đến trước mặt Trần Đình Giám, kêu oan to đến nỗi cổ họng sắp vỡ tung.
Trần Đình Giám chỉ vô cảm nhìn hắn ta: "Theo quốc pháp, kẻ nào cưỡng hiếp nữ nhân sẽ bị treo cổ. Nếu như ngươi cảm thấy mình bị oan thì đi mà nói với Tri phủ."
"Người đâu, áp giải hắn ta đến nha môn Tri phủ!"
Trần Đình Thực ngồi phịch xuống ghế.
Trần Kế Tông nhìn thấy những người bên ngoài thật sự muốn đến trói mình, hắn ta vừa sợ vừa tức nên đã đẩy hai tên người hầu ra, liều mạng chạy ra ngoài.
Trong sảnh trước sân, Tôn thị đang chuyển những bức thư mà trước đây Trần Đình Thực đã gửi cho họ đưa cho Hoa Dương đọc, bất lực nói: "Kinh thành cách Lăng Châu 2500 dặm, ngoài việc cử người đến từ đường để tặng quà trong các dịp lễ Tết thì chúng ta thật sự không có cách nào biết được ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù vậy, nếu những lời Triệu thị nói là sự thật, thì ta và phụ thân của các ngươi cũng khó lòng trốn tránh tội sơ suất, thật sự xấu hổ với bá tánh và Hoàng thượng."
Hoa Dương: "Mẫu thân đừng tự trách mình, theo sử sách ghi lại, rất nhiều đại thần hiền đức đều vì người thân phạm tội mà bị liên lụy, bởi vì khí lực có hạn, có người thân cận còn khó kiềm chế, hơn nữa lại cách xa hàng ngàn dặm, miễn là có thể duy trì trật tự xử lý công minh, không để dân oan, ác thần hoành hành, thanh danh của phụ thân và Trần gia sẽ không bị tổn hại."
Trần Hiếu Tông tỏ vẻ kính phục, cũng may Công chúa là người thấu tình đạt lý, không coi thường bọn họ vì chuyện của Đông viện.
Trần Kính Tông nhìn đôi môi ướt át kiều diễm của Hoa Dương, nghĩ người này nói chuyện như mật để dỗ lão nhị, nhưng lại luôn bắt bẻ hắn.
Đột nhiên, có tiếng ồn ào bên ngoài.
Trần Kính Tông là người đầu tiên lao ra khỏi sảnh, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn như một con thú hoang của Trần Kế Tông, đoán rằng vụ án đã đến hồi kết, hắn ta chế nhạo rồi đuổi theo.
Không lâu sau, dưới ánh mắt lo lắng của Tôn thị, Trần Kính Tông đã vặn cánh tay của Trần Kế Tông, áp giải hắn ta trở lại.
Búi tóc của Trần Kế Tông rối bù, nửa khuôn mặt bên trái rõ ràng có dấu vết bị cọ xát xuống đất.
Trần Bá Tông đưa phu thê Triệu thị đến, hắn ta sẽ đích thân đi cùng họ đến nha môn của Tri phủ.
Từ đường.
Trần Đình Thực quỳ xuống trước mặt huynh trưởng, hai tay ôm lấy quần áo của huynh trưởng, khóc thảm thiết hơn bao giờ hết: "Đại ca, mặc dù Tề thị rất đáng ghét, nhưng Kế Tông là nhi tử của ta, là cốt nhục của Trần gia chúng ta, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn ta chết!"
Trần Đình Giám lạnh lùng nhìn ra ngoài sân: "Trước pháp luật không có tình cảm gia đình, huống chi, dòng máu chảy trong xương của hắn ta chưa chắc đã là dòng máu của Trần gia chúng ta."
Trần Đình Thực ngừng khóc, hoài nghi ngẩng đầu lên.
Trần Đình Giám kéo vạt áo ra, ngồi lên ghế, cảm thấy tức giận, không muốn nói bất cứ điều gì.
Nhưng Trần Đình Thực vẫn rưng rưng nước mắt nhìn ông, trông thật hèn và ngu ngốc.
Trần Đình Giám dừng lại, nói với những giọt nước mắt trên vạt áo: "Khi Tề thị xảy ra chuyện, ta đã cho Bá Tông thẩm vấn tất cả gia nhân của Đông viện, ngươi cũng biết, Bá Tông đang làm việc ở Đại Lý Tự, những hung thần ác sát bên ngoài khó có thể giấu hắn bất cứ điều gì, chưa kể nhũ mẫu trong nhà, trong đó có hai người thần sắc không đúng. Sau khi bị Bá Tông thẩm vấn, họ đã thú nhận, hóa ra Tề thị và Dương quản sự đã có quan hệ tình cảm từ lâu, thường lấy lý do tính toán sổ sách để đơn độc ở chung."
Tề thị và Dương quản sự không chỉ là biểu ca muội bình thường, mà còn là đương gia thái thái và phòng thu chi quản sự, đơn độc ở chung một lúc cũng không sao, nhưng nếu có quá nhiều lần thì sẽ luôn có một hai lần lộ ra ngoài, khiến người ta đoán già đoán non rằng họ đang làm điều gì đó.
Ngoài ra, từ trong miệng của Lưu Thắng, Trần Bá Tông đã tra ra những việc làm xấu xa của Trần Kế Tông, cách duy nhất để đối phó là chờ thánh chỉ giáng tội Tề thị, vì vậy đã bị trì hoãn cho đến nay.
Tất nhiên, không cần phải nói chuyện này với đệ đệ.
Trần Đình Thực hoảng sợ há to miệng, đầu tiên là không tin Tề thị dám làm điều đó, nhưng sau đó ông ta nhớ lại một số hình ảnh, Tề thị cười với Dương quản sự nhiều hơn với ông ta.
Nhưng, ông ta đã ngủ với Tề thị rất nhiều lần, Kế Tông thật sự không phải nhi tử của ông ta ư?
Ông ta đảo mắt, Trần Đình Giám biết ông ta đang nghĩ gì, sắc mặt tối sầm lại: "Chỉ nói về vẻ bề ngoài, Kế Tông trông giống Tề thị, rất khó để phân biệt, nhưng hãy nhìn Hổ Ca Nhi, cái mũi nhọn và vành tai béo, gần như giống hệt Dương quản sự!"
Trần Đình Thực rơm rớm nước mắt, nhưng lại nói: "Dương quản sự là biểu ca của Tề thị, là thúc thúc của Hổ Ca Nhi, có giống nhau cũng là chuyện bình thường, không phải sao?"
Suy cho cùng, ông ta không thể chấp nhận được cái nón xanh mà thê tử đã đội trên đầu ông ta hơn hai mươi năm nay, càng không thể chấp nhận được nhi tử và tôn tử, không một ai là của mình!
Trần Đình Giám: "Dù ta và ngươi có tranh cãi về chuyện này bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng khó đi đến kết luận. Đừng lo lắng, ta đã dặn dò Bá Tông, yêu cầu Tri phủ nhốt Kế Tông và Dương quản sự lại với nhau, hắn sẽ bí mật quan sát. Nếu Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự thì chắc chắn ông ta phải biết điều đó. Ông ta chắc chắn sẽ vì nhi tử mình bị giam cầm mà lo lắng, nếu Kế Tông là hạt giống của ngươi, Dương quản sự căm hận ta và ngươi, ông ta sẽ hả hê trước việc Kế Tông bị cầm tù."
Đây thật sự là một cách tốt, Trần Đình Thực không thể phủ nhận, với một tia hy vọng cuối cùng, ông ta hỏi: "Nếu chứng minh được Kế Tông là nhi tử của ta, đại ca có thể cứu hắn không?"
Trần Đình Giám cụp mắt xuống: "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha."
Thật ra, tử hình là không thể tránh khỏi, nhưng cứ nói như vậy trước, để đệ đệ tạm thời không cảm thấy khó chịu.
Đừng nói là giả hay thật, ngay cả là nhi tử của ông đi nữa nhưng nếu thật sự dám cưỡng hiếp nữ nhân, ông cũng sẽ chính tay tống hắn ta vào đại lao!
***
Thành Lăng Châu, nha môn tri phủ.
Lý Tri phủ nghe nói đại công tử của Trần Các lão gia đang đến, lập tức tiếp đón một cách nồng nhiệt.
Trần Bá Tông cũng không khách sáo với ông ta, trong nhà xảy ra chuyện hắn ta không có tâm trạng như vậy, hắn ta chỉ kể lại toàn bộ sự việc, nhờ Lý Tri phủ điều tra lại một cách khách quan, trả lại công bằng cho phu thê Triệu thị.
Tâm tư Lý Tri phủ xoay chuyển mấy lần, Trần gia thật sự muốn đại nghĩa diệt thân hay chỉ là diễn kịch?
Trần Bá Tông liếc nhìn hắn, nói: "Theo luật pháp, những gì Triệu thị nói và bằng chứng miệng của Lưu Thắng có thể khớp với nhau, như vậy là đủ để phán xét. Nếu đại nhân cảm thấy bằng chứng không đủ, ta sẽ tìm nhân chứng khác để hỗ trợ ngài."
Lý Tri phủ ngay lập tức hiểu ra, Trần gia thật sự muốn diệt thân!
Ông ta vội vàng nói: "Đủ rồi, đại công tử đang làm việc ở Đại Lý Tự, từ lâu ta đã nghe ngài xử án như thần, đại công tử đã nói như vậy, nhất định không thể tệ hơn."
Trần Bá Tông không thích thái độ xu nịnh của ông ta, nhưng cũng không cần phải phá vỡ hòa bình, hắn ta đề xuất nhốt Trần Kế Tông và Dương quản sự lại với nhau.
Đêm đó, Trần Bá Tông tới đại lao của tri phủ.
Hắn ta trốn trong bóng tối, quan sát Dương quản sự và Trần Kế Tông trong phòng giam.
Trần Kế Tông đến vào buổi trưa, hắn ta và Dương quản sự đã mắng cả nhà Trần Đình Giám từ lâu, hắn ta là một kẻ xấu, đương nhiên không nghĩ rằng việc cưỡng bức một nữ nhân là tội lớn. Thay vào đó, hắn ta cho rằng Trần Đình Giám coi thường những người không có tiền đồ và thân thích như bọn họ, thà ác độc đưa bọn họ đến chỗ chết cũng không muốn giữ hắn ta lại để xấu hổ.
Dương quản sự không dám coi thường Trần Đình Giám, ông ta đoán rằng Trần Đình Giám đã phát hiện ông ta có tư tình với Tề thị.
Hơn nữa, đứa trẻ Hổ Ca Nhi kia đã thừa hưởng một số dung mạo đặc thù của ông ta...
Ông ta và Tề thị là tội chết, nhi tử ông ta cưỡng hiếp cũng là tội chết, nếu đã sắp chết thì trước khi chết phụ tử hai người nên nhận nhau.
Dương quản sự ôm lấy nhi tử, thì thầm điều gì đó.
Trần Kế Tông sững sờ, một lúc sau, hắn ta bất ngờ túm lấy cổ áo Dương quản sự, đấm từng quyền vào ông ta!
Hắn ta ghét điều đó, nếu hắn ta là người thừa kế chân chính của nhà họ Trần, sao Trần Đình Giám có thể tàn nhẫn giết hắn ta như vậy?
Dương quản sự không chống cự mà chỉ nhìn sự tức giận của con trai mình bằng ánh mắt bi thống.
Trần Bá Tông lặng lẽ rời đi giống như cách hắn ta đến.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bá Tông cưỡi ngựa ra khỏi phủ, nửa giờ sau mới đến Trần trạch.
Trần Đình Giám gọi cả nhị đệ của mình ra một chỗ để nghe trưởng tử báo cáo.
Vì để khiến nhị thúc của mình hoàn toàn hết hy vọng, Trần Bá Tông đã miêu tả cảnh phụ tử Dương quản sự và Trần Kế Tông nhận ra nhau là "ôm nhau mà khóc".
Trần Đình Thực cúi đầu thật sâu, khuôn mặt của ông ta trắng bệch như tờ giấy.
Trần Đình Giám ra hiệu cho trưởng tử đi ra ngoài, ông nắm chặt bả vai nhị đệ của mình và nói: "Quách thị không làm gì sai cả, chính là Trần gia của chúng ta đã có lỗi với nàng ấy. Nếu nàng ấy bằng lòng, ta sẽ viết một phong hưu thư, sắp xếp hậu lễ gửi cho nàng ấy và đưa nàng ấy về nhà. Còn Kế Tông, hắn ta đã vi phạm vào tổ huấn mà tổ tiên đề ra, vì vậy hắn ta không xứng đáng làm con cháu của Trần gia. Ngươi viết một bức thư ân đoạn nghĩa tuyệt tuyên bố xoá tên hắn ta khỏi gia phả, không những có thể cắt đứt quan hệ của hắn ta với Trần gia, mà còn che đậy được việc Tề thị đã làm, mặt mũi của ngươi cũng không bị hao tổn."
Trần Đình Thực căn bản không nghĩ xa được đến vậy, nhưng đại ca lại luôn cân nhắc, suy nghĩ mọi thứ cho ông ta.
Sự quan tâm chăm sóc của huynh trưởng khiến Trần Đình Thực như tìm được cảm giác sống sót, một lần nữa nước mắt mãnh liệt trào ra, ông ta thống khổ mà quỳ xuống.
Trần Đình Giám: "..."
Ông bực bội nhìn ra ngoài cửa.
Trần Đình Thực khóc đủ rồi mới nức nở nói: "Ta sẽ nghe lời đại ca, sống chết của tên nghiệt chủng đó không liên quan gì đến ta nữa. Quách thị còn trẻ, muốn trở về nhà tái giá cũng không sao. Nhưng Hổ Ca Nhi thì phải làm thế nào bây giờ? Đệ không muốn nuôi nó, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt bỏ nó trong khi cái gì nó cũng không biết."
Trần Đình Giám: "Dương gia sống ở kinh thành, ta sẽ phái người lặng lẽ đưa Hổ Ca Nhi tới đó, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu, với bên ngoài ngươi sẽ nói tội nghiệt của Kế Tông quá nặng, ngươi đành gửi Hổ Ca nhi vào trong chùa để tu hành, ngày ngày niệm kinh để giảm bớt tội ác cho phụ thân nó, sau hai năm nữa thì báo chết vì bị bệnh."
Trần Đình Thực liên tục gật đầu, cảm thấy huynh trưởng thông minh như vậy, trời sinh chính là để làm quan.
Ông ta rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Trần Đình Giám mệt mỏi ngồi xuống ghế, đưa một tay lên xoa xoa cái trán.
Tôn thị từ phòng bên đi tới, lặng lẽ rót cho ông một chén trà.
Trần Đình Giám thở dài thườn thượt.
Tôn thị không hề cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn âm dương quái khí mà nói: "Bây giờ ta mới phát hiện ra, lão Tứ nhà chúng ta tốt biết bao nhiêu, nó không phạm tội, cũng không cần chàng phải đi thu dọn hậu quả nó gây ra."
Trần Đình Giám: "..."
- -------------------
Lần này, Trần Đình Giám vẫn để trưởng tử làm chủ thẩm vụ án này.
Suy xét đến tính bảo mật vụ án của nữ tử này nên bọn người Tôn thị, Hoa Dương, Trần Kính Tông không có theo vào, mà lựa chọn ở lại tiền viện chờ tin tức, mà thê tử Quách thị của Trần Kế Tông đã không còn màng đến danh dự gì nữa, nàng ấy chạy một mạch về Đông viện khóc lóc. Tôn thị vội vàng sai trưởng tức Du Tú qua trấn an nàng ấy, tránh cho Quách thị nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc.
Từ đường.
Trần Đình Giám để trưởng tử ngồi ở vị trí chủ vị, ông và đệ đệ Trần Đình Thực ngồi bên cạnh.
Phu thê Triệu thị và Trần Kế Tông đều quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Triệu thị toàn là nước mắt. Từ khi nàng ấy bị Trần Kế Tông vũ nhục thì mỗi đêm đều bị ác mộng dày vò, sau đó trượng phu lại vì vậy mà bị gãy chân, cuộc sống của phu thê hai người ngày càng trở nên tồi tệ, không có cách nào ngọt ngào ân ái như xưa.
Bọn họ e ngại thế lực Trần gia, những tưởng sẽ tiếp nhận sự bất công này nhưng cũng may, ông trời có mắt, Trần Các lão đã quay trở lại!
Hôm qua Triệu thị đi mua thức ăn thì nghe thấy có người nói Trần Các lão đang âm thầm điều tra những việc làm xằng bậy của Tề thị, nhân cơ hội này một lần quét sạch, một năm oán hận của Triệu thị như tro tàn lại cháy, nàng ấy thương lượng với trượng phu, thà rằng thanh danh của mình bị hỏng và phải chịu sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh thì nàng ấy cũng quyết tâm muốn đến Trần gia để giải oan tình!
Nàng ấy nói câu nào, Trần Kế Tông lập tức kiên quyết bác bỏ, phủ nhận câu đó.
Bởi vì sự việc đã xảy ra vào năm ngoái, cái gọi là vết trầy xước và vết cắn trên cơ thể không thể được sử dụng để làm bằng chứng.
Khi Trần Bá Tông hỏi Triệu thị có bằng chứng nào khác không, trong mắt Trần Kế Tông lóe lên một tia tự mãn, chuyện như vậy làm sao có thể để lại dấu vết, trừ khi có người bắt được tại hiện trường?
Triệu thị vừa khóc lóc vừa lấy ra một cái tay nải, trong đó có hai miếng ngọc bội bị vỡ: "Món đồ này là do lần đầu tiên hắn ta đến nhà ta đã làm rơi khi ta chống cự!"
Trần Kế Tông chế nhạo: "Ngọc bội này ta làm mất từ lâu rồi, hóa ra là do ngươi nhặt được lại còn tham lam chiếm làm của riêng."
Triệu thị: "Sau lưng ngươi có một cái bớt màu xám to bằng đồng xu!"
Trần Kế Tông: "Khi còn nhỏ ta thường tắm sông, bị trượng phu của ngươi nhìn thấy, bây giờ lại dùng nó để vu oan cho ta."
Triệu thị tức giận đến run cả người!
Trần Đình Thực nhìn nhi tử rồi lại nhìn Triệu thị, hai tay đặt trên đầu gối của ông ta không ngừng run rẩy. Ông ta không muốn tin nhi tử mình làm chuyện còn hơn cả cầm thú như vậy, nhưng nước mắt và sự phẫn nộ của Triệu thị, dường như không phải là giả.
Ngay khi Trần Kế Tông khăn khăn vu khống Triệu thị, Triệu thị nhìn trượng phu, đột nhiên cúi đầu, nước mắt lặng lẽ lăn dài, giọng nói buồn bã và tuyệt vọng: "Các lão, bên cạnh Trần Kế Tông có một người hầu tên là Lưu Thắng, lần đầu tiên hắn ta làm nhục dân phụ ở bên dòng suối, Lưu Thắng chính là đồng phạm của hắn."
Trượng phu nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt lao về phía Trần Kế Tông!
Ngay khi Trần Kế Tông chuẩn bị đánh trả, Trần Đình Giám đã đập bàn một cách thô bạo!
Trần Kế Tông sợ hãi, bị trượng phu của Triệu thị đấm vào mặt, lúc này Trần Bá Tông chạy tới, kéo trượng phu Triệu thị sang một bên, nói với bên ngoài: "Mau đưa Lưu Thắng đến đây!"
Nghe vậy, Trần Kế Tông lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Triệu thị một cách khinh thường, cười nhạo, Lưu Thắng đã theo hắn ta bảy tám năm, làm sao có thể phản bội hắn ta? Nếu thật sự làm chứng, hắn ta bị kết tội cưỡng hiếp, kẻ đồng lõa như Lưu Thắng cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Một khắc sau, Lưu Thắng được đưa đến. Hắn ta quỳ phía sau Trần Kế Tông, lúc đầu còn ngụy biện, nhưng khi bị Trần Bá Tông hỏi một cách gay gắt về những gì hắn ta đã làm vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm ngoái, hai câu trả lời không khớp nhau. Cuối cùng Lưu Thắng sụp đổ, hắn ta dập đầu thừa nhận hành vi cầm thú của Trần Kế Tông.
Trần Kế Tông vẫn muốn phủ nhận, nhưng Lưu Thắng đã nhắc đến một người hầu cũng theo Trần Kế Tông đến nhà phu thê Triệu thị, chịu trách nhiệm ở bên ngoài báo tin.
Hai tên người hầu đứng sát vào nhau, nói rõ ràng chuyện Trần Kế Tông đã nhiều lần xúc phạm Triệu thị như thế nào.
"Bá phụ, đừng nghe bọn họ nói, bọn họ đang vu oan cho ta!"
Trần Kế Tông chỉ có thể nói bằng ba cái miệng, hắn ta quỳ xuống bò đến trước mặt Trần Đình Giám, kêu oan to đến nỗi cổ họng sắp vỡ tung.
Trần Đình Giám chỉ vô cảm nhìn hắn ta: "Theo quốc pháp, kẻ nào cưỡng hiếp nữ nhân sẽ bị treo cổ. Nếu như ngươi cảm thấy mình bị oan thì đi mà nói với Tri phủ."
"Người đâu, áp giải hắn ta đến nha môn Tri phủ!"
Trần Đình Thực ngồi phịch xuống ghế.
Trần Kế Tông nhìn thấy những người bên ngoài thật sự muốn đến trói mình, hắn ta vừa sợ vừa tức nên đã đẩy hai tên người hầu ra, liều mạng chạy ra ngoài.
Trong sảnh trước sân, Tôn thị đang chuyển những bức thư mà trước đây Trần Đình Thực đã gửi cho họ đưa cho Hoa Dương đọc, bất lực nói: "Kinh thành cách Lăng Châu 2500 dặm, ngoài việc cử người đến từ đường để tặng quà trong các dịp lễ Tết thì chúng ta thật sự không có cách nào biết được ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù vậy, nếu những lời Triệu thị nói là sự thật, thì ta và phụ thân của các ngươi cũng khó lòng trốn tránh tội sơ suất, thật sự xấu hổ với bá tánh và Hoàng thượng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Dương: "Mẫu thân đừng tự trách mình, theo sử sách ghi lại, rất nhiều đại thần hiền đức đều vì người thân phạm tội mà bị liên lụy, bởi vì khí lực có hạn, có người thân cận còn khó kiềm chế, hơn nữa lại cách xa hàng ngàn dặm, miễn là có thể duy trì trật tự xử lý công minh, không để dân oan, ác thần hoành hành, thanh danh của phụ thân và Trần gia sẽ không bị tổn hại."
Trần Hiếu Tông tỏ vẻ kính phục, cũng may Công chúa là người thấu tình đạt lý, không coi thường bọn họ vì chuyện của Đông viện.
Trần Kính Tông nhìn đôi môi ướt át kiều diễm của Hoa Dương, nghĩ người này nói chuyện như mật để dỗ lão nhị, nhưng lại luôn bắt bẻ hắn.
Đột nhiên, có tiếng ồn ào bên ngoài.
Trần Kính Tông là người đầu tiên lao ra khỏi sảnh, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn như một con thú hoang của Trần Kế Tông, đoán rằng vụ án đã đến hồi kết, hắn ta chế nhạo rồi đuổi theo.
Không lâu sau, dưới ánh mắt lo lắng của Tôn thị, Trần Kính Tông đã vặn cánh tay của Trần Kế Tông, áp giải hắn ta trở lại.
Búi tóc của Trần Kế Tông rối bù, nửa khuôn mặt bên trái rõ ràng có dấu vết bị cọ xát xuống đất.
Trần Bá Tông đưa phu thê Triệu thị đến, hắn ta sẽ đích thân đi cùng họ đến nha môn của Tri phủ.
Từ đường.
Trần Đình Thực quỳ xuống trước mặt huynh trưởng, hai tay ôm lấy quần áo của huynh trưởng, khóc thảm thiết hơn bao giờ hết: "Đại ca, mặc dù Tề thị rất đáng ghét, nhưng Kế Tông là nhi tử của ta, là cốt nhục của Trần gia chúng ta, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn ta chết!"
Trần Đình Giám lạnh lùng nhìn ra ngoài sân: "Trước pháp luật không có tình cảm gia đình, huống chi, dòng máu chảy trong xương của hắn ta chưa chắc đã là dòng máu của Trần gia chúng ta."
Trần Đình Thực ngừng khóc, hoài nghi ngẩng đầu lên.
Trần Đình Giám kéo vạt áo ra, ngồi lên ghế, cảm thấy tức giận, không muốn nói bất cứ điều gì.
Nhưng Trần Đình Thực vẫn rưng rưng nước mắt nhìn ông, trông thật hèn và ngu ngốc.
Trần Đình Giám dừng lại, nói với những giọt nước mắt trên vạt áo: "Khi Tề thị xảy ra chuyện, ta đã cho Bá Tông thẩm vấn tất cả gia nhân của Đông viện, ngươi cũng biết, Bá Tông đang làm việc ở Đại Lý Tự, những hung thần ác sát bên ngoài khó có thể giấu hắn bất cứ điều gì, chưa kể nhũ mẫu trong nhà, trong đó có hai người thần sắc không đúng. Sau khi bị Bá Tông thẩm vấn, họ đã thú nhận, hóa ra Tề thị và Dương quản sự đã có quan hệ tình cảm từ lâu, thường lấy lý do tính toán sổ sách để đơn độc ở chung."
Tề thị và Dương quản sự không chỉ là biểu ca muội bình thường, mà còn là đương gia thái thái và phòng thu chi quản sự, đơn độc ở chung một lúc cũng không sao, nhưng nếu có quá nhiều lần thì sẽ luôn có một hai lần lộ ra ngoài, khiến người ta đoán già đoán non rằng họ đang làm điều gì đó.
Ngoài ra, từ trong miệng của Lưu Thắng, Trần Bá Tông đã tra ra những việc làm xấu xa của Trần Kế Tông, cách duy nhất để đối phó là chờ thánh chỉ giáng tội Tề thị, vì vậy đã bị trì hoãn cho đến nay.
Tất nhiên, không cần phải nói chuyện này với đệ đệ.
Trần Đình Thực hoảng sợ há to miệng, đầu tiên là không tin Tề thị dám làm điều đó, nhưng sau đó ông ta nhớ lại một số hình ảnh, Tề thị cười với Dương quản sự nhiều hơn với ông ta.
Nhưng, ông ta đã ngủ với Tề thị rất nhiều lần, Kế Tông thật sự không phải nhi tử của ông ta ư?
Ông ta đảo mắt, Trần Đình Giám biết ông ta đang nghĩ gì, sắc mặt tối sầm lại: "Chỉ nói về vẻ bề ngoài, Kế Tông trông giống Tề thị, rất khó để phân biệt, nhưng hãy nhìn Hổ Ca Nhi, cái mũi nhọn và vành tai béo, gần như giống hệt Dương quản sự!"
Trần Đình Thực rơm rớm nước mắt, nhưng lại nói: "Dương quản sự là biểu ca của Tề thị, là thúc thúc của Hổ Ca Nhi, có giống nhau cũng là chuyện bình thường, không phải sao?"
Suy cho cùng, ông ta không thể chấp nhận được cái nón xanh mà thê tử đã đội trên đầu ông ta hơn hai mươi năm nay, càng không thể chấp nhận được nhi tử và tôn tử, không một ai là của mình!
Trần Đình Giám: "Dù ta và ngươi có tranh cãi về chuyện này bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng khó đi đến kết luận. Đừng lo lắng, ta đã dặn dò Bá Tông, yêu cầu Tri phủ nhốt Kế Tông và Dương quản sự lại với nhau, hắn sẽ bí mật quan sát. Nếu Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự thì chắc chắn ông ta phải biết điều đó. Ông ta chắc chắn sẽ vì nhi tử mình bị giam cầm mà lo lắng, nếu Kế Tông là hạt giống của ngươi, Dương quản sự căm hận ta và ngươi, ông ta sẽ hả hê trước việc Kế Tông bị cầm tù."
Đây thật sự là một cách tốt, Trần Đình Thực không thể phủ nhận, với một tia hy vọng cuối cùng, ông ta hỏi: "Nếu chứng minh được Kế Tông là nhi tử của ta, đại ca có thể cứu hắn không?"
Trần Đình Giám cụp mắt xuống: "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha."
Thật ra, tử hình là không thể tránh khỏi, nhưng cứ nói như vậy trước, để đệ đệ tạm thời không cảm thấy khó chịu.
Đừng nói là giả hay thật, ngay cả là nhi tử của ông đi nữa nhưng nếu thật sự dám cưỡng hiếp nữ nhân, ông cũng sẽ chính tay tống hắn ta vào đại lao!
***
Thành Lăng Châu, nha môn tri phủ.
Lý Tri phủ nghe nói đại công tử của Trần Các lão gia đang đến, lập tức tiếp đón một cách nồng nhiệt.
Trần Bá Tông cũng không khách sáo với ông ta, trong nhà xảy ra chuyện hắn ta không có tâm trạng như vậy, hắn ta chỉ kể lại toàn bộ sự việc, nhờ Lý Tri phủ điều tra lại một cách khách quan, trả lại công bằng cho phu thê Triệu thị.
Tâm tư Lý Tri phủ xoay chuyển mấy lần, Trần gia thật sự muốn đại nghĩa diệt thân hay chỉ là diễn kịch?
Trần Bá Tông liếc nhìn hắn, nói: "Theo luật pháp, những gì Triệu thị nói và bằng chứng miệng của Lưu Thắng có thể khớp với nhau, như vậy là đủ để phán xét. Nếu đại nhân cảm thấy bằng chứng không đủ, ta sẽ tìm nhân chứng khác để hỗ trợ ngài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tri phủ ngay lập tức hiểu ra, Trần gia thật sự muốn diệt thân!
Ông ta vội vàng nói: "Đủ rồi, đại công tử đang làm việc ở Đại Lý Tự, từ lâu ta đã nghe ngài xử án như thần, đại công tử đã nói như vậy, nhất định không thể tệ hơn."
Trần Bá Tông không thích thái độ xu nịnh của ông ta, nhưng cũng không cần phải phá vỡ hòa bình, hắn ta đề xuất nhốt Trần Kế Tông và Dương quản sự lại với nhau.
Đêm đó, Trần Bá Tông tới đại lao của tri phủ.
Hắn ta trốn trong bóng tối, quan sát Dương quản sự và Trần Kế Tông trong phòng giam.
Trần Kế Tông đến vào buổi trưa, hắn ta và Dương quản sự đã mắng cả nhà Trần Đình Giám từ lâu, hắn ta là một kẻ xấu, đương nhiên không nghĩ rằng việc cưỡng bức một nữ nhân là tội lớn. Thay vào đó, hắn ta cho rằng Trần Đình Giám coi thường những người không có tiền đồ và thân thích như bọn họ, thà ác độc đưa bọn họ đến chỗ chết cũng không muốn giữ hắn ta lại để xấu hổ.
Dương quản sự không dám coi thường Trần Đình Giám, ông ta đoán rằng Trần Đình Giám đã phát hiện ông ta có tư tình với Tề thị.
Hơn nữa, đứa trẻ Hổ Ca Nhi kia đã thừa hưởng một số dung mạo đặc thù của ông ta...
Ông ta và Tề thị là tội chết, nhi tử ông ta cưỡng hiếp cũng là tội chết, nếu đã sắp chết thì trước khi chết phụ tử hai người nên nhận nhau.
Dương quản sự ôm lấy nhi tử, thì thầm điều gì đó.
Trần Kế Tông sững sờ, một lúc sau, hắn ta bất ngờ túm lấy cổ áo Dương quản sự, đấm từng quyền vào ông ta!
Hắn ta ghét điều đó, nếu hắn ta là người thừa kế chân chính của nhà họ Trần, sao Trần Đình Giám có thể tàn nhẫn giết hắn ta như vậy?
Dương quản sự không chống cự mà chỉ nhìn sự tức giận của con trai mình bằng ánh mắt bi thống.
Trần Bá Tông lặng lẽ rời đi giống như cách hắn ta đến.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bá Tông cưỡi ngựa ra khỏi phủ, nửa giờ sau mới đến Trần trạch.
Trần Đình Giám gọi cả nhị đệ của mình ra một chỗ để nghe trưởng tử báo cáo.
Vì để khiến nhị thúc của mình hoàn toàn hết hy vọng, Trần Bá Tông đã miêu tả cảnh phụ tử Dương quản sự và Trần Kế Tông nhận ra nhau là "ôm nhau mà khóc".
Trần Đình Thực cúi đầu thật sâu, khuôn mặt của ông ta trắng bệch như tờ giấy.
Trần Đình Giám ra hiệu cho trưởng tử đi ra ngoài, ông nắm chặt bả vai nhị đệ của mình và nói: "Quách thị không làm gì sai cả, chính là Trần gia của chúng ta đã có lỗi với nàng ấy. Nếu nàng ấy bằng lòng, ta sẽ viết một phong hưu thư, sắp xếp hậu lễ gửi cho nàng ấy và đưa nàng ấy về nhà. Còn Kế Tông, hắn ta đã vi phạm vào tổ huấn mà tổ tiên đề ra, vì vậy hắn ta không xứng đáng làm con cháu của Trần gia. Ngươi viết một bức thư ân đoạn nghĩa tuyệt tuyên bố xoá tên hắn ta khỏi gia phả, không những có thể cắt đứt quan hệ của hắn ta với Trần gia, mà còn che đậy được việc Tề thị đã làm, mặt mũi của ngươi cũng không bị hao tổn."
Trần Đình Thực căn bản không nghĩ xa được đến vậy, nhưng đại ca lại luôn cân nhắc, suy nghĩ mọi thứ cho ông ta.
Sự quan tâm chăm sóc của huynh trưởng khiến Trần Đình Thực như tìm được cảm giác sống sót, một lần nữa nước mắt mãnh liệt trào ra, ông ta thống khổ mà quỳ xuống.
Trần Đình Giám: "..."
Ông bực bội nhìn ra ngoài cửa.
Trần Đình Thực khóc đủ rồi mới nức nở nói: "Ta sẽ nghe lời đại ca, sống chết của tên nghiệt chủng đó không liên quan gì đến ta nữa. Quách thị còn trẻ, muốn trở về nhà tái giá cũng không sao. Nhưng Hổ Ca Nhi thì phải làm thế nào bây giờ? Đệ không muốn nuôi nó, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt bỏ nó trong khi cái gì nó cũng không biết."
Trần Đình Giám: "Dương gia sống ở kinh thành, ta sẽ phái người lặng lẽ đưa Hổ Ca Nhi tới đó, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu, với bên ngoài ngươi sẽ nói tội nghiệt của Kế Tông quá nặng, ngươi đành gửi Hổ Ca nhi vào trong chùa để tu hành, ngày ngày niệm kinh để giảm bớt tội ác cho phụ thân nó, sau hai năm nữa thì báo chết vì bị bệnh."
Trần Đình Thực liên tục gật đầu, cảm thấy huynh trưởng thông minh như vậy, trời sinh chính là để làm quan.
Ông ta rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Trần Đình Giám mệt mỏi ngồi xuống ghế, đưa một tay lên xoa xoa cái trán.
Tôn thị từ phòng bên đi tới, lặng lẽ rót cho ông một chén trà.
Trần Đình Giám thở dài thườn thượt.
Tôn thị không hề cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn âm dương quái khí mà nói: "Bây giờ ta mới phát hiện ra, lão Tứ nhà chúng ta tốt biết bao nhiêu, nó không phạm tội, cũng không cần chàng phải đi thu dọn hậu quả nó gây ra."
Trần Đình Giám: "..."
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro