Chương 81
Tiếu Giai Nhân
2024-08-17 16:00:14
Lạp Mai nào có thể cho là thật, nàng ấy cúi đầu, cố gắng kìm tiếng cười nhịn đến nỗi vai cũng đang run lên.
Trần Đình Giám bất lực nhìn phu nhân của mình: “Lấy công chúa ra làm trò cười như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
Tôn thị đặt đồ may vá xuống, Lạp Mai thấy bà muốn đi xuống nên vội vàng hầu hạ giúp bà đi giày vào.
Trần Đình Giám: "Nàng định làm gì?"
Tôn thị: "Lạp Mai không dám nói, ta sẽ tự mình nói."
Trần Đình Giám Lắc đầu, tiếp tục đọc sách, ông không tin rằng thê tử của mình sẽ thực sự làm điều đó.
Tôn thị phơi nắng trong sân một lúc, khi tiếng nô đùa trong vườn dần nhỏ lại, bà mới chậm rãi đi tới.
Tư Nghi đường mang bánh ngọt lên, Hoa Dương ngồi ở bàn đá chiêu đãi bốn đứa trẻ.
Vạn Nhất nhìn Đại Lang, nhỏ giọng nói với công chúa: “Tứ thẩm, chúng ta ra ngoài chơi, nếu phụ thân phát hiện, chúng ta nhất định sẽ trừng phạt.” Hoa Dương cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vạn Nhất nghịch ngợm nói: "Con có thể nói là Tứ thẩm muốn xem chúng con chơi đùa không? Người là Công chúa, nếu là việc người muốn làm, phụ thân cũng không dám quản."
Hoa Dương biết tiểu cô nương này rất thông minh, nàng đồng ý ngay.
Tam lang vừa ăn bánh vừa nghe trộm, lúc này đôi mắt đen của thằng bé trợn tròn lên nói với Nhị làn: "Khi quay về chúng ta cũng nói như vậy."
Nhị lang nhìn đệ đệ của mình như đang nhìn một tên ngốc, Đại bá phụ rất nghiêm khắc, phụ thân của Nhị lang sẽ không quản nó, đến sợi dây này cũng là mẫu thân của nó bảo phụ thân nó làm.
"Tiểu tử tham ăn các ngươi, lúc này không làm bài tập, còn tới chỗ Công chúa xin ăn."
Hoa Dương quay đầu lại, liền nhìn thấy bá mẫu tươi cười đi về phía bên này, cả người được bao phủ bởi ánh mặt trời ấm áp.
Nàng cười đứng dậy: “Vừa mới ăn thôi, người đừng dọa chúng nó.” Uyển Nghi gọi tổ mẫu, nhường băng ghế đá của mình cho bà.
Tôn thị xoa đầu cháu gái và bảo con dâu ngồi xuống cùng bà.
Khuôn mặt của bọn trẻ đỏ bừng, còn khuôn mặt của Hoa Dương càng thêm lộng lẫy như hoa.
Tôn giả vờ như không nhìn ra điều gì, ăn một miếng bánh ngọt, sau khi bọn trẻ rời đi, bà nói với Hoa Dương: “Thời gian trôi nhanh, chúng ta ở Lăng Châu đã hơn nửa năm, chỉ có điều phải khiến công uất ức rồi, cành vàng lá ngọc, mà phải chịu khổ cùng chúng ta ở tiểu trạch này.”
Hoa Dương: "Nương lại khách khí với con rồi."
Tôn phu nhân: “Được, được, nương không khách khí với con nữa, hôm nay là ngày mồng tám tháng mười, Công chúa có biết ngày mai là ngày gì không?”
Hoa Dương tò mò hỏi: “Ngày gì?”
Tôn thị nhìn Tứ Nghi đường, cười nói: "Là sinh nhật của Lão tứ, thật ra nó đã lớn như vậy rồi, còn sinh nhật gì chứ? Ta nói với Công chúa điều này không phải vì muốn công chúa chuẩn bị điều gì cả, chỉ là ở đây chúng ta rất coi trọng mì trường thọ, đến lúc đó Công chúa chỉ cần bảo nhà bếp nấu cho nó một bát mì, cũng không cần đặc biệt nấu mì trường thọ, chỉ cần bưng lên trước mặt nó, bảo nó ăn là được."
Trong nhà này, nếu như đã qua mười tuổi thì đều không cần đặc biệt tổ chức lễ chúc mừng nữa, trước đêm ăn một bát mì trường thọ, giữa trưa hôm sau lại bảo nhà bếp làm thêm bốn món ăn là được rồi. Sau khi Lão đại thành thân, có gia đình riêng, nghi lễ chúc mừng đơn giản này đã không còn nữa, hai phu thê tự tổ chức với nhau trong viện là được rồi, Lão tam, Lão tứ cũng nên như vậy, hôm nay sẽ là lần cuối cùng bà nói điều này với con dâu là công chúa.
Trần Đình Giám bất lực nhìn phu nhân của mình: “Lấy công chúa ra làm trò cười như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
Tôn thị đặt đồ may vá xuống, Lạp Mai thấy bà muốn đi xuống nên vội vàng hầu hạ giúp bà đi giày vào.
Trần Đình Giám: "Nàng định làm gì?"
Tôn thị: "Lạp Mai không dám nói, ta sẽ tự mình nói."
Trần Đình Giám Lắc đầu, tiếp tục đọc sách, ông không tin rằng thê tử của mình sẽ thực sự làm điều đó.
Tôn thị phơi nắng trong sân một lúc, khi tiếng nô đùa trong vườn dần nhỏ lại, bà mới chậm rãi đi tới.
Tư Nghi đường mang bánh ngọt lên, Hoa Dương ngồi ở bàn đá chiêu đãi bốn đứa trẻ.
Vạn Nhất nhìn Đại Lang, nhỏ giọng nói với công chúa: “Tứ thẩm, chúng ta ra ngoài chơi, nếu phụ thân phát hiện, chúng ta nhất định sẽ trừng phạt.” Hoa Dương cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vạn Nhất nghịch ngợm nói: "Con có thể nói là Tứ thẩm muốn xem chúng con chơi đùa không? Người là Công chúa, nếu là việc người muốn làm, phụ thân cũng không dám quản."
Hoa Dương biết tiểu cô nương này rất thông minh, nàng đồng ý ngay.
Tam lang vừa ăn bánh vừa nghe trộm, lúc này đôi mắt đen của thằng bé trợn tròn lên nói với Nhị làn: "Khi quay về chúng ta cũng nói như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị lang nhìn đệ đệ của mình như đang nhìn một tên ngốc, Đại bá phụ rất nghiêm khắc, phụ thân của Nhị lang sẽ không quản nó, đến sợi dây này cũng là mẫu thân của nó bảo phụ thân nó làm.
"Tiểu tử tham ăn các ngươi, lúc này không làm bài tập, còn tới chỗ Công chúa xin ăn."
Hoa Dương quay đầu lại, liền nhìn thấy bá mẫu tươi cười đi về phía bên này, cả người được bao phủ bởi ánh mặt trời ấm áp.
Nàng cười đứng dậy: “Vừa mới ăn thôi, người đừng dọa chúng nó.” Uyển Nghi gọi tổ mẫu, nhường băng ghế đá của mình cho bà.
Tôn thị xoa đầu cháu gái và bảo con dâu ngồi xuống cùng bà.
Khuôn mặt của bọn trẻ đỏ bừng, còn khuôn mặt của Hoa Dương càng thêm lộng lẫy như hoa.
Tôn giả vờ như không nhìn ra điều gì, ăn một miếng bánh ngọt, sau khi bọn trẻ rời đi, bà nói với Hoa Dương: “Thời gian trôi nhanh, chúng ta ở Lăng Châu đã hơn nửa năm, chỉ có điều phải khiến công uất ức rồi, cành vàng lá ngọc, mà phải chịu khổ cùng chúng ta ở tiểu trạch này.”
Hoa Dương: "Nương lại khách khí với con rồi."
Tôn phu nhân: “Được, được, nương không khách khí với con nữa, hôm nay là ngày mồng tám tháng mười, Công chúa có biết ngày mai là ngày gì không?”
Hoa Dương tò mò hỏi: “Ngày gì?”
Tôn thị nhìn Tứ Nghi đường, cười nói: "Là sinh nhật của Lão tứ, thật ra nó đã lớn như vậy rồi, còn sinh nhật gì chứ? Ta nói với Công chúa điều này không phải vì muốn công chúa chuẩn bị điều gì cả, chỉ là ở đây chúng ta rất coi trọng mì trường thọ, đến lúc đó Công chúa chỉ cần bảo nhà bếp nấu cho nó một bát mì, cũng không cần đặc biệt nấu mì trường thọ, chỉ cần bưng lên trước mặt nó, bảo nó ăn là được."
Trong nhà này, nếu như đã qua mười tuổi thì đều không cần đặc biệt tổ chức lễ chúc mừng nữa, trước đêm ăn một bát mì trường thọ, giữa trưa hôm sau lại bảo nhà bếp làm thêm bốn món ăn là được rồi. Sau khi Lão đại thành thân, có gia đình riêng, nghi lễ chúc mừng đơn giản này đã không còn nữa, hai phu thê tự tổ chức với nhau trong viện là được rồi, Lão tam, Lão tứ cũng nên như vậy, hôm nay sẽ là lần cuối cùng bà nói điều này với con dâu là công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro