Chương 730
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Trần Kính Tông đứng sau ghế của nàng, nhìn nàng qua mặt gương.
Công chúa tóc đen như mây, hai bên thái dương có vài sợi tóc ướt đẫm. Đuôi mắt của công chúa ửng đỏ, rồi lại như thể tỉ mỉ thoa lên chút phấn, lộ ra vài phần quyến rũ vừa thấy đã thương.
Trần Kính Tông mỉm cười, một tay đặt lên vai nàng: “Khóc xong còn khá xinh đẹp.”
Hoa Dương trừng hắn.
Trần Kính Tông đến giá rửa mặt đặt chiếc khăn lên, sau đó trở lại bình phong, cởi áo ngoài ra.
Hoa Dương vẫn từ từ chải tóc, Trần Kính Tông lên giường chờ nàng trước.
Tối hôm qua phòng tân hôn đốt đuốc song long phượng, hôm nay đã tắt hết rồi, Hoa Dương tắt đèn, sau đó lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng, tay cũng bắt đầu không yên phận.
Hoa Dương: “Đêm nay không được, ta mệt.”
Trần Kính Tông nhớ tới tối hôm qua, cũng biết phải thông cảm cho thân thể của nàng, cho nên chỉ hỏi bên tai nàng: “Bây giờ nếm được mùi vị rồi, có hối hận vì lúc trước không hiểu phong tình hay không?”
Hoa Dương cười lạnh: “Chàng nói thêm nữa một chữ, tối mai không cần nghĩ đến chuyện này nữa.”
Trần Kính Tông lập tức ngậm miệng.
Có điều bảo hắn thành thật chờ tới tối mai, Trần Kính Tông không có kiên nhẫn đó, sáng sớm hôm sau, nghĩ nàng đã nghỉ ngơi cả một đêm, Trần Kính Tông lại ngo ngoe rục rịch lần nữa.
Lần này Hoa Dương thế nào cũng không chịu đáp ứng.
Trần Kính Tông gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, nắm chặt tay nàng, ánh mắt u oán: “Tối hôm qua chính miệng nàng nói hối hận vì không đối xử tốt với ta, sao, bây giờ nhìn thấy ta không chết, cho nên không chịu?”
Hoa Dương: “Không liên quá đến những cái đó, là do ta không muốn mang thai sớm.”
Trần Kính Tông: “Ta cũng không muốn mới vừa thành thân đã làm cha, ta đây sẽ làm bên ngoài.”
Hoa Dương: “Vậy cũng không chắc là không có sơ hở. Cô mẫu có tặng cho ta một thứ, ban ngày ngâm, buổi tối có thể dùng được ngay.”
Trần Kính Tông ngạc nhiên ngồi dậy: “Thứ gì?”
Hoa Dương chỉ vào ngăn kéo phía dưới bàn trang điểm.
Trần Kính Tông lấy ra một hộp gấm, dưới hộp gấm còn có một cái bát hoa sen xinh đẹp.
Là một người nam nhân, Trần Kính Tông nhanh chóng biết được thứ này dùng như thế nào, cảm giác mới mẻ qua đi, hắn nghi hoặc nói: “Đêm qua sao không lấy ra dùng? Nàng đừng xem nhẹ bản lĩnh của ta, nói không chừng chỉ cần một đêm đã khiến nàng hoài thai đấy.”
Hoa Dương cụp mắt, bình thản nói: “Sáng nay ta đã uống một viên tránh tử đan.”
Đêm tân hôn nàng không biết hắn trọng sinh, nếu bảo hắn mang thứ đó, nói cái gì mà không muốn mang thai quá sớm, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ nàng chê hắn.
Trần Kính Tông tươi cười ngẩn ra, giây lát sau đã hiểu rõ ý của nàng.
Nàng nói sẽ đối tốt với hắn một chút, quả thật nàng cũng đã làm như vậy.
Hắn ngồi trở lại trên giường, ôm nàng nói: “Nàng tốt với ta một chút, ta sẽ tốt với nàng một vạn lần, chờ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi sẽ tính tổng nợ, kiếp này nàng vẫn phải thua ta.”
Hoa Dương: “Vậy phải xem chàng có thể kiên trì đến lúc nào, nói không chừng vài năm nữa chàng lại động tâm suy nghĩ muốn trộm làm chuyện xấu, nếu bị ta bắt sẽ đánh một trận, một cái thành hai khúc.”
Trần Kính Tông: “Trộm làm chuyện xấu? Cả hai đời ta đều chỉ muốn trộm nàng.”
Hoa Dương mỉm cười, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ.
.
Hoa Dương mời về mội vị thái y từ trong cung, xem mạch cho lão thái thái Trần gia.
Công chúa tóc đen như mây, hai bên thái dương có vài sợi tóc ướt đẫm. Đuôi mắt của công chúa ửng đỏ, rồi lại như thể tỉ mỉ thoa lên chút phấn, lộ ra vài phần quyến rũ vừa thấy đã thương.
Trần Kính Tông mỉm cười, một tay đặt lên vai nàng: “Khóc xong còn khá xinh đẹp.”
Hoa Dương trừng hắn.
Trần Kính Tông đến giá rửa mặt đặt chiếc khăn lên, sau đó trở lại bình phong, cởi áo ngoài ra.
Hoa Dương vẫn từ từ chải tóc, Trần Kính Tông lên giường chờ nàng trước.
Tối hôm qua phòng tân hôn đốt đuốc song long phượng, hôm nay đã tắt hết rồi, Hoa Dương tắt đèn, sau đó lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng, tay cũng bắt đầu không yên phận.
Hoa Dương: “Đêm nay không được, ta mệt.”
Trần Kính Tông nhớ tới tối hôm qua, cũng biết phải thông cảm cho thân thể của nàng, cho nên chỉ hỏi bên tai nàng: “Bây giờ nếm được mùi vị rồi, có hối hận vì lúc trước không hiểu phong tình hay không?”
Hoa Dương cười lạnh: “Chàng nói thêm nữa một chữ, tối mai không cần nghĩ đến chuyện này nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kính Tông lập tức ngậm miệng.
Có điều bảo hắn thành thật chờ tới tối mai, Trần Kính Tông không có kiên nhẫn đó, sáng sớm hôm sau, nghĩ nàng đã nghỉ ngơi cả một đêm, Trần Kính Tông lại ngo ngoe rục rịch lần nữa.
Lần này Hoa Dương thế nào cũng không chịu đáp ứng.
Trần Kính Tông gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, nắm chặt tay nàng, ánh mắt u oán: “Tối hôm qua chính miệng nàng nói hối hận vì không đối xử tốt với ta, sao, bây giờ nhìn thấy ta không chết, cho nên không chịu?”
Hoa Dương: “Không liên quá đến những cái đó, là do ta không muốn mang thai sớm.”
Trần Kính Tông: “Ta cũng không muốn mới vừa thành thân đã làm cha, ta đây sẽ làm bên ngoài.”
Hoa Dương: “Vậy cũng không chắc là không có sơ hở. Cô mẫu có tặng cho ta một thứ, ban ngày ngâm, buổi tối có thể dùng được ngay.”
Trần Kính Tông ngạc nhiên ngồi dậy: “Thứ gì?”
Hoa Dương chỉ vào ngăn kéo phía dưới bàn trang điểm.
Trần Kính Tông lấy ra một hộp gấm, dưới hộp gấm còn có một cái bát hoa sen xinh đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một người nam nhân, Trần Kính Tông nhanh chóng biết được thứ này dùng như thế nào, cảm giác mới mẻ qua đi, hắn nghi hoặc nói: “Đêm qua sao không lấy ra dùng? Nàng đừng xem nhẹ bản lĩnh của ta, nói không chừng chỉ cần một đêm đã khiến nàng hoài thai đấy.”
Hoa Dương cụp mắt, bình thản nói: “Sáng nay ta đã uống một viên tránh tử đan.”
Đêm tân hôn nàng không biết hắn trọng sinh, nếu bảo hắn mang thứ đó, nói cái gì mà không muốn mang thai quá sớm, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ nàng chê hắn.
Trần Kính Tông tươi cười ngẩn ra, giây lát sau đã hiểu rõ ý của nàng.
Nàng nói sẽ đối tốt với hắn một chút, quả thật nàng cũng đã làm như vậy.
Hắn ngồi trở lại trên giường, ôm nàng nói: “Nàng tốt với ta một chút, ta sẽ tốt với nàng một vạn lần, chờ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi sẽ tính tổng nợ, kiếp này nàng vẫn phải thua ta.”
Hoa Dương: “Vậy phải xem chàng có thể kiên trì đến lúc nào, nói không chừng vài năm nữa chàng lại động tâm suy nghĩ muốn trộm làm chuyện xấu, nếu bị ta bắt sẽ đánh một trận, một cái thành hai khúc.”
Trần Kính Tông: “Trộm làm chuyện xấu? Cả hai đời ta đều chỉ muốn trộm nàng.”
Hoa Dương mỉm cười, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ.
.
Hoa Dương mời về mội vị thái y từ trong cung, xem mạch cho lão thái thái Trần gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro