Tạ Sư Đệ Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ?Trợ Công Bị Vai Chính Đoàn Theo Đuổi

Chương 14

2024-10-25 20:08:59

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt anh.

Người này giắt kiếm ra sau lưng và tiến lại gần.

Tạ Vân Hạc ngẩng đầu lên, thoáng nhận ra ánh thánh quang quen thuộc, suýt nữa buột miệng gọi “Tần sư huynh”.

Nhưng rồi anh nhận ra có gì đó không đúng.

Người trước mặt tuy cũng có thánh quang bao phủ, nhưng hình dáng khác hẳn Tần Dục.

Tần Dục thường mặc trường bào màu nguyệt bạch, còn người này mặc y phục màu đen.

Thân hình người này cao khoảng gần 2 mét, cao hơn hẳn Tần Dục và cũng cao hơn nhiều so với chiều cao 1m75 của Tạ Vân Hạc.

Tạ Vân Hạc hơi ngước nhìn lên, cảm thấy có chút khó chịu.

*Lại một nhân vật cấp cao thế này sao?*

So với người này, anh cảm giác mình như một đứa trẻ.

*Lòng tự trọng vừa bị đả kích.*

Người kia cũng thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Tạ Vân Hạc.

“Xin hỏi đạo hữu là ai?”

Người lạ hỏi.

“Ta là Tạ Vân Hạc, quản sự của động phủ Tần sư huynh. Không biết đạo hữu tới đây có việc gì?”

Tạ Vân Hạc giới thiệu bản thân.

Một khi đột phá Trúc Cơ kỳ, dù vẫn làm tạp dịch đệ tử nhưng đã có thể được gọi là quản sự khi làm việc tại động phủ của người khác.

“Ta là Giang Hàn, đồng môn sư huynh của Tần Dục, hôm nay đến để tìm Tần sư đệ.”

Giang Hàn đứng ngoài kết giới, đeo thanh trường kiếm sau lưng, thành thật trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


*"A a a, là Giang Hàn, băng sơn đại sư huynh - chính cung trong truyện! Ký chủ mau lên, trợ công cho bọn họ đi! Cố lên nào!"*

Tạ Vân Hạc nhớ về đại sư huynh Giang Hàn.

Khi đọc truyện, anh thấy Giang Hàn là một người ngoài lạnh trong nóng, luôn xuất hiện kịp thời để giúp vai chính khi gặp khó khăn.

Mặc dù trong nguyên tác miêu tả Giang Hàn là một người lạnh lùng như núi băng, ít khi cười nói, nhưng khi đọc truyện, Tạ Vân Hạc lại cảm thấy nhân vật này rất đáng mến.

Tạ Vân Hạc thấy Giang Hàn giống như một "nam mụ mụ", luôn âm thầm chăm sóc cho vai chính.

Dĩ nhiên, với tâm lý của một thẳng nam, Tạ Vân Hạc ban đầu không hề nhận ra rằng Giang Hàn thực ra đang yêu thầm Tần Dục, cho đến khi hệ thống ân cần giảng giải mới vỡ lẽ ra.

Nếu phải trợ công, chắc chắn Tạ Vân Hạc sẽ chọn giúp Giang Hàn – người mà anh có thiện cảm thứ hai chỉ sau Tần Dục.

Tạ Vân Hạc dùng ngọc bài mở kết giới, cho phép Giang Hàn vào trong động phủ.

Hai người ngồi xuống ghế trong đại sảnh, bắt đầu… nhìn nhau.

Không khí dần trở nên ngượng ngùng.

Tạ Vân Hạc nhận ra mình không chuẩn bị trà nước gì, khiến việc tiếp khách trở nên khô khan.

Anh cố gắng nghĩ xem có gì để nói.

“Giang sư huynh, chuyến này tới tìm Tần sư huynh là có việc quan trọng sao?”

Giang Hàn không có biểu hiện gì rõ ràng, bởi khuôn mặt của hắn vẫn bị thánh quang che phủ.

Sau một hồi im lặng, khi Tạ Vân Hạc đang lo lắng không biết có hỏi quá mạo muội hay không, Giang Hàn mới lên tiếng.

“Có một nhiệm vụ muốn cùng Tần sư đệ cùng đi thực hiện.”

Sau đó, hắn khô khan hỏi lại:

“Tạ sư đệ tới đây làm quản sự đã lâu chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Vân Hạc thẳng thắn đáp:

“Cũng chưa lâu, khoảng nửa tháng thôi.”

Giang Hàn gật đầu, rồi lại hỏi:

“Ngươi có cảm thấy quen thuộc chưa? Đây cũng là lần đầu Tần sư đệ tìm người làm quản sự cho động phủ.”

“Ta thấy ổn, Tần sư huynh trả thù lao rất cao. Ta chỉ cần quản lý linh điền, thời gian còn lại có thể tự do tu luyện.”

Giang Hàn tiếp tục gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Qua vài câu ngắn gọn, Tạ Vân Hạc nhận ra Giang Hàn có vẻ xã khủng (sợ giao tiếp).

Người trước mặt cao lớn vạm vỡ là vậy, nhưng lại đang ngồi trên chiếc ghế có vẻ chật hẹp, hai chân không biết để đâu cho vừa, trông có chút đáng thương.

*Người này rõ ràng là quá vụng về trong giao tiếp.*

May thay, Tần Dục bước ra không lâu sau đó.

Thấy Giang Hàn ở đây, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Giang sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Tần Dục hỏi một cách thản nhiên, rồi cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Nhìn thấy hai người chỉ ngồi im mà chẳng uống chén nước nào, Tạ Vân Hạc nghĩ: *Hai người này chất phác thật đấy!*

Tần Dục bỗng thấy buồn cười, khẽ nở một nụ cười hiếm hoi.

Sau đó, hắn lục trong túi trữ vật, lấy ra bộ trà cụ và lá trà.

Thấy Tần Dục cười, Giang Hàn không khỏi giật mình, thân mình hơi cứng lại.

*Hắn ngại rồi! Chắc chắn là Giang Hàn đang ngại!*

Hệ thống làm đôi mắt của Tạ Vân Hạc, như một fan CP cuồng nhiệt, phát ra những âm thanh "y y ô ô" đầy phấn khích trong đầu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tạ Sư Đệ Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ?Trợ Công Bị Vai Chính Đoàn Theo Đuổi

Số ký tự: 0