Chương 739
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Cuối cùng, nơi xa bụi đất tung bay, đại quân càng ngày càng gần.
Người cao to cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước là chủ soái Tần Nguyên Đường, tuổi gần sáu mươi, là tướng quân anh dũng nhất triều đình, người mặc áo giáp, lưng hùm vai gấu, uy phong lẫm liệt, không hề có vẻ già nua gì.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa theo sau. Phò mã đã ba mươi tư tuổi, bả vai càng rộng lớn, thân thể càng vĩ ngạn, làn da hơi ngăm đen thêm vì chiến đấu trên chiến trường trong thời gian dài, nhưng càng thêm vẻ oai hùng nghiêm nghị.
“Phụ thân!”
Nhận ra phụ thân, Bảo Gia phấn khích kêu lên.
Trần Kính Tông mặc kệ Tần Nguyên Đường, cưỡi ngựa ra khỏi hàng, vội vàng chạy tới rồi dừng lại cách kiệu của hoàng đế ba trượng, tung người xuống ngựa. Hắn hành lễ với Nguyên Hữu Đế trước.
Nguyên Hữu Đế cười nói: “Phò mã miễn lễ.”
Trần Kính Tông đứng dậy, chạy tới, ôm lấy nữ nhi sáu tuổi của mình, hôn mạnh vào khuôn mặt nho nhỏ mềm mại của nữ nhi một cái!
Bảo Gia lại chú ý tới trên khuôn mặt anh tuấn của phụ thân đang có mồ hôi lăn xuống, bộ áo giáp trên người phụ thân cũng dính đầy tro bụi, mùi mồ hôi của phụ thân cũng rất nồng!
Nhưng phụ thân lại cười vui vẻ như vậy!
Tiểu quận chúa sáu tuổi vừa duy trì nụ cười không muốn để phụ thân đau lòng, vừa không cách nào che giấu nổi sự ghét bỏ đối với mùi mồ hôi trên người phụ thân.
Trần Kính Tông: ...
Hắn mới chỉ xa nhà một năm, sao nữ lại càng lúc càng giống Hoa Dương thế này!
“Ngài giao quận chúa cho nô tỳ đi.” Ngô Nhuận cung kính nói, đã chuẩn bị sẵn khăn trong tay.
Trần Kính Tông nhìn nữ nhi, biết nữ nhi cũng muốn đi qua, không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhi.
Ngô Nhuận lén lau mặt cho tiểu quận chúa.
Bảo Gia dựa vào vai Ngô Nhuận, nhìn về phía sau, thấy Đại bá phụ, Tam bá phụ đứng giữa đám văn võ bá quan. Rõ ràng là trời nắng chang chang nhưng hai vị bá phụ vẫn ung dung bình tĩnh, không toát mồ hôi.
Nhưng phụ thân của mình vẫn là tốt nhất. Chờ phụ thân tắm rửa, cô bé sẽ cho phụ thân ôm!
Trong cung có tiệc ăn mừng, mãi cho đến yến hội kết thúc, lúc cả nhà ngồi trên xe ngựa của Trưởng công chúa phủ, Trần Kính Tông mới có cơ hội lại gần Trưởng công chúa, tiểu quận chúa nhà mình.
Hoa Dương cầm quạt tròn che mũi, sai nữ nhi: “Phụ thân nhớ con lắm đấy, mau đi trò chuyện với phụ thân đi.”
Bảo Gia cũng giơ cái quạt nhỏ của mình lên: “Ở ngoài thành phụ thân đã ôm con rồi, bây giờ phụ thân ôm mẫu thân đi.”
Trần Kính Tông định đưa tay ra ôm.
Hoa Dương lườm hắn một cái.
Trần Kính Tông: ...
Hắn uất ức trăm bề đến khi về đến nhà, vừa xuống xe, hắn đã bỏ lại hai mẫu nữ về Tê Phượng Điện trước. Chờ đến khi mẫu nữ Hoa Dương từ từ đi tới, Trần Kính Tông đã dùng hai thùng nước tắm qua, thay một bộ y phục sạch sẽ, dùng vải buộc tóc còn ẩm ướt lại.
“Ngửi thử đi, bây giờ phụ thân không thối nữa rồi.”
Trần Kính Tông ôm lấy nữ nhi, cười lộ ra hai hàm răng trắng.
Bảo Gia lại gần phụ thân, dùng sức hít hà, quả nhiên không thối nữa.
Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương lại: “Trưởng công chúa ngửi thử xem?”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông dỗ nữ nhi trước.
Buổi chiều nóng bức, nóng bức khiến người ta buồn ngủ. Bảo Gia nhanh chóng ngủ thiếp đi, được Ngô Nhuận ôm đi.
Trần Kính Tông bế Trưởng công chúa đang nằm chợp mắt trên giường lên, vừa đi vừa nói giọng khàn khàn: “Chúng ta đi vào trong phòng ngủ.”
Người cao to cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước là chủ soái Tần Nguyên Đường, tuổi gần sáu mươi, là tướng quân anh dũng nhất triều đình, người mặc áo giáp, lưng hùm vai gấu, uy phong lẫm liệt, không hề có vẻ già nua gì.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa theo sau. Phò mã đã ba mươi tư tuổi, bả vai càng rộng lớn, thân thể càng vĩ ngạn, làn da hơi ngăm đen thêm vì chiến đấu trên chiến trường trong thời gian dài, nhưng càng thêm vẻ oai hùng nghiêm nghị.
“Phụ thân!”
Nhận ra phụ thân, Bảo Gia phấn khích kêu lên.
Trần Kính Tông mặc kệ Tần Nguyên Đường, cưỡi ngựa ra khỏi hàng, vội vàng chạy tới rồi dừng lại cách kiệu của hoàng đế ba trượng, tung người xuống ngựa. Hắn hành lễ với Nguyên Hữu Đế trước.
Nguyên Hữu Đế cười nói: “Phò mã miễn lễ.”
Trần Kính Tông đứng dậy, chạy tới, ôm lấy nữ nhi sáu tuổi của mình, hôn mạnh vào khuôn mặt nho nhỏ mềm mại của nữ nhi một cái!
Bảo Gia lại chú ý tới trên khuôn mặt anh tuấn của phụ thân đang có mồ hôi lăn xuống, bộ áo giáp trên người phụ thân cũng dính đầy tro bụi, mùi mồ hôi của phụ thân cũng rất nồng!
Nhưng phụ thân lại cười vui vẻ như vậy!
Tiểu quận chúa sáu tuổi vừa duy trì nụ cười không muốn để phụ thân đau lòng, vừa không cách nào che giấu nổi sự ghét bỏ đối với mùi mồ hôi trên người phụ thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kính Tông: ...
Hắn mới chỉ xa nhà một năm, sao nữ lại càng lúc càng giống Hoa Dương thế này!
“Ngài giao quận chúa cho nô tỳ đi.” Ngô Nhuận cung kính nói, đã chuẩn bị sẵn khăn trong tay.
Trần Kính Tông nhìn nữ nhi, biết nữ nhi cũng muốn đi qua, không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhi.
Ngô Nhuận lén lau mặt cho tiểu quận chúa.
Bảo Gia dựa vào vai Ngô Nhuận, nhìn về phía sau, thấy Đại bá phụ, Tam bá phụ đứng giữa đám văn võ bá quan. Rõ ràng là trời nắng chang chang nhưng hai vị bá phụ vẫn ung dung bình tĩnh, không toát mồ hôi.
Nhưng phụ thân của mình vẫn là tốt nhất. Chờ phụ thân tắm rửa, cô bé sẽ cho phụ thân ôm!
Trong cung có tiệc ăn mừng, mãi cho đến yến hội kết thúc, lúc cả nhà ngồi trên xe ngựa của Trưởng công chúa phủ, Trần Kính Tông mới có cơ hội lại gần Trưởng công chúa, tiểu quận chúa nhà mình.
Hoa Dương cầm quạt tròn che mũi, sai nữ nhi: “Phụ thân nhớ con lắm đấy, mau đi trò chuyện với phụ thân đi.”
Bảo Gia cũng giơ cái quạt nhỏ của mình lên: “Ở ngoài thành phụ thân đã ôm con rồi, bây giờ phụ thân ôm mẫu thân đi.”
Trần Kính Tông định đưa tay ra ôm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Dương lườm hắn một cái.
Trần Kính Tông: ...
Hắn uất ức trăm bề đến khi về đến nhà, vừa xuống xe, hắn đã bỏ lại hai mẫu nữ về Tê Phượng Điện trước. Chờ đến khi mẫu nữ Hoa Dương từ từ đi tới, Trần Kính Tông đã dùng hai thùng nước tắm qua, thay một bộ y phục sạch sẽ, dùng vải buộc tóc còn ẩm ướt lại.
“Ngửi thử đi, bây giờ phụ thân không thối nữa rồi.”
Trần Kính Tông ôm lấy nữ nhi, cười lộ ra hai hàm răng trắng.
Bảo Gia lại gần phụ thân, dùng sức hít hà, quả nhiên không thối nữa.
Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương lại: “Trưởng công chúa ngửi thử xem?”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông dỗ nữ nhi trước.
Buổi chiều nóng bức, nóng bức khiến người ta buồn ngủ. Bảo Gia nhanh chóng ngủ thiếp đi, được Ngô Nhuận ôm đi.
Trần Kính Tông bế Trưởng công chúa đang nằm chợp mắt trên giường lên, vừa đi vừa nói giọng khàn khàn: “Chúng ta đi vào trong phòng ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro