Chương 47
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Về cơ bản thì tội danh của Tề thị đã định, muốn liên lụy đến phụ tử Trần Đình Thực hay không đó là chuyện của Trần gia. Sau khi Hoa Dương chào từ biệt công công, bà bà thì quay về Tứ Nghi đường.
Nàng vừa bước ra cửa, Trần Kính Tông đã đi tới, hắn nhìn trong viện vẫn còn đọng lại nước, hỏi nàng: "Ta cõng nàng về?"
Lấy tốc độ đi vừa nãy của nàng, trở về Tứ Nghi đường ít nhất cũng mất một khắc, nhưng thật ra trạch chính và Tây viện chỉ cách nhau một cái hành lang mà thôi.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Đường núi, bùn khó đi, cho nên trước đó nàng mới để Trần Kính Tông cõng. Bây giờ đã trở lại, đường trong viện đều được lát đá, nếu nàng đã đi giày đi mưa, sao có thể trèo lên lưng Trần Kính Tông dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người được, quay mông cho người ta nhìn được?
Giữa ban ngày ban mặt, cho dù là cõng hay là ôm thì đều thất lễ.
Nàng vẫn đưa tay cho Triều Vân như cũ.
Triều Vân, Triều Nguyệt cười đi đến đỡ chủ tử.
Giày đi mưa cao một thước, hơn nửa đế giày nước chưa vào trong được, Công chúa coi trọng vẻ bề ngoài, hoa tai bạch châu đeo lơ lửng, kết hợp với tiếng nước dưới chân vọng lại cũng khá êm tai.
Trần Kính Tông cười cười, hắn chờ Hoa Dương đi được một đoạn thì xoay người nhìn người nhà trong từ đường.
Lúc này, nụ cười của hắn cũng biết mất, ánh mắt âm u nhìn Trần Đình Thực.
Nửa bên mặt bị sưng của Trần Đình Thực lại bắt đầu đau nhói, ông ta không dám đối diện với cháu trai.
Trần Đình Giám thấy công chúa đã đi xa, vẻ mặt nghiêm túc, ông khẽ nói với lão Tứ: "Tất cả đều là tội của Tề thị, Nhị thúc ngươi chẳng hay biết gì, còn không mau đến đây bồi tội."
Làm cháu mà dám đánh thúc phụ, truyền ra ngoài còn có thể thống gì nữa? Nhi tử ương bướng kiên quyết không chịu quỳ, nhưng bồi tội bằng miệng thì không thể bỏ qua.
Trần Kính Tông: "Bồi tội gì? Lúc đó ta tìm Tề thị giằng co, ông ta không nên ngăn cản, sốt ruột bảo vệ thê tử nên tự va phải, liên quan gì đến ta?"
Bây giờ cả nhà đều biết cái chết của lão thái thái không tránh được liên quan đến Tề thị, Trần Kính Tông nói Trần Đình Thực "sốt ruột bảo vệ thê tử", thật sự vô cùng trào phúng.
Trong nháy mắt, mặt Trần Đình Thực trắng bệnh, ông ta xấu hổ lại quỳ xuống trước mặt huynh trưởng.
Mắt Trần Đình Giám đỏ ngầu, ông dùng một tay kéo người dậy!
Tôn thị giành nói trước khi ông mở miệng: "Khuyên bảo Nhị đệ cho tốt, chúng ta đi trước."
Trần Đình Giám tức giận nhìn về phía bốn nhi tử.
Trần Kính Tông cười lạnh một tiếng, hắn nghênh ngang rời đi.
Tôn thị lắc đầu, ý bảo những người khác cùng đi với bà.
Trần Bá Tông đã đi thẩm vấn hạ nhân ở Đông viện, Du Tú lẻ loi một mình, nàng ấy muốn đến dìu La Ngọc Yến đã to bụng, nhưng lại kiêng dè thái độ của La Ngọc Yến.
Trần Hiếu Tông nhìn qua, giọng ôn hòa nói: "Đại tẩu, ta đưa mẫu thân về phòng, làm phiền đại tẩu chăm sóc Ngọc Yến một lúc."
Du Tú vội vàng đồng ý.
-
Trần Kính Tông đuổi kịp Hoa Dương đang đi ở phía trước từ đường, lúc đó Hoa Dương còn cách cửa Nguyệt Lượng dẫn đến Tây viện hai trượng.
"Thật sự không cần ta giúp?" Trần Kính Tông đi song song với nàng, hắn hỏi.
Hoa Dương liếc nhìn hạ nhân đang vội vàng múc nước ra ngoài ở xung quanh, nàng lắc đầu.
Trần Kính Tông đi thẳng về phía trước, cách Hoa Dương một bước, rồi ba bốn bước, chẳng mấy chốc đã biến mất sau Nguyệt Lượng môn.
Hoa Dương: “...”
Có Phò mã nào như vậy, hắn không thể đi với nàng sao? Hạ nhân thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Đời trước nàng ghét bỏ Trần Kính Tông như vậy, nhưng bên ngoài vẫn sẽ giả vờ, không để người ngoài có cơ hội suy đoán cuộc sống phu thê của bọn họ.
"Công chúa đừng tức giận, có lẽ Phò mã vội trở về thu dọn sân." Triều Vân thấy sắc mặt chủ tử không ổn, nàng ấy tìm cớ cho Phò mã.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, hai ngày nay cho dù là lên núi hay xuống núi, Phò mã đều rất chu đáo với Công chúa, Triều Vân, Triều Nguyệt đều thấy cả, vậy nên thái độ với Phò mã cũng dần tốt hơn.
Hoa Dương đã khôi phục như thường, tức giận cái gì chứ, khả năng nín nhịn của nàng là được Trần Kính Tông ban tặng từ đời trước rồi!
Ba chủ tớ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng khi đi qua Nguyệt Lượng môn kia, Hoa Dương ngẩng đầu lên thì thấy một người lười nhác đứng dựa vào tường, không phải Trần Kính Tông thì là ai?
Triều Vân và Triều Nguyệt liếc nhìn nhau rồi cười.
Thì ra Phò mã không đi, chẳng qua là trêu chọc Công chúa mà thôi.
Lúc này, Trần Kính Tông đi về phía Hoa Dương.
Hoa Dương nghĩ hắn muốn đến đỡ nàng, Triều Vân cũng nghĩ vậy nên nàng ấy thức thời lùi ra sau.
Nhưng Trần Kính Tông bỗng ôm eo Hoa Dương, dứt khoát ôm ngang người nàng lên!
Làn váy màu trắng thuần tung bay trong không trung, hai chiếc giày đi mưa lần lượt tuột khỏi chân chủ nhân, rơi tõm xuống nước.
Hoa Dương tức giận túm vạt áo của hắn.
Trần Kính Tông rũ mắt nhìn nàng: "Ở trên núi hai ngày mà nàng không mệt à?"
Dứt lời, hắn bỏ lại hai nha hoàn, đi nhanh về phía trước.
Nàng vừa bước ra cửa, Trần Kính Tông đã đi tới, hắn nhìn trong viện vẫn còn đọng lại nước, hỏi nàng: "Ta cõng nàng về?"
Lấy tốc độ đi vừa nãy của nàng, trở về Tứ Nghi đường ít nhất cũng mất một khắc, nhưng thật ra trạch chính và Tây viện chỉ cách nhau một cái hành lang mà thôi.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Đường núi, bùn khó đi, cho nên trước đó nàng mới để Trần Kính Tông cõng. Bây giờ đã trở lại, đường trong viện đều được lát đá, nếu nàng đã đi giày đi mưa, sao có thể trèo lên lưng Trần Kính Tông dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người được, quay mông cho người ta nhìn được?
Giữa ban ngày ban mặt, cho dù là cõng hay là ôm thì đều thất lễ.
Nàng vẫn đưa tay cho Triều Vân như cũ.
Triều Vân, Triều Nguyệt cười đi đến đỡ chủ tử.
Giày đi mưa cao một thước, hơn nửa đế giày nước chưa vào trong được, Công chúa coi trọng vẻ bề ngoài, hoa tai bạch châu đeo lơ lửng, kết hợp với tiếng nước dưới chân vọng lại cũng khá êm tai.
Trần Kính Tông cười cười, hắn chờ Hoa Dương đi được một đoạn thì xoay người nhìn người nhà trong từ đường.
Lúc này, nụ cười của hắn cũng biết mất, ánh mắt âm u nhìn Trần Đình Thực.
Nửa bên mặt bị sưng của Trần Đình Thực lại bắt đầu đau nhói, ông ta không dám đối diện với cháu trai.
Trần Đình Giám thấy công chúa đã đi xa, vẻ mặt nghiêm túc, ông khẽ nói với lão Tứ: "Tất cả đều là tội của Tề thị, Nhị thúc ngươi chẳng hay biết gì, còn không mau đến đây bồi tội."
Làm cháu mà dám đánh thúc phụ, truyền ra ngoài còn có thể thống gì nữa? Nhi tử ương bướng kiên quyết không chịu quỳ, nhưng bồi tội bằng miệng thì không thể bỏ qua.
Trần Kính Tông: "Bồi tội gì? Lúc đó ta tìm Tề thị giằng co, ông ta không nên ngăn cản, sốt ruột bảo vệ thê tử nên tự va phải, liên quan gì đến ta?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cả nhà đều biết cái chết của lão thái thái không tránh được liên quan đến Tề thị, Trần Kính Tông nói Trần Đình Thực "sốt ruột bảo vệ thê tử", thật sự vô cùng trào phúng.
Trong nháy mắt, mặt Trần Đình Thực trắng bệnh, ông ta xấu hổ lại quỳ xuống trước mặt huynh trưởng.
Mắt Trần Đình Giám đỏ ngầu, ông dùng một tay kéo người dậy!
Tôn thị giành nói trước khi ông mở miệng: "Khuyên bảo Nhị đệ cho tốt, chúng ta đi trước."
Trần Đình Giám tức giận nhìn về phía bốn nhi tử.
Trần Kính Tông cười lạnh một tiếng, hắn nghênh ngang rời đi.
Tôn thị lắc đầu, ý bảo những người khác cùng đi với bà.
Trần Bá Tông đã đi thẩm vấn hạ nhân ở Đông viện, Du Tú lẻ loi một mình, nàng ấy muốn đến dìu La Ngọc Yến đã to bụng, nhưng lại kiêng dè thái độ của La Ngọc Yến.
Trần Hiếu Tông nhìn qua, giọng ôn hòa nói: "Đại tẩu, ta đưa mẫu thân về phòng, làm phiền đại tẩu chăm sóc Ngọc Yến một lúc."
Du Tú vội vàng đồng ý.
-
Trần Kính Tông đuổi kịp Hoa Dương đang đi ở phía trước từ đường, lúc đó Hoa Dương còn cách cửa Nguyệt Lượng dẫn đến Tây viện hai trượng.
"Thật sự không cần ta giúp?" Trần Kính Tông đi song song với nàng, hắn hỏi.
Hoa Dương liếc nhìn hạ nhân đang vội vàng múc nước ra ngoài ở xung quanh, nàng lắc đầu.
Trần Kính Tông đi thẳng về phía trước, cách Hoa Dương một bước, rồi ba bốn bước, chẳng mấy chốc đã biến mất sau Nguyệt Lượng môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Dương: “...”
Có Phò mã nào như vậy, hắn không thể đi với nàng sao? Hạ nhân thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Đời trước nàng ghét bỏ Trần Kính Tông như vậy, nhưng bên ngoài vẫn sẽ giả vờ, không để người ngoài có cơ hội suy đoán cuộc sống phu thê của bọn họ.
"Công chúa đừng tức giận, có lẽ Phò mã vội trở về thu dọn sân." Triều Vân thấy sắc mặt chủ tử không ổn, nàng ấy tìm cớ cho Phò mã.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, hai ngày nay cho dù là lên núi hay xuống núi, Phò mã đều rất chu đáo với Công chúa, Triều Vân, Triều Nguyệt đều thấy cả, vậy nên thái độ với Phò mã cũng dần tốt hơn.
Hoa Dương đã khôi phục như thường, tức giận cái gì chứ, khả năng nín nhịn của nàng là được Trần Kính Tông ban tặng từ đời trước rồi!
Ba chủ tớ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng khi đi qua Nguyệt Lượng môn kia, Hoa Dương ngẩng đầu lên thì thấy một người lười nhác đứng dựa vào tường, không phải Trần Kính Tông thì là ai?
Triều Vân và Triều Nguyệt liếc nhìn nhau rồi cười.
Thì ra Phò mã không đi, chẳng qua là trêu chọc Công chúa mà thôi.
Lúc này, Trần Kính Tông đi về phía Hoa Dương.
Hoa Dương nghĩ hắn muốn đến đỡ nàng, Triều Vân cũng nghĩ vậy nên nàng ấy thức thời lùi ra sau.
Nhưng Trần Kính Tông bỗng ôm eo Hoa Dương, dứt khoát ôm ngang người nàng lên!
Làn váy màu trắng thuần tung bay trong không trung, hai chiếc giày đi mưa lần lượt tuột khỏi chân chủ nhân, rơi tõm xuống nước.
Hoa Dương tức giận túm vạt áo của hắn.
Trần Kính Tông rũ mắt nhìn nàng: "Ở trên núi hai ngày mà nàng không mệt à?"
Dứt lời, hắn bỏ lại hai nha hoàn, đi nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro