Chương 78
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
"Được rồi, làm sao đột nhiên nàng muốn đá cầu?" Trần Kính Tông lại hỏi. Đương nhiên Hoa Dương sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân.
Sau khi đọc vài dòng chữ, nàng nhận ra Trần Kính Tông bên cạnh quá ít nói, nàng tự hỏi liệu hắn có đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình hay không, vì vậy Hoa Dương đã nhìn lên.
Trần Kính Tông dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang chợp mắt.
Học giả trong Trần gia rất nhiều, nhưng hắn đẹp theo kiểu mạnh mẽ và nam tính, chỉ khi nhắm mắt lại mới có thể che giấu sự sắc sảo, lộ ra một chút ôn nhu mà nam nhân Trần gia nào cũng có.
"Mệt rồi sao?"
Hoa Dương hỏi, dù sao hắn cũng chạy ra ngoài một ngày rồi, nếu hắn mệt mỏi, nàng sẽ giục nhà bếp mau chóng dọn bữa tối.
Trần Kính Tông lắc đầu: "Không, ta đang suy nghĩ về một số thứ."
"Nghĩ gì?"
Trần Kính Tông mở to mắt, nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau một khắc, Hoa Dương cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nếu dám nói bậy, đêm nay chàng ngủ một mình đi."
Điều này cũng chứng minh rằng những gì vừa rồi hắn đang nghĩ thực sự không nghiêm túc!
Hứa Dương cầm sách đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ trời đã tối.
Khi bữa tối đã sẵn sàng, Triều Nguyệt mang ra một chiếc đĩa được đậy kín, nàng ấy dặn dò chủ nhân chủ nhân đợi nàng đi rồi mới được mở ra.
Những món ăn khác cũng đã được mang lên, Triều Vân và Triều Nguyệt cùng nhau rời đi, đóng lại cửa từ bên ngoài.
Trần Kính Tông nhấc nắp lên, để lộ một đĩa chân kho vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông cầm chiếc đũa lên, chỉ thấy chân giò đã bị kho đến giòn và mềm, hắn gần như không tốn sức mà gắp lấy một miếng.
"Cái này ngon nhất, nhường nàng đó." Trần Kính Tông nói, muốn đem thịt đặt vào bát nàng.
Hứa Dương lập tức lấy tay che miệng bát, bình tĩnh nói: "Ngày nào cũng ăn mấy món này, ta chán rồi, gần đây chỉ muốn ăn chay."
Hứa Dương cầm đũa gắp một món chay khác.
"Thật sự không muốn sao?" Trần Kinh Tông giơ đũa lên.
Hoa Dương không hề động lòng.
Trần Kính Tông tự ăn một mình.
Khi ăn gần hết một đĩa chân giò, Trần Kính Tông hỏi lại nàng nhưng Hoa Dương vẫn không ăn.
Hoa Dương thật sự rất thèm, nhưng nàng không muốn béo hơn.
Súc miệng xong, Hoa Dương nói với Triều Vân: "Cầm đèn theo ta ra hoa viên."
Trần Kính Tông: "Trời tối rồi." Hoa Dương không để ý tới hắn.
Triều Vân thắp sáng chiếc đèn lồng, nhưng Trần Kính Tông đã giật lấy nó.
Hoa Dương chỉ muốn hoạt động cơ thể một chút, nên bất cứ ai đi cùng đều không quan trọng, nàng chỉ cảnh cáo Trần Kính Tông nếu hắn đi theo thì không được nói mấy lời kì lạ. Hắn ở trong phòng nói nhảm cũng không sao, bên ngoài có người nghe được thì sao?
Trần Kính Tông im lặng cầm đèn lồng.
Hoa viên nhỏ ở ngay phía sau Tứ Nghi đường, giờ phút này yên tĩnh như tờ, ngoại trừ bọn họ ra, không có người khác. Hoa Dương bắt đầu đi vòng quanh khu vườn nhỏ.
Ở vòng thứ ba, Trần Kính Tông đột nhiên hỏi: "Sao nàng đá cầu, lại còn không ăn thịt, không phải nàng nghĩ mình béo lên đó chứ?"
Hoa Dương cố ý nói: "Nói bậy bạ, mẫu hậu nói ta đẹp tự nhiên, ăn bao nhiêu cũng không tăng cân."
Trần Kính Tông: "Nếu nàng không tăng cân, tại sao phải làm khổ bản thân?"
Sau khi đọc vài dòng chữ, nàng nhận ra Trần Kính Tông bên cạnh quá ít nói, nàng tự hỏi liệu hắn có đang dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình hay không, vì vậy Hoa Dương đã nhìn lên.
Trần Kính Tông dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang chợp mắt.
Học giả trong Trần gia rất nhiều, nhưng hắn đẹp theo kiểu mạnh mẽ và nam tính, chỉ khi nhắm mắt lại mới có thể che giấu sự sắc sảo, lộ ra một chút ôn nhu mà nam nhân Trần gia nào cũng có.
"Mệt rồi sao?"
Hoa Dương hỏi, dù sao hắn cũng chạy ra ngoài một ngày rồi, nếu hắn mệt mỏi, nàng sẽ giục nhà bếp mau chóng dọn bữa tối.
Trần Kính Tông lắc đầu: "Không, ta đang suy nghĩ về một số thứ."
"Nghĩ gì?"
Trần Kính Tông mở to mắt, nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau một khắc, Hoa Dương cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nếu dám nói bậy, đêm nay chàng ngủ một mình đi."
Điều này cũng chứng minh rằng những gì vừa rồi hắn đang nghĩ thực sự không nghiêm túc!
Hứa Dương cầm sách đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa sổ trời đã tối.
Khi bữa tối đã sẵn sàng, Triều Nguyệt mang ra một chiếc đĩa được đậy kín, nàng ấy dặn dò chủ nhân chủ nhân đợi nàng đi rồi mới được mở ra.
Những món ăn khác cũng đã được mang lên, Triều Vân và Triều Nguyệt cùng nhau rời đi, đóng lại cửa từ bên ngoài.
Trần Kính Tông nhấc nắp lên, để lộ một đĩa chân kho vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông cầm chiếc đũa lên, chỉ thấy chân giò đã bị kho đến giòn và mềm, hắn gần như không tốn sức mà gắp lấy một miếng.
"Cái này ngon nhất, nhường nàng đó." Trần Kính Tông nói, muốn đem thịt đặt vào bát nàng.
Hứa Dương lập tức lấy tay che miệng bát, bình tĩnh nói: "Ngày nào cũng ăn mấy món này, ta chán rồi, gần đây chỉ muốn ăn chay."
Hứa Dương cầm đũa gắp một món chay khác.
"Thật sự không muốn sao?" Trần Kinh Tông giơ đũa lên.
Hoa Dương không hề động lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kính Tông tự ăn một mình.
Khi ăn gần hết một đĩa chân giò, Trần Kính Tông hỏi lại nàng nhưng Hoa Dương vẫn không ăn.
Hoa Dương thật sự rất thèm, nhưng nàng không muốn béo hơn.
Súc miệng xong, Hoa Dương nói với Triều Vân: "Cầm đèn theo ta ra hoa viên."
Trần Kính Tông: "Trời tối rồi." Hoa Dương không để ý tới hắn.
Triều Vân thắp sáng chiếc đèn lồng, nhưng Trần Kính Tông đã giật lấy nó.
Hoa Dương chỉ muốn hoạt động cơ thể một chút, nên bất cứ ai đi cùng đều không quan trọng, nàng chỉ cảnh cáo Trần Kính Tông nếu hắn đi theo thì không được nói mấy lời kì lạ. Hắn ở trong phòng nói nhảm cũng không sao, bên ngoài có người nghe được thì sao?
Trần Kính Tông im lặng cầm đèn lồng.
Hoa viên nhỏ ở ngay phía sau Tứ Nghi đường, giờ phút này yên tĩnh như tờ, ngoại trừ bọn họ ra, không có người khác. Hoa Dương bắt đầu đi vòng quanh khu vườn nhỏ.
Ở vòng thứ ba, Trần Kính Tông đột nhiên hỏi: "Sao nàng đá cầu, lại còn không ăn thịt, không phải nàng nghĩ mình béo lên đó chứ?"
Hoa Dương cố ý nói: "Nói bậy bạ, mẫu hậu nói ta đẹp tự nhiên, ăn bao nhiêu cũng không tăng cân."
Trần Kính Tông: "Nếu nàng không tăng cân, tại sao phải làm khổ bản thân?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro