Chương 42
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Trần Kính Tông cũng không quay đầu lại tách tay của mẫu thân ra, thấy đại ca Trần Bá Tông cũng muốn đến cản hắn, Trần Kính Tông không muốn lãng phí thời gian, hắn lấy sổ sách ra, lật đến một tờ liên quan đến chuyện nhân sâm kia, rồi lại nhét sổ sách vào trong tay huynh trưởng.
“Sổ sách cá nhân của Tề thị.”
Hắn chỉ nói ra năm chữ này, Trần Bá Tông lập tức hiểu rõ, lại đọc những ghi chép kia, khuôn mặt xưa nay luôn nghiêm túc của Trần Bá Tông cũng âm trầm xuống.
Đến khi hắn ta nhìn lại phía sau, Trần Kính Tông đã đi được một khoảng xa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Hiếu Tông không ngừng gọi đệ đệ, hắn ta chạy đến chỗ mẫu thân, đứng bên cạnh đại ca, tò mò hỏi.
Trần Bá Tông cho bọn họ xem sổ sách, lạnh giọng dặn dò gã sai vặt bên cạnh: “Ngay lập tức đi tìm lão gia trở về, nói rằng trong nhà có việc gấp.”
Gã sai vặt vội vàng chạy đi truyền lời.
Trần Bá Tông không quá yên tâm, hắn ta để tam đệ lo chuyện bên này, còn mình thì vội vàng đuổi theo Tứ đệ.
Một nhà năm người của Đông viện vừa mới xuống tới từ trên núi.
Tề thị còn đang liên tục nhìn quanh trên núi, tâm trạng hoảng hốt lo lâu.
Trần Kế Tông tò mò phàn nàn nói: “Rốt cuộc thì mẫu thân đã làm rơi thứ tốt gì vậy? Vừa nãy suýt lật một khối đất ra kiểm tra một lần, nếu như mẫu thân nói ra, chúng ta còn có thể giúp người, thế nhưng người cứ khăng khăng không chịu nói.”
Sắc mặt Tề thị tái nhợt như tờ giấy.
Trần Đình Thực hơi đau lòng: “Có lẽ bị rơi ở bên trong lều? Bằng không thì ta lại đi lên núi với ngươi tìm thử xem?”
Tề thị chết lặng lắc đầu. Không thể nào, lúc bà ta rời khỏi lều thì còn ấn lên chiếc túi vải, rõ ràng sổ sách vẫn ở bên trong.
Vẫn luôn rất tốt, mãi đến khi lão Tứ đột nhiên xuất hiện nói trên người bà ta có rắn…
Đột nhiên, con ngươi của Tề thị co rụt lại, vừa căng thẳng lại vừa căm hận nhìn chằm chằm bóng người đang nhanh chân bước đến về phía họ.
Nhưng khi Trần Kính Tông càng lúc càng đến gần, đôi mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm vào bà ta, còn âm u kinh khủng hơn con rắn kia, rốt cuộc Tề thị cũng không còn sức lực để tức giận, chỉ còn lại nỗi e ngại rét lạnh thấu xương.
Quả nhiên sổ sách đã bị Trần Kính Tông lấy được sao? Nếu như mọi chuyện bại lộ, vậy bà ta làm sao đối phó với Trần Đình Giám và Tôn thị đây?
Tề thị đã từng xem thường trượng phu Trần Đình Thực nhất, nhưng lúc này bà ta lại nghĩ đến trượng phu đầu tiên, run rẩy trốn ra sau lưng Trần Đình Thực, hai tay túm thật chặt cánh tay của ông ta.
“Chờ một chút, lão Tứ ngươi dừng lại, đây là muốn làm gì?”
Thấy tốc độ của tôn tử không giảm chút nào, gần như sắp đâm vào, Trần Đình Thực lên tiếng và đưa tay ngăn lại!
Trần Kính Tông vẫn nhìn chằm chằm vào Tề thị ở phía sau, ngay lúc Trần Đình Thực vừa mở miệng, hắn bỗng nhiên đánh một quyền vào trên mặt ông ta!
Khi còn trẻ thì Trần Đình Thực còn làm ruộng, nhưng về sau trong nhà càng ngày càng phát đạt, Tề thị chê ông ta trồng trọt rất mất mặt, nên không cho phép ông ta tiếp tục làm việc này nữa, quanh năm không làm việc gì nên tất nhiên Trần Đình Thực không có sức lực nào, trực tiếp bị một nắm quyền này của Trần Kính Tông làm cho ngã nhào trên mặt đất. Tề thị muốn đỡ ông ta, nhưng cũng bị quăng ngã như vậy, hai vợ chồng đều ngã vào hố nước bùn, y phục nhếch nhác, trên mặt và tay cũng bị văng lên chút bùn.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhi tử độc nhất của hai vợ chồng họ là Trần Kế Tông thấy thế, hai mắt choáng váng, thê tử của hắn ta sợ hãi hét ầm lên, hài tử mới ba tuổi thì gào khóc!
“Ta liều mạng với ngươi!”
Mặc dù Trần Kế Tông là một tên công tử bột, nhưng cũng là một người trẻ tuổi với sức lực dồi dào, tận mắt nhìn thấy phụ mẫu chịu nhục, sau khi hoàn hồn lại thì hắn ta quát to một tiếng, trừng mắt vọt tới chỗ Trần Kính Tông!
Trần Kính Tông tránh đi nắm đấm của hắn ta, nhấc chân đá một cú, đạp thẳng Trần Kế Tông vào một vũng bùn khác!
Tề thị khốn nạn, nhưng trên hết vẫn là do nhị thúc quá mức yếu đuối, chuyện gì trong nhà cũng bị Tề thị quản lý, ngay cả việc tổ mẫu sinh bệnh uống thuốc cũng không thể nhúng tay vào!
Trần Kính Tông khinh thường việc đánh nữ nhân, hắn nhấc cổ áo Trần Đình Thực lên, giơ nắm đấm ra muốn đấm xuống.
“Dừng tay!”
Trần Bá Tông nhào tới, dùng hết sức lực kéo cánh tay của hắn xuống.
Giây phút hai huynh đệ giằng co, Trần Đình Thực đỡ Tề thị lộn nhào tránh ra xa hơn ba mét, đỏ mắt nhìn chằm chằm cháu trai: “Lão Tứ, ngươi làm trò hỗn xược gì đó! Nếu như ta và nhị thẩm của ngươi làm gì có lỗi với ngươi, ngươi nói ra trước để chúng ta nghe một chút, nếu chúng ta thật sự có sai, ta sẽ quỳ xuống để ngươi đánh còn không được sao!”
Bồ Tát còn sẽ có lần tức giận, cho dù Trần Đình Thực có hèn nhát đến đâu, ông ta cũng không chịu được việc cháu trai đánh người mà không giải thích rõ.
Trần Kính Tông cười lạnh: “Một đấm kia là ta đánh thay tổ mẫu, nếu ngươi muốn quỳ thì phải đi quỳ trước mặt bà ấy!”
Trần Đình Thực sửng sốt.
“Sổ sách cá nhân của Tề thị.”
Hắn chỉ nói ra năm chữ này, Trần Bá Tông lập tức hiểu rõ, lại đọc những ghi chép kia, khuôn mặt xưa nay luôn nghiêm túc của Trần Bá Tông cũng âm trầm xuống.
Đến khi hắn ta nhìn lại phía sau, Trần Kính Tông đã đi được một khoảng xa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Hiếu Tông không ngừng gọi đệ đệ, hắn ta chạy đến chỗ mẫu thân, đứng bên cạnh đại ca, tò mò hỏi.
Trần Bá Tông cho bọn họ xem sổ sách, lạnh giọng dặn dò gã sai vặt bên cạnh: “Ngay lập tức đi tìm lão gia trở về, nói rằng trong nhà có việc gấp.”
Gã sai vặt vội vàng chạy đi truyền lời.
Trần Bá Tông không quá yên tâm, hắn ta để tam đệ lo chuyện bên này, còn mình thì vội vàng đuổi theo Tứ đệ.
Một nhà năm người của Đông viện vừa mới xuống tới từ trên núi.
Tề thị còn đang liên tục nhìn quanh trên núi, tâm trạng hoảng hốt lo lâu.
Trần Kế Tông tò mò phàn nàn nói: “Rốt cuộc thì mẫu thân đã làm rơi thứ tốt gì vậy? Vừa nãy suýt lật một khối đất ra kiểm tra một lần, nếu như mẫu thân nói ra, chúng ta còn có thể giúp người, thế nhưng người cứ khăng khăng không chịu nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Tề thị tái nhợt như tờ giấy.
Trần Đình Thực hơi đau lòng: “Có lẽ bị rơi ở bên trong lều? Bằng không thì ta lại đi lên núi với ngươi tìm thử xem?”
Tề thị chết lặng lắc đầu. Không thể nào, lúc bà ta rời khỏi lều thì còn ấn lên chiếc túi vải, rõ ràng sổ sách vẫn ở bên trong.
Vẫn luôn rất tốt, mãi đến khi lão Tứ đột nhiên xuất hiện nói trên người bà ta có rắn…
Đột nhiên, con ngươi của Tề thị co rụt lại, vừa căng thẳng lại vừa căm hận nhìn chằm chằm bóng người đang nhanh chân bước đến về phía họ.
Nhưng khi Trần Kính Tông càng lúc càng đến gần, đôi mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm vào bà ta, còn âm u kinh khủng hơn con rắn kia, rốt cuộc Tề thị cũng không còn sức lực để tức giận, chỉ còn lại nỗi e ngại rét lạnh thấu xương.
Quả nhiên sổ sách đã bị Trần Kính Tông lấy được sao? Nếu như mọi chuyện bại lộ, vậy bà ta làm sao đối phó với Trần Đình Giám và Tôn thị đây?
Tề thị đã từng xem thường trượng phu Trần Đình Thực nhất, nhưng lúc này bà ta lại nghĩ đến trượng phu đầu tiên, run rẩy trốn ra sau lưng Trần Đình Thực, hai tay túm thật chặt cánh tay của ông ta.
“Chờ một chút, lão Tứ ngươi dừng lại, đây là muốn làm gì?”
Thấy tốc độ của tôn tử không giảm chút nào, gần như sắp đâm vào, Trần Đình Thực lên tiếng và đưa tay ngăn lại!
Trần Kính Tông vẫn nhìn chằm chằm vào Tề thị ở phía sau, ngay lúc Trần Đình Thực vừa mở miệng, hắn bỗng nhiên đánh một quyền vào trên mặt ông ta!
Khi còn trẻ thì Trần Đình Thực còn làm ruộng, nhưng về sau trong nhà càng ngày càng phát đạt, Tề thị chê ông ta trồng trọt rất mất mặt, nên không cho phép ông ta tiếp tục làm việc này nữa, quanh năm không làm việc gì nên tất nhiên Trần Đình Thực không có sức lực nào, trực tiếp bị một nắm quyền này của Trần Kính Tông làm cho ngã nhào trên mặt đất. Tề thị muốn đỡ ông ta, nhưng cũng bị quăng ngã như vậy, hai vợ chồng đều ngã vào hố nước bùn, y phục nhếch nhác, trên mặt và tay cũng bị văng lên chút bùn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhi tử độc nhất của hai vợ chồng họ là Trần Kế Tông thấy thế, hai mắt choáng váng, thê tử của hắn ta sợ hãi hét ầm lên, hài tử mới ba tuổi thì gào khóc!
“Ta liều mạng với ngươi!”
Mặc dù Trần Kế Tông là một tên công tử bột, nhưng cũng là một người trẻ tuổi với sức lực dồi dào, tận mắt nhìn thấy phụ mẫu chịu nhục, sau khi hoàn hồn lại thì hắn ta quát to một tiếng, trừng mắt vọt tới chỗ Trần Kính Tông!
Trần Kính Tông tránh đi nắm đấm của hắn ta, nhấc chân đá một cú, đạp thẳng Trần Kế Tông vào một vũng bùn khác!
Tề thị khốn nạn, nhưng trên hết vẫn là do nhị thúc quá mức yếu đuối, chuyện gì trong nhà cũng bị Tề thị quản lý, ngay cả việc tổ mẫu sinh bệnh uống thuốc cũng không thể nhúng tay vào!
Trần Kính Tông khinh thường việc đánh nữ nhân, hắn nhấc cổ áo Trần Đình Thực lên, giơ nắm đấm ra muốn đấm xuống.
“Dừng tay!”
Trần Bá Tông nhào tới, dùng hết sức lực kéo cánh tay của hắn xuống.
Giây phút hai huynh đệ giằng co, Trần Đình Thực đỡ Tề thị lộn nhào tránh ra xa hơn ba mét, đỏ mắt nhìn chằm chằm cháu trai: “Lão Tứ, ngươi làm trò hỗn xược gì đó! Nếu như ta và nhị thẩm của ngươi làm gì có lỗi với ngươi, ngươi nói ra trước để chúng ta nghe một chút, nếu chúng ta thật sự có sai, ta sẽ quỳ xuống để ngươi đánh còn không được sao!”
Bồ Tát còn sẽ có lần tức giận, cho dù Trần Đình Thực có hèn nhát đến đâu, ông ta cũng không chịu được việc cháu trai đánh người mà không giải thích rõ.
Trần Kính Tông cười lạnh: “Một đấm kia là ta đánh thay tổ mẫu, nếu ngươi muốn quỳ thì phải đi quỳ trước mặt bà ấy!”
Trần Đình Thực sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro