Chương 733
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Trần Kính Tông: “Nàng đừng hâm mộ bà ấy, trưởng công chúa chỉ là không gặp được người phù hợp, hễ ở đâu gặp được một người có thể khiến bà ấy hài lòng, bà ấy sẽ không cần nuôi nhiều kỹ nam như vậy, nhiều kỹ nam chỉ nói lên rằng mỗi một người đều không đủ tốt.”
Hoa Dương không để ý lời ngụy biện này, hỏi hắn: “Chàng có những tiếc nuối gì?”
Trần Kính Tông hôn lên mặt nàng: “Ta tiếc nuối cũng rất nhiều, lúc trước nàng bỏ bê ta mỗi tối đều là tiếc nuối, ta muốn trở về để đòi đền bù.”
Hoa Dương đẩy hắn ra.
Trần Kính Tông cười: “Trừ cái này ra, ta còn có ba tiếc nuối lớn.”
“Thứ nhất, chết ở Bạch Hà lĩnh, không thể dẫn các huynh đệ của Đại Hưng Tả Vệ rầm rộ trở về.”
Hoa Dương nghe xong cảm thấy khó chịu, an ủi hắn: “Đời này sẽ không như thế, lúc này chàng đã có chuẩn bị, chắc chắn có thể dẫn bọn họ biến hiểm thành an.”
Trần Kính Tông gật đầu, đúng vậy, hắn đã có sự chuẩn bị, cũng có mục tiêu để nghi ngờ, lầm này chẳng những hắn và các huynh đệ sẽ sống tốt, mà còn sẽ sớm để người nọ thân bại danh liệt.
“Tiếc nuối thứ hai đó là chết quá sớm, không thể kiến công lập nghiệp.”
“Cái này đơn giản, chàng sống tốt, sống lâu trăm tuổi, đừng lo không có cơ hội kiến công.”
“Ừm, tiếc nuối cuối cùng…”
Trần Kính Tông sờ bụng nhỏ của nàng: “Ta cũng muốn làm cha.”
Hoa Dương dựa vào trong lồng ngực hắn, hứa hẹn nói: “Sẽ có.”
.
Năm Nguyên Hữu thứ ba, tháng chạp.
Trần Kính Tông vẫn chưa từng quên, lúc mới vừa trọng sinh, Hoa Dương nói nàng chết vào tháng chạp này, chết vào một trận phong hàn vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế, hắn lập tức cáo muốn nghỉ hết tháng chạp với triều đình, bắt đầu nghỉ đông trước hai mươi ngày.
Nguyên Hữu đế cố ý gọi hắn tiến cung, dò hỏi lý do tại sao.
Trần Kính Tông: “Buổi tối thứ 30 Đông Nguyệt thần có mơ một giấc mộng, mơ thấy tháng này trưởng công chúa sẽ nhiễm một trận phong hàn, bệnh đến mức vô cùng khó chịu, nên thần mới xin nghỉ, tự mình chăm sóc trưởng công chúa mới có thể yên tâm.”
Nguyên Hữu đế: …
Nếu không phải tỷ phu vẫn luôn xem tỷ tỷ như trời, hắn tuyệt đối sẽ không tin loại lý do chó má này, mà sẽ nghi ngờ tỷ phu cố ý lười biếng.
“Vậy ngươi chăm sóc nàng cho tốt, có tin tức gì thì nhớ kịp thời báo cho trẫm.”
“Thần tuân mệnh.”
Trần Kính Tông trở về phủ trưởng công chúa, bắt đầu cuộc sống mỗi đêm đều phải nhiều lần tỉnh lại kiểm tra xem trưởng công chúa có đắp chăn ổn hay chưa.
Hắn thật sự bất an.
Cái chết của hắn đã qua lâu rồi, Thích Cẩn đã bị bắt và trừng trị vì thông đồng với địch, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra rất thuận lợi, chỉ có tử kiếp của Hoa Dương vẫn chưa phá bỏ!
Nếu có người muốn giết Hoa Dương, Trần Kính Tông có thể bắt l đối phương, nhưng cố tình hại chết Hoa Dương lại là một trận phong hàn nhìn không thấy sờ không được!
Vì chuyện này mà Trần Kính Tông đã chào hỏi với Ngô Nhuận, hễ có ai trong phủ trưởng công chúa nhiễm bệnh phong hàn sẽ cho nghỉ phép, khi nào hoàn toàn bình phúc mới được trở về.
Trừ chuyện này ra, Trần Kính Tông còn để dưỡng lang trung ở phủ trưởng công chúa mỗi ngày sớm tốt đến bắt mạch cho Hoa Dương.
Phò mã giống như điên rồi, bốn đại nha hoàn Triều Vân cũng bị nhiễm cho bắt đầu khẩn trương.
Hoa Dương không thể không nói thật với Trần Kính Tông m, nàng cũng không phải chết nên mới trọng sinh, chỉ là uống thuốc xong rồi mơ hồ đi ngủ, sau đó về tới đây theo giấc mơ.
Hoa Dương không để ý lời ngụy biện này, hỏi hắn: “Chàng có những tiếc nuối gì?”
Trần Kính Tông hôn lên mặt nàng: “Ta tiếc nuối cũng rất nhiều, lúc trước nàng bỏ bê ta mỗi tối đều là tiếc nuối, ta muốn trở về để đòi đền bù.”
Hoa Dương đẩy hắn ra.
Trần Kính Tông cười: “Trừ cái này ra, ta còn có ba tiếc nuối lớn.”
“Thứ nhất, chết ở Bạch Hà lĩnh, không thể dẫn các huynh đệ của Đại Hưng Tả Vệ rầm rộ trở về.”
Hoa Dương nghe xong cảm thấy khó chịu, an ủi hắn: “Đời này sẽ không như thế, lúc này chàng đã có chuẩn bị, chắc chắn có thể dẫn bọn họ biến hiểm thành an.”
Trần Kính Tông gật đầu, đúng vậy, hắn đã có sự chuẩn bị, cũng có mục tiêu để nghi ngờ, lầm này chẳng những hắn và các huynh đệ sẽ sống tốt, mà còn sẽ sớm để người nọ thân bại danh liệt.
“Tiếc nuối thứ hai đó là chết quá sớm, không thể kiến công lập nghiệp.”
“Cái này đơn giản, chàng sống tốt, sống lâu trăm tuổi, đừng lo không có cơ hội kiến công.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, tiếc nuối cuối cùng…”
Trần Kính Tông sờ bụng nhỏ của nàng: “Ta cũng muốn làm cha.”
Hoa Dương dựa vào trong lồng ngực hắn, hứa hẹn nói: “Sẽ có.”
.
Năm Nguyên Hữu thứ ba, tháng chạp.
Trần Kính Tông vẫn chưa từng quên, lúc mới vừa trọng sinh, Hoa Dương nói nàng chết vào tháng chạp này, chết vào một trận phong hàn vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế, hắn lập tức cáo muốn nghỉ hết tháng chạp với triều đình, bắt đầu nghỉ đông trước hai mươi ngày.
Nguyên Hữu đế cố ý gọi hắn tiến cung, dò hỏi lý do tại sao.
Trần Kính Tông: “Buổi tối thứ 30 Đông Nguyệt thần có mơ một giấc mộng, mơ thấy tháng này trưởng công chúa sẽ nhiễm một trận phong hàn, bệnh đến mức vô cùng khó chịu, nên thần mới xin nghỉ, tự mình chăm sóc trưởng công chúa mới có thể yên tâm.”
Nguyên Hữu đế: …
Nếu không phải tỷ phu vẫn luôn xem tỷ tỷ như trời, hắn tuyệt đối sẽ không tin loại lý do chó má này, mà sẽ nghi ngờ tỷ phu cố ý lười biếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy ngươi chăm sóc nàng cho tốt, có tin tức gì thì nhớ kịp thời báo cho trẫm.”
“Thần tuân mệnh.”
Trần Kính Tông trở về phủ trưởng công chúa, bắt đầu cuộc sống mỗi đêm đều phải nhiều lần tỉnh lại kiểm tra xem trưởng công chúa có đắp chăn ổn hay chưa.
Hắn thật sự bất an.
Cái chết của hắn đã qua lâu rồi, Thích Cẩn đã bị bắt và trừng trị vì thông đồng với địch, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra rất thuận lợi, chỉ có tử kiếp của Hoa Dương vẫn chưa phá bỏ!
Nếu có người muốn giết Hoa Dương, Trần Kính Tông có thể bắt l đối phương, nhưng cố tình hại chết Hoa Dương lại là một trận phong hàn nhìn không thấy sờ không được!
Vì chuyện này mà Trần Kính Tông đã chào hỏi với Ngô Nhuận, hễ có ai trong phủ trưởng công chúa nhiễm bệnh phong hàn sẽ cho nghỉ phép, khi nào hoàn toàn bình phúc mới được trở về.
Trừ chuyện này ra, Trần Kính Tông còn để dưỡng lang trung ở phủ trưởng công chúa mỗi ngày sớm tốt đến bắt mạch cho Hoa Dương.
Phò mã giống như điên rồi, bốn đại nha hoàn Triều Vân cũng bị nhiễm cho bắt đầu khẩn trương.
Hoa Dương không thể không nói thật với Trần Kính Tông m, nàng cũng không phải chết nên mới trọng sinh, chỉ là uống thuốc xong rồi mơ hồ đi ngủ, sau đó về tới đây theo giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro