Chương 39
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Tề thị không rảnh mà để ý đến ông ta, vẻ mặt trắng bệch nghiêm túc thúc giục Trần Kính Tông: “Lão Tứ mau vứt con rắn này qua đi, cầm nó làm cái gì!”
Trần Kính Tông liếc nhìn bà ta một cái, cười mà giống như không cười: “Con rắn này không có độc, có thể mang về đưa cho láng giềng hầm canh rắn.”
Tề thị: “Vậy ngươi mau đi xa một chút, ta nhìn mà sợ!”
Vừa nói, bà ta vừa liếc nhìn giá y và túi vải đang nằm rải rác trên mặt đất.
Trần Kính Tông gần như không hề để ý đến những vật kia, hắn nắm chặt cổ con rắn, đi đến phía sau.
Hoa Dương: “…”
Nàng vội vàng tránh ra sau lưng Triều Vân.
Dáng vẻ của Triều Vân như đang muốn khóc lên, cầu xin phò mã càng lúc càng đến gần: “Ngài mau ném thứ này đi, công chúa cũng sợ!”
Trần Kính Tông thấy Hoa Dương chỉ để lộ đôi tai, hắn tùy ý hất tay lên, đầu rắn đỏ sậm kia lập tức bị quăng ra xa mấy trượng, rơi vào rừng cây lít nha lít nhít.
“Được, ném đi.”
Trần Kính Tông đẩy Triều Vân ra, đứng ở trước mặt Hoa Dương.
Tâm trạng của Hoa Dương lại phức tạp, đã vui mừng vì Trần Kính Tông thuận lợi lấy được sổ sách, nhưng lại còn sợ hãi đối với một màn bắt rắn của hắn.
“Tự mình đi hay là ta cõng ngươi?” Trần Kính Tông hỏi: “Con đường phía trước càng nhiều vũng bùn hơn.”
Hoa Dương nhìn về phía lồng ngực và ống tay áo của hắn, cuối cùng lại nhìn vào bàn tay đã chạm vào rắn của hắn.
Trần Kính Tông bèn đi tới ven đường, đưa hai tay quét qua bụi cây ướt sũng nước mưa, chà xát, rồi lại đổi sang bụi cây khác xoa xoa thêm một lần, xem như rửa tay.
Hoa Dương cũng không có chống cự nhiều như vậy, nàng nằm úp sấp trên lưng của hắn.
Lại nhìn phía trước, Tề thị mới vừa mò mẫm xong bộ áo cưới kia, lại lật ra túi vải để kiểm tra, còn muốn ngồi xổm xuống lục soát chỗ túi vải bị rơi xuống.
Trần Đình Thực dỗ dành nói: “Được rồi, rắn đã bị Lão Tứ bắt đi rồi.”
Không chỉ có Trần Đình Thực, những người khác cũng đều cho rằng Tề thị đang lo lắng còn có con rắn khác.
Lòng Tề thị nóng như lửa đốt, rõ ràng bà ta quấn sổ sách ở bên trong giá y, nếu như không phải rơi mất ra ngoài, vậy chính là...
Tề thị hoảng sợ nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đang cõng mỹ nhân công chúa, chỉ có ghét bỏ nói với một nhà Đông viện đang chặn ở giữa đường: “Còn lề mề gì chứ, mau đi xuống núi, trong nhà còn có một đống chuyện.”
Hoa Dương phối hợp nhíu mày.
Trần Đình Thực thấy thế, nắm lấy một cái cánh tay của Tề thị kéo sang bên cạnh.
Tề thị cắn răng, thấp giọng hỏi ông ta: “Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy lão Tứ lấy cái gì ở trong túi vải của ta hay không?”
Trần Đình Thực: “Không có, chẳng phải là con rắn kia sao, lão Tứ bắt rắn xong thì đi, không lẽ hắn còn ném đi những vật khác trong túi vải của ngươi?”
Không có khả năng, mặc dù Lão Tứ có lúc vô sĩ, nhưng cũng không phải người trộm cắp!
Tề thị không có trả lời, nhớ lại sắc mặt của Trần Kính Tông một lần, bà ta nghiêng đầu với tâm trạng phức tạp, lại liếc mắt nhìn chỗ túi vải rơi xuống.
Có lẽ, sổ sách rơi xuống đống cỏ dại phía dưới chăng? Bìa cuốn sổ sách dính đầy bụi bẩn, nếu bị lẫn vào trong đám lá cây vụn vặt thì thật sự khó mà phân biệt.
“À, các ngươi xuống núi trước đi, hình như ta có đồ bị rơi ở bên trong lều.”
Sổ sách chính là mạng sống của bà ta, Tề thị nhanh chóng đưa ra quyết định, hất tay Trần Đình Thực ra, bà ta mang theo bà tử tâm phúc của mình đi về.
Bà ta quá kỳ lạ, Trần Đình Thực đuổi theo, một nhà ba người Trần Kế Tông cũng không hiểu gì mà nhìn theo.
Tề thị âm thầm quan sát Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông liếc nhìn bà ta một cái, cười mà giống như không cười: “Con rắn này không có độc, có thể mang về đưa cho láng giềng hầm canh rắn.”
Tề thị: “Vậy ngươi mau đi xa một chút, ta nhìn mà sợ!”
Vừa nói, bà ta vừa liếc nhìn giá y và túi vải đang nằm rải rác trên mặt đất.
Trần Kính Tông gần như không hề để ý đến những vật kia, hắn nắm chặt cổ con rắn, đi đến phía sau.
Hoa Dương: “…”
Nàng vội vàng tránh ra sau lưng Triều Vân.
Dáng vẻ của Triều Vân như đang muốn khóc lên, cầu xin phò mã càng lúc càng đến gần: “Ngài mau ném thứ này đi, công chúa cũng sợ!”
Trần Kính Tông thấy Hoa Dương chỉ để lộ đôi tai, hắn tùy ý hất tay lên, đầu rắn đỏ sậm kia lập tức bị quăng ra xa mấy trượng, rơi vào rừng cây lít nha lít nhít.
“Được, ném đi.”
Trần Kính Tông đẩy Triều Vân ra, đứng ở trước mặt Hoa Dương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm trạng của Hoa Dương lại phức tạp, đã vui mừng vì Trần Kính Tông thuận lợi lấy được sổ sách, nhưng lại còn sợ hãi đối với một màn bắt rắn của hắn.
“Tự mình đi hay là ta cõng ngươi?” Trần Kính Tông hỏi: “Con đường phía trước càng nhiều vũng bùn hơn.”
Hoa Dương nhìn về phía lồng ngực và ống tay áo của hắn, cuối cùng lại nhìn vào bàn tay đã chạm vào rắn của hắn.
Trần Kính Tông bèn đi tới ven đường, đưa hai tay quét qua bụi cây ướt sũng nước mưa, chà xát, rồi lại đổi sang bụi cây khác xoa xoa thêm một lần, xem như rửa tay.
Hoa Dương cũng không có chống cự nhiều như vậy, nàng nằm úp sấp trên lưng của hắn.
Lại nhìn phía trước, Tề thị mới vừa mò mẫm xong bộ áo cưới kia, lại lật ra túi vải để kiểm tra, còn muốn ngồi xổm xuống lục soát chỗ túi vải bị rơi xuống.
Trần Đình Thực dỗ dành nói: “Được rồi, rắn đã bị Lão Tứ bắt đi rồi.”
Không chỉ có Trần Đình Thực, những người khác cũng đều cho rằng Tề thị đang lo lắng còn có con rắn khác.
Lòng Tề thị nóng như lửa đốt, rõ ràng bà ta quấn sổ sách ở bên trong giá y, nếu như không phải rơi mất ra ngoài, vậy chính là...
Tề thị hoảng sợ nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đang cõng mỹ nhân công chúa, chỉ có ghét bỏ nói với một nhà Đông viện đang chặn ở giữa đường: “Còn lề mề gì chứ, mau đi xuống núi, trong nhà còn có một đống chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Dương phối hợp nhíu mày.
Trần Đình Thực thấy thế, nắm lấy một cái cánh tay của Tề thị kéo sang bên cạnh.
Tề thị cắn răng, thấp giọng hỏi ông ta: “Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy lão Tứ lấy cái gì ở trong túi vải của ta hay không?”
Trần Đình Thực: “Không có, chẳng phải là con rắn kia sao, lão Tứ bắt rắn xong thì đi, không lẽ hắn còn ném đi những vật khác trong túi vải của ngươi?”
Không có khả năng, mặc dù Lão Tứ có lúc vô sĩ, nhưng cũng không phải người trộm cắp!
Tề thị không có trả lời, nhớ lại sắc mặt của Trần Kính Tông một lần, bà ta nghiêng đầu với tâm trạng phức tạp, lại liếc mắt nhìn chỗ túi vải rơi xuống.
Có lẽ, sổ sách rơi xuống đống cỏ dại phía dưới chăng? Bìa cuốn sổ sách dính đầy bụi bẩn, nếu bị lẫn vào trong đám lá cây vụn vặt thì thật sự khó mà phân biệt.
“À, các ngươi xuống núi trước đi, hình như ta có đồ bị rơi ở bên trong lều.”
Sổ sách chính là mạng sống của bà ta, Tề thị nhanh chóng đưa ra quyết định, hất tay Trần Đình Thực ra, bà ta mang theo bà tử tâm phúc của mình đi về.
Bà ta quá kỳ lạ, Trần Đình Thực đuổi theo, một nhà ba người Trần Kế Tông cũng không hiểu gì mà nhìn theo.
Tề thị âm thầm quan sát Trần Kính Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro