Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)
Mai Phục
Trư Mục 200 Cân
2024-10-05 23:48:00
Khi Từ Phàm quyết định tạm biệt đôi vợ chồng trẻ này thì trong lòng vẫn hơi hối hận, tài vì tài liệu của hai kiện Pháp khí này không phải đặc biệt quý giá nhưng khi luyện chế lại rất phiền phức.
“Ngày 15 tháng sau ra khỏi tông môn để tham gia hôn lễ của bọn họ.”
“Lần đầu tiên ra đi xa, nên chuẩn bị một chút.” Từ Phàm nhìn thiệp mời trong tay nói.
Sau đó lấy ra Pháp khí di động gửi một tin tức cho Bàng Phúc.
Ngày hôm sau, đầu tiên Từ Phàm đi tới trụ sở Liên minh đã đổi tên thương hội, lúc này Bàng Phúc đã chờ ở ngoài cửa một thời gian dài.
Trải qua ba năm phát triển, hiện tại thương hội do Bàng Phúc xây dựng đã trở thành thương hội có tiếng tăm lừng lẫy ở ngoại môn, nghe nói bên trong thương hội có cung phụng một vị Luyện Đan đại sư, ở bên trong thương hội đúng là có một ít đan dược phẩm chất cao thích hợp Luyện Khí kỳ.
Còn có một vị đại sư Luyện Khí, chỉ cần hoàn thành điều kiện đại sư đưa ra, là có thể làm cho đại sư giúp ngươi làm một kiện Pháp khí phù hợp với yêu cầu của ngươi nhất, tuyệt đối sẽ không thua kém Pháp khí tinh phẩm thông thường.
Bởi vì trong thương hội có hai vị đại sư nên nhân viên lệ thuộc trực tiếp hiện tại của thương hội đã phát triển tới hơn một vạn người.
Sau khi nghênh đón Từ Phàm vào bên trong, Bàng Phúc cung kính cầm túi trữ vật trong tay đưa cho hắn.
“Từ đại sư, có người của Luyện Khí phong làm ta truyền lời cho ngươi, bọn họ muốn mời ngươi vào Luyện Khí phong, cùng nhau sửa chữa Phù Thiên chu.” Bàng Phúc cung kính nói, không thể không cung kính, hiện tại Từ Phàm chính là chính thức là trụ cột của thương hội.
Có thể nói thương hội phát triển như vậy đều có một nửa công lao thuộc về hai đại sư thần bí này, cũng chính là công lao của Từ Phàm.
“Ừ, ta sẽ đi, mà danh tiếng Luyện Khí sư của thương hội rất vang dội, ta không thể dùng thân phận này để đi được.”
“Ta đã hiểu.” Bàng Phúc gật đầu nói.
“Đúng rồi, thiên tài mới của môn phái chúng ta muốn nhờ ngươi luyện chế một kiện Bảo khí, lần nhờ cậy này ngươi có làm không.” Bàng Phúc còn nói thêm.
“Bảo khí gì?”
Nhân vật chính còn chưa có pháp bảo à.
“Bảo khí và thù lao như thế nào.”
“Một cái hộp có thể đựng một trăm thanh phi kiếm, phẩm chất phải đạt tới cấp bậc Bảo khí.”
“Thù lao chính là một khối Hồn Thiết ngươi thu mua đã lâu mà vẫn chưa lấy được, Hồn Thiết đại khái nặng khoảng chừng bốn cân.”
Khi Từ Phàm nghe được thù lao là Hồn Thiết thì ngay lập tức liền kích động lên, thứ này chính là tài liệu quan trọng, lúc trước luyện chế nguyên bộ Pháp khí Giao Long châu, mới dùng chưa được hai hay ba lần.
“Không thành vấn đề, hắn có yêu cầu gì.” Từ Phàm vui vẻ nói, có cảm giác đây là ông trời đang chiếu cố bản thân, thật sự muốn cái gì có cái đó
“Nuôi dưỡng phi kiếm, có thể gia tăng linh tính của phi kiếm, quan trọng nhất là trên hộp cần có một hệ thống chuyển đổi linh khí bằng linh thạch.”
“Mặt khác còn có một cái yêu cầu khá kỳ lạ, chính là làm cho bên trong phi kiếm không tẻ nhạt.” Bàng Phúc hơi khó hiểu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không tẻ nhạt.” Từ Phàm suy nghĩ một lát liền hiểu được đó là ý gì.
“Có thể, một lát ta lập một cái danh sách, ngươi dựa theo giá tiền trên đó mà thu phí tổn cho vị thiên tài này đi.” Từ Phàm tràn đầy tin tưởng nói.
“Tốt.”
Sau khi rời khỏi Thương Linh phong, Từ Phàm trực tiếp đi tới Địa Tâm phường, bắt đầu luyện chế một ít Pháp khí khi ra cửa sẽ dùng đến
Một tháng sau, Từ Phàm trang bị đầy đủ bắt đầu lần thứ hai rời khỏi Thiên Khuyết môn, lần trước là lúc đi thí nghiệm Giao Long châu.
Nơi Vương Vũ Luân cử hành hôn lễ là một thành lớn tên là Tiên thành cách tông môn hơn sáu nghìn cây, mà thực lực của gia tộc Vương Vũ Luân ở trong Tiên thành nằm ở mức trung du.
Từ Phàm mới vừa ra khỏi Thiên Khuyết môn, đang muốn sử dụng chức năng tàng hình của Linh Phong chu thì bị cắt ngang bởi một chùm ánh sáng đang nhanh chóng tiếp cận.
Chỉ thấy một vị thiếu niên mày kiếm mắt sáng, phong độ nhẹ nhàng ngự kiếm xuất hiện ở bên cạnh Linh Phong chu.
Vừa thấy nam tử này, sự vui sướng khi đi ra ngoài của Từ Phàm bỗng chốc biến mất.
Như thế nào lại là tên này, sẽ không phải là đi cùng đường đi.
“Từ sư đệ, từ lúc tạm biệt lần trước chắc đã có khoảng ba năm chúng ta không gặp nhau.”
“Sau khi ra bí cảnh, ta vốn định đi tìm Từ sư đệ để kết giao làm bạn bè nhưng không biết làm sao mà luôn bị mấy chuyện vụn vặt vướng víu.”
“Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được từ sư đệ ở nơi này, thật sự là duyên phận mà.”
Diệp Tiêu Dao chắp tay nói.
Ánh mắt nhìn về phía Từ Phàm vô cùng chân thành tha thiết.
Một câu nói ấm lòng cổ vũ lúc hắn gặp nghịch cảnh cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ.
“Thật trùng hợp, Diệp sư huynh, nghe nói ngươi lấy trở thành thiên tài của tông môn chúng ta, vậy mà vẫn chưa có chúc mừng ngươi.” Từ Phàm cười chắp tay nói, biểu tình của Diệp Tiêu Dao chân thành tha thiết đến như vậy làm Từ Phàm cũng không có cách nào cự tuyệt xa cách người ta ra ngoài.
“Giữa hai ta thì không cần phải nói những lời khách sáo này.”
Diệp Tiêu Dao nói xong liền thành thạo đáp xuống trên Linh Phong chu của Từ Phàm.
“Đuôi Linh Phong chu của Từ sư đệ được đặc biệt trang bị thêm Vĩ Dực để gia tăng tốc độ à?” Diệp Tiêu Dao tò mò hỏi.
Từ Phàm quyết định, sau này khi ra khỏi tông môn nhất định phải giả danh.
“Đây là ta đoạt được ở trong bí cảnh, Vĩ Dực có tăng thêm lá bùa tăng sức gió, tốc độ vào lúc mấu chốt tốc độ có thể nhanh hơn mấy phần.”
“Diệp sư huynh có việc vội thì cứ đi trước, chứ không lại làm chậm trễ chuyện quan trọng.” Từ Phàm nói, tên này nếu không đi thì xác định làm lỡ cuộc hình trình.
“Ta đi tham gia hôn lễ của một vị sư đệ, còn Từ sư đệ ngươi thì thế nào.” Diệp Tiêu Dao nói, trong lòng thì lại là hơi đáng tiếc, trên thế giới này lại mất đi một vị tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu.
“Sư đệ của Diệp sư huynh có phải gọi là Vương Vũ Luân không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Phàm có loại dự cảm chẳng lành.
“Ha ha, đúng vậy, Từ sư đệ cũng tham gia à.”
“Nếu gặp dịp thì chúng ta đi chung với nhau đi, vừa lúc có thời gian để trò chuyện cùng Từ sư đệ.”
Diệp Tiêu Dao nói xong, phía sau thoát ra một kiếm quang, lập tức một Kiếm chu xuất hiện bên cạnh Linh Phong chu.
“Sư đệ dùng Kiếm chu của ta đi, tốc độ sẽ nhanh hơn.” Diệp Tiêu Dao không đợi Từ Phàm đồng ý, trực tiếp mang Từ Phàm lên Kiếm chu, lại ra hiệu Từ Phàm thu hồi Linh Phong chu.
Mẹ nó…
Không còn cách nào khác Từ Phàm chỉ có thể đi cùng với Diệp Tiêu Dao.
‘Ầm’
Một âm thanh bất ngờ vang lên, trong nháy mắt chiếc thuyền đi vận tốc âm thanh có vận tốc từ 0 đến lúc tăng tốc chỉ cần 0.1 giây, Từ Phàm nhanh chóng bỏ thêm cho bản thân một tầng chắn không khí.
Kiếm chu phóng đi với tốc độ âm thanh, Diệp Tiêu Dao tạm thời mở ra vòng bảo hộ.
“Thật xin lỗi Từ sư đệ, vừa rồi ta không có chú ý tới.” Diệp Tiêu Dao xin lỗi nói, hắn đã quên tu vi của Từ Phàm chỉ có Luyện Khí cấp cao.
“Không có việc gì, là ta làm phiền mới đúng.” Từ Phàm thản nhiên nói, đồng thời trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm xấu.
Trên Kiếm chu, Diệp Tiêu Dao bắt đầu hết lòng tiếp đãi Từ Phàm, ngay cả tiên quả linh trà cao cấp cũng chưa từng gián đoạn.
“Đủ rồi đủ rồi, Diệp sư huynh đừng lấy ra ngoài nữa, cái bàn đều không có chỗ bỏ xuống được.” Từ Phàm nhìn một bàn đầy bàn linh quả bất đắc dĩ nói, nhân vật chính này cũng quá nhiệt tình đi.
Chỉ số tình cảm này căn bản đã đạt tới mức báo động của Từ Phàm.
Nhưng vào lúc này, cơ hồ cùng một lúc, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Diệp Tiêu Dao hóa thành thanh kiếm dài xông khỏi Kiếm chu.
“Từ sư đệ chờ một lát, có một số sâu bọ cần ta rửa sạch một chút.”
“Bọn vô lại kia, nơi này cách Thiên Khuyết môn chúng ta không đến vạn dặm, các ngươi dám càn rỡ như vậy à.”
Diệp Tiêu Dao kiêu ngạo cầm kiếm đứng ở phía trước Kiếm chu, bên người là năm thanh tuyệt thế phi kiếm xoay tròn xung quanh.
“Phi kiếm có năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, chẳng lẽ nhân vật chính có bệnh cưỡng bách.” Từ Phàm nhìn năm thanh phi kiếm và pháp bảo bên cạnh Diệp Tiêu Dao mà suy đoán.
“Diệp Tiêu Dao, sư huynh của Dục Ma môn chúng ta, cho dù là ngươi ở trong Thiên Khuyết môn, ngươi cũng phải chết.”
Cùng với âm thanh nham hiểm vang lên là năm tu sĩ của Dục Ma môn cầm kiếm bao vây Kiếm chu lại.
“Mé nó, ta chỉ biết là đi theo nhân vật chính khẳng định không chuyện tốt.” Từ Phàm cau mày suy đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro