Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)
Diệp Tiêu Dao
Trư Mục 200 Cân
2024-10-05 23:48:00
Trong Địa Tâm pPhường, Từ Phàm nhìn thanh phi kiếm đã được dung hợp hoàn toàn các phù văn, trong mắt lóe lên một tia kích động, đây đúng là Pháp khí lần đầu tiên bàn thân đã luyện chế thành công.
Nhìn ngắm thanh phi kiếm màu đen sẫm này, Từ Phàm lại nghĩ đến ước mơ lúc nhỏ kiếp trước, lúc đó nếu như bản thân có một thanh kiếm dài như vậy, hắn dám nói trong vòng chu vi một ngàn mét không có một cây hoa cải nào còn nguyên vẹn.
“Nếu như ngươi đã đen như vậy, vậy thì gọi là Thông U đi.”
“Thông U phi kiếm, cái tên hay biết chừng nào.” Từ Phàm tự khen mình.
Ngay lúc này, luồng linh khí trong cơ thể Từ Phàm rung động lên, phút chốc đột phá Luyện Khí tầng năm.
Từ Phàm im lặng một lúc.
“Vậy là một lúc không để ý đã đột phá, cũng vừa đúng lúc có thể cưỡi Pháp khí.”
Sau khi đánh giá cao kiệt tác đầu tiên của mình, Từ Phàm bắt đầu chính thức luyện chế Pháp khí của mình.
Ba ngày sau, Từ Phàm nhìn vào ba Pháp khí trước mắt, đắc ý cười lên.
Cái thứ nhất là Thông U phi kiếm, là Pháp khí luyện chế thành công đầu tiên của Từ Phàm.
Cái thứ hai là một bộ Pháp khí hoàn chỉnh do ba mươi sáu cây kim thêu mỏng như sợi tóc tổ hợp thành, lúc ẩn lúc hiện, mỗi cây kim đều toát lên ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong tim.
Cái thứ ba lại là một cái khiên lớn như mai rùa, đây là cái khiên lớn ba lớp được tổ hợp từ ba loại linh khoáng có độ cứng khác nhau, tên gọi là Cự Tượng.
Tiếng chuông cấm chế vang lên.
Vương Vũ Luân dắt theo Mộ Dung Thiến Nhi đi vào.
Từ Phàm vừa vẫy tay, ba cái Pháp khí biến thành kích thước nhỏ nhất giấu vào bên hông của Từ Phàm.
“Từ đại ca, chúng ta nên đi đến Thiên Mật phong thôi.” Vương Vũ Luân lớn tiếng kêu đến.
Mẹ kiếp nó lại đến quăng cơm chó, Từ Phàm trợn mắt.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi, cùng xuất phát thôi.” Từ Phàm thuận miệng nói.
“Tốt.”
Đợi đến khi bước ra cửa, Từ Phàm lại trợn mắt, mẹ cha nó hai người cưỡi cùng một con Tiên Hạc, không biết xấu hổ.
“Từ đại ca, chúng ta thi đấu nhé, xem ai đến Thiên Mật phong trước nào.” Vương Vũ Luân lớn tiếng hết lên.
Vương Vũ Luân vừa nói xong, đã nghe một tiếng ‘hừ’, chỉ thấy một bóng đen lượn qua, Từ Phàm đã ngự kiếm biến mất trong bầu trời.
Ngươi có thể thấy được luồng khí sau đuôi ta cho là ngươi thắng đó.
Từ Phàm cưỡi trên Thông U phi kiếm lượn lờ trong không trung, một luồng không khí bao trùm lấy.
Thấy được dòng khí lưu bị rẽ ra ở bên cạnh, Từ Phàm đột nhiên có một cảm giác hưng phấn.
Đây mới thật sự là ngước mặt bay lượn, đây mới là tốc độ thực sự.
Một tiếng đồng hồ sau, trước khi Từ Phàm dùng hết linh lực, đã đến Thiên Mật phong.
Lúc này Thiên Mật phong đã đứng đầy các tu sĩ Luyện Khí tham gia vào bí cảnh, Từ Phàm chỉ có thể tìm một vị trí cạnh bên mà đợi chờ.
Nửa khắc sau, Vương Vũ Lực mới cưỡi Phi Hạc đáp xuống, bắt đầu dắt theo Mộ Dung Thiến Nhi, hưng phấn mà bắt đầu tìm Từ Phàm.
Vương Vũ Luân quét qua một lượt đám người, bèn phát hiện Từ Phàm đứng ngay một bên kia.
“Từ đại ca, tốc độ lúc nãy của ngươi, sao mà có thể nhanh như thế được.”
“Lại còn cái thanh phi kiếm kia là Pháp khí ngươi luyện chế được à.”
Mộ Dung Thiến Nhi kinh ngạc đứng một bên nhìn Từ Phàm, tốc độ lúc nãy đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi.
“Sao ngươi nhiều câu hỏi thế, ngươi không biết bây giờ ta là đại sư Luyện Khí sao.” Từ Phàm tự lo bản thân mà nói, không có lý do đặc biệt gì mà lo đến Vương Vũ Lực ở phía sau.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện thân hình một lão già tóc bạc mặt hồng hào, một luồng lực bí ẩn xuất hiện trên không trung, sau đó là một cánh cửa lớn giáng lâm xuống nửa không trung.
“Bí cảnh Luyện Khí kỳ, trong bí cảnh không được giết chóc lẫn nhau, sau thời gian một tháng tự động sẽ thoát ra.”
“Bây giờ toàn bộ đệ tử tham gia bí cảnh lấy ra một ngàn linh thạch, ta sẽ tự thu lấy.”
“Bây giờ bí cảnh bắt đầu.”
Giọng nói như thần tiên khiến tất cả các đệ tử có mặt đều rơi vào trạng thái kỳ diệu, như thể họ đang lắng nghe âm thanh của Đại Đạo.
Chỉ có Từ Phàm là lóe lên một tia kỳ lạ trong mắt, đây là thần thông của âm thanh sao, thật là thú vị.
Lấy ra một ngàn linh thạch đã chuẩn bị từ trước, quăng nhẹ nhàng lên trên không, cái túi linh thạch ấy đã từ từ bay về phía không trung.
Túi linh thạch như thế trên không trung có thể đếm được hàng trăm ngàn túi.
Sau khi thu nhận linh thạch xong, ảo ảnh trên không trung biến mất, đám đông bắt đầu bừng tỉnh lại, từng người từng người một cưỡi Pháp khí bay về cánh cửa lớn ở trên không trung.
“Từ đại ca, đi cùng bọn ta không.” Vương Vũ Luân quay sang nói với Từ Phàm.
“Không cần đâu, nhưng có cái này cho ngươi, lúc có tình huống khẩn cấp hãy truyền linh lực vào đó.”
Từ Phàm vừa nói vừa đưa cho Vương Vũ Luân một linh thạch mà hắn đã cải tạo qua, chỉ cần truyền linh lực vào, nó sẽ phát ra một dao động cao tần.
“Cám ơn Từ đại ca.” Hai người cười nói, sau đó cưỡi Phi Hạc, bay về hướng cửa lớn trên không trung, nhẹ nhàng như tiên, Kim Đồng Ngọc Nữ.
Đến cả Từ Phàm khi nhìn theo cũng hơi ngưỡng mộ, nhưng nghĩ lại lại lắc đầu.
“Sớm chui vào mộ phần có gì tốt chứ, độc thân muôn năm.”
Từ Phàm vừa nói liền kêu gọi Thông U phi kiếm, biến thành một luồng ánh sáng đen bay về phía của lớn bí cảnh.
Vừa đi vào cửa lớn, phút chốc đất trời thay đổi, một mạch Linh Khí tinh thuần ập đến, suýt chút đã làm cho Từ Phàm sặc sụa.
“Má ơi, linh khí này quá thuần đi.”
Từ Phàm mắt nhìn tứ phía, phát hiện bản thân đang ở trên một khu rừng.
“Đây là rừng Linh Phong thụ, mà còn là đã thành nguyên liệu dùng được đây.”
Phút chốc có một ý tưởng xuất hiện trong đầu của Từ Phàm.
“Thời gian một tháng, trước tiên nên làm một căn cứ tạm thời đã.”
Từ Phàm tổng cộng hai túi chứa đồ, đều có diện tích là một trượng.
Trong khu rừng Linh Phong thụ, Từ Phàm điều khiển Thông U phi kiếm cắt tỉa một phen, còn kèm theo giường và bộ bàn ghế.
Ngay lúc này, có vài tiếng gầm rú trầm lắng vang lên ngay bên cạnh Từ Phàm.
Chỉ thấy một đàn mười mấy con Yêu Lang trùng trùng vây lấy Từ Phàm, trong mắt Yêu Lang lóe lên một tia sáng hưng phấn khát máu.
“Yêu Thú Luyện Khí tầng bốn, thôi thì gom góp dùng tạm vậy.”
‘Pặc’
Từ Phàm chỉ đánh ra một cái búng tay vang dội, ngay lập tức tất cả Yêu Lang đều bò sát đất, tỏ vẻ thần phục, thậm chí có vài con sói cái nằm phơi bụng về phía Từ Phàm.
“...” Hơi dùng lực quá mạnh.
Sau khi hạ lệnh cho bọn nó đi tìm thiên tài địa bảo, thì Từ Phàm bắt đầu quét sách trong rừng câu.
“Cũng không biết là có tìm được truyền thừa phù văn của Luyện Khí Tông sư không.”
Một canh giờ sau, Từ Phàm nhìn đống linh dược trước mặt, hơi hối hận vì đã không có mua vài cái túi đựng đồ.
“Mộc Linh cô, Thiên Âm thảo, Bạn Tinh trúc, Thanh Tâm trà thụ, Hắc Thiên ma, Mộc tham…”
Đống linh dược này có giá trị có thể lên tới hơn một trăm linh thạch, có rất nhiều linh dược Từ Phàm có thể sử dụng khi luyện đan.
“Không hổ là bí cảnh, đâu đâu cũng là linh dược.” Từ Phàm nói một cách hưng phấn.
Gần đây chi tiêu hơi cao, số linh thạch mà hắn tích lũy được ước tính là sẽ không cầm cự được bao lâu.
Từ Phàm đã đi đến một bờ hồ.
“Theo kịch bản, thì trong hồ chắc sẽ có thứ gì đó.” Từ Phàm nhìn vào hồ suy tư nói.
‘Đùng!’
Nguyên cái hồ đột nhiên nổ tung, một ánh kiếm màu xanh lá xé hồ bay ra, một đệ tử ngoại môn tuấn tú theo thanh kiếm bay ra.
Lúc này, Từ Phàm đã ở dưới ba lớp bảo vệ và tấm khiên Cự Tượng, đứng cách hồ một trăm mét.
“Sư đệ không cần quá kinh hãi, vừa nãy chỉ là ta đang thuần phục Pháp khí thôi, bây giờ đã không sao rồi.”
Một tiếng nói bình thản ôn hòa vang lên.
Vị sư huynh ngoại môn tuấn tú vẫy tay, chỉ thấy một thanh phi kiếm màu xanh lá bay đến tay hắn.
Vị sư huynh ngoại môn lấy được thanh phi kiếm trông có vẻ cao hứng, không ngờ trong bí cảnh lại có thu hoạch như vậy, xem ra mức độ khôi phục cũng không phải yếu tí nào.
“Chúc mừng sư huynh đã có được phi kiếm tuyệt thế.” Từ Phàm như một NPC trong game, nói những lời sáo rỗng.
“Ta tên là Diệp Tiêu Dao, sư đệ tên gì.”
Vừa nghe cái tên Diệp Tiêu Dao, Từ Phàm hiểu ngay, mẹ nó vậy là đụng phải nhân vật chính rồi sao.
Nhìn ngắm thanh phi kiếm màu đen sẫm này, Từ Phàm lại nghĩ đến ước mơ lúc nhỏ kiếp trước, lúc đó nếu như bản thân có một thanh kiếm dài như vậy, hắn dám nói trong vòng chu vi một ngàn mét không có một cây hoa cải nào còn nguyên vẹn.
“Nếu như ngươi đã đen như vậy, vậy thì gọi là Thông U đi.”
“Thông U phi kiếm, cái tên hay biết chừng nào.” Từ Phàm tự khen mình.
Ngay lúc này, luồng linh khí trong cơ thể Từ Phàm rung động lên, phút chốc đột phá Luyện Khí tầng năm.
Từ Phàm im lặng một lúc.
“Vậy là một lúc không để ý đã đột phá, cũng vừa đúng lúc có thể cưỡi Pháp khí.”
Sau khi đánh giá cao kiệt tác đầu tiên của mình, Từ Phàm bắt đầu chính thức luyện chế Pháp khí của mình.
Ba ngày sau, Từ Phàm nhìn vào ba Pháp khí trước mắt, đắc ý cười lên.
Cái thứ nhất là Thông U phi kiếm, là Pháp khí luyện chế thành công đầu tiên của Từ Phàm.
Cái thứ hai là một bộ Pháp khí hoàn chỉnh do ba mươi sáu cây kim thêu mỏng như sợi tóc tổ hợp thành, lúc ẩn lúc hiện, mỗi cây kim đều toát lên ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong tim.
Cái thứ ba lại là một cái khiên lớn như mai rùa, đây là cái khiên lớn ba lớp được tổ hợp từ ba loại linh khoáng có độ cứng khác nhau, tên gọi là Cự Tượng.
Tiếng chuông cấm chế vang lên.
Vương Vũ Luân dắt theo Mộ Dung Thiến Nhi đi vào.
Từ Phàm vừa vẫy tay, ba cái Pháp khí biến thành kích thước nhỏ nhất giấu vào bên hông của Từ Phàm.
“Từ đại ca, chúng ta nên đi đến Thiên Mật phong thôi.” Vương Vũ Luân lớn tiếng kêu đến.
Mẹ kiếp nó lại đến quăng cơm chó, Từ Phàm trợn mắt.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi, cùng xuất phát thôi.” Từ Phàm thuận miệng nói.
“Tốt.”
Đợi đến khi bước ra cửa, Từ Phàm lại trợn mắt, mẹ cha nó hai người cưỡi cùng một con Tiên Hạc, không biết xấu hổ.
“Từ đại ca, chúng ta thi đấu nhé, xem ai đến Thiên Mật phong trước nào.” Vương Vũ Luân lớn tiếng hết lên.
Vương Vũ Luân vừa nói xong, đã nghe một tiếng ‘hừ’, chỉ thấy một bóng đen lượn qua, Từ Phàm đã ngự kiếm biến mất trong bầu trời.
Ngươi có thể thấy được luồng khí sau đuôi ta cho là ngươi thắng đó.
Từ Phàm cưỡi trên Thông U phi kiếm lượn lờ trong không trung, một luồng không khí bao trùm lấy.
Thấy được dòng khí lưu bị rẽ ra ở bên cạnh, Từ Phàm đột nhiên có một cảm giác hưng phấn.
Đây mới thật sự là ngước mặt bay lượn, đây mới là tốc độ thực sự.
Một tiếng đồng hồ sau, trước khi Từ Phàm dùng hết linh lực, đã đến Thiên Mật phong.
Lúc này Thiên Mật phong đã đứng đầy các tu sĩ Luyện Khí tham gia vào bí cảnh, Từ Phàm chỉ có thể tìm một vị trí cạnh bên mà đợi chờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa khắc sau, Vương Vũ Lực mới cưỡi Phi Hạc đáp xuống, bắt đầu dắt theo Mộ Dung Thiến Nhi, hưng phấn mà bắt đầu tìm Từ Phàm.
Vương Vũ Luân quét qua một lượt đám người, bèn phát hiện Từ Phàm đứng ngay một bên kia.
“Từ đại ca, tốc độ lúc nãy của ngươi, sao mà có thể nhanh như thế được.”
“Lại còn cái thanh phi kiếm kia là Pháp khí ngươi luyện chế được à.”
Mộ Dung Thiến Nhi kinh ngạc đứng một bên nhìn Từ Phàm, tốc độ lúc nãy đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi.
“Sao ngươi nhiều câu hỏi thế, ngươi không biết bây giờ ta là đại sư Luyện Khí sao.” Từ Phàm tự lo bản thân mà nói, không có lý do đặc biệt gì mà lo đến Vương Vũ Lực ở phía sau.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện thân hình một lão già tóc bạc mặt hồng hào, một luồng lực bí ẩn xuất hiện trên không trung, sau đó là một cánh cửa lớn giáng lâm xuống nửa không trung.
“Bí cảnh Luyện Khí kỳ, trong bí cảnh không được giết chóc lẫn nhau, sau thời gian một tháng tự động sẽ thoát ra.”
“Bây giờ toàn bộ đệ tử tham gia bí cảnh lấy ra một ngàn linh thạch, ta sẽ tự thu lấy.”
“Bây giờ bí cảnh bắt đầu.”
Giọng nói như thần tiên khiến tất cả các đệ tử có mặt đều rơi vào trạng thái kỳ diệu, như thể họ đang lắng nghe âm thanh của Đại Đạo.
Chỉ có Từ Phàm là lóe lên một tia kỳ lạ trong mắt, đây là thần thông của âm thanh sao, thật là thú vị.
Lấy ra một ngàn linh thạch đã chuẩn bị từ trước, quăng nhẹ nhàng lên trên không, cái túi linh thạch ấy đã từ từ bay về phía không trung.
Túi linh thạch như thế trên không trung có thể đếm được hàng trăm ngàn túi.
Sau khi thu nhận linh thạch xong, ảo ảnh trên không trung biến mất, đám đông bắt đầu bừng tỉnh lại, từng người từng người một cưỡi Pháp khí bay về cánh cửa lớn ở trên không trung.
“Từ đại ca, đi cùng bọn ta không.” Vương Vũ Luân quay sang nói với Từ Phàm.
“Không cần đâu, nhưng có cái này cho ngươi, lúc có tình huống khẩn cấp hãy truyền linh lực vào đó.”
Từ Phàm vừa nói vừa đưa cho Vương Vũ Luân một linh thạch mà hắn đã cải tạo qua, chỉ cần truyền linh lực vào, nó sẽ phát ra một dao động cao tần.
“Cám ơn Từ đại ca.” Hai người cười nói, sau đó cưỡi Phi Hạc, bay về hướng cửa lớn trên không trung, nhẹ nhàng như tiên, Kim Đồng Ngọc Nữ.
Đến cả Từ Phàm khi nhìn theo cũng hơi ngưỡng mộ, nhưng nghĩ lại lại lắc đầu.
“Sớm chui vào mộ phần có gì tốt chứ, độc thân muôn năm.”
Từ Phàm vừa nói liền kêu gọi Thông U phi kiếm, biến thành một luồng ánh sáng đen bay về phía của lớn bí cảnh.
Vừa đi vào cửa lớn, phút chốc đất trời thay đổi, một mạch Linh Khí tinh thuần ập đến, suýt chút đã làm cho Từ Phàm sặc sụa.
“Má ơi, linh khí này quá thuần đi.”
Từ Phàm mắt nhìn tứ phía, phát hiện bản thân đang ở trên một khu rừng.
“Đây là rừng Linh Phong thụ, mà còn là đã thành nguyên liệu dùng được đây.”
Phút chốc có một ý tưởng xuất hiện trong đầu của Từ Phàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thời gian một tháng, trước tiên nên làm một căn cứ tạm thời đã.”
Từ Phàm tổng cộng hai túi chứa đồ, đều có diện tích là một trượng.
Trong khu rừng Linh Phong thụ, Từ Phàm điều khiển Thông U phi kiếm cắt tỉa một phen, còn kèm theo giường và bộ bàn ghế.
Ngay lúc này, có vài tiếng gầm rú trầm lắng vang lên ngay bên cạnh Từ Phàm.
Chỉ thấy một đàn mười mấy con Yêu Lang trùng trùng vây lấy Từ Phàm, trong mắt Yêu Lang lóe lên một tia sáng hưng phấn khát máu.
“Yêu Thú Luyện Khí tầng bốn, thôi thì gom góp dùng tạm vậy.”
‘Pặc’
Từ Phàm chỉ đánh ra một cái búng tay vang dội, ngay lập tức tất cả Yêu Lang đều bò sát đất, tỏ vẻ thần phục, thậm chí có vài con sói cái nằm phơi bụng về phía Từ Phàm.
“...” Hơi dùng lực quá mạnh.
Sau khi hạ lệnh cho bọn nó đi tìm thiên tài địa bảo, thì Từ Phàm bắt đầu quét sách trong rừng câu.
“Cũng không biết là có tìm được truyền thừa phù văn của Luyện Khí Tông sư không.”
Một canh giờ sau, Từ Phàm nhìn đống linh dược trước mặt, hơi hối hận vì đã không có mua vài cái túi đựng đồ.
“Mộc Linh cô, Thiên Âm thảo, Bạn Tinh trúc, Thanh Tâm trà thụ, Hắc Thiên ma, Mộc tham…”
Đống linh dược này có giá trị có thể lên tới hơn một trăm linh thạch, có rất nhiều linh dược Từ Phàm có thể sử dụng khi luyện đan.
“Không hổ là bí cảnh, đâu đâu cũng là linh dược.” Từ Phàm nói một cách hưng phấn.
Gần đây chi tiêu hơi cao, số linh thạch mà hắn tích lũy được ước tính là sẽ không cầm cự được bao lâu.
Từ Phàm đã đi đến một bờ hồ.
“Theo kịch bản, thì trong hồ chắc sẽ có thứ gì đó.” Từ Phàm nhìn vào hồ suy tư nói.
‘Đùng!’
Nguyên cái hồ đột nhiên nổ tung, một ánh kiếm màu xanh lá xé hồ bay ra, một đệ tử ngoại môn tuấn tú theo thanh kiếm bay ra.
Lúc này, Từ Phàm đã ở dưới ba lớp bảo vệ và tấm khiên Cự Tượng, đứng cách hồ một trăm mét.
“Sư đệ không cần quá kinh hãi, vừa nãy chỉ là ta đang thuần phục Pháp khí thôi, bây giờ đã không sao rồi.”
Một tiếng nói bình thản ôn hòa vang lên.
Vị sư huynh ngoại môn tuấn tú vẫy tay, chỉ thấy một thanh phi kiếm màu xanh lá bay đến tay hắn.
Vị sư huynh ngoại môn lấy được thanh phi kiếm trông có vẻ cao hứng, không ngờ trong bí cảnh lại có thu hoạch như vậy, xem ra mức độ khôi phục cũng không phải yếu tí nào.
“Chúc mừng sư huynh đã có được phi kiếm tuyệt thế.” Từ Phàm như một NPC trong game, nói những lời sáo rỗng.
“Ta tên là Diệp Tiêu Dao, sư đệ tên gì.”
Vừa nghe cái tên Diệp Tiêu Dao, Từ Phàm hiểu ngay, mẹ nó vậy là đụng phải nhân vật chính rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro