Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)
Tìm Bảo Dưới Đá...
Trư Mục 200 Cân
2024-10-05 23:48:00
Từ Phàm tiếp tục làm chưởng quỹ tiện nghi, một lúc sau, khi phát hiện thấy không có người đến, Từ Phàm cảm thấy nhàm chán, vì vậy hắn bèn bày ở cửa một cái pháp trận chuông cửa đơn giản, khi có người tới, pháp trận này sẽ vang lên tiếng chuông rất dễ nghe.
Vừa vào phòng luyện khí, thì nhìn thấy Sa Điêu đang khống chế linh hỏa đỏ như máu tươi, rèn luyện tài liệu.
“Có thể mang theo linh hỏa bên người thật là thuận tiện.” Từ Phàm hâm mộ nói, xem ra, sau này mình cũng phải luyện chế một ít Pháp khí hoặc Bảo khí để có thể thuận tiện cất giữ các loại linh hỏa mang theo bên người.
Sa Điêu đang luyện hóa nguyên liệu nghe được lời của Từ Phàm thì cười nói: “Bây giờ Từ sư đệ đang ở Luyện Khí tầng mười hai, để thăng cấp lên Trúc Cơ cũng chỉ là vấn đề mấy năm nay, không cần gấp gáp. ”
“Chờ sau này Từ sư đệ thăng cấp lên Trúc Cơ, ta sẽ đưa cho Từ sư đệ một ngọn linh hỏa.” Sa Điêu hào phóng nói, nhân sinh khó có được một tri kỷ, một ngọn linh hỏa này thì có tính là cái gì.
“Ha ha, ta xin nhận tâm ý của Sa sư huynh, trong nhà ta cũng có một ngọn linh hỏa, cho nên sẽ không cần Sa sư huynh phải tốn kém.” Từ Phàm nói, vị Sa sư huynh này đúng là chưa từng bị xã hội vùi dập, cho nên mới có thể tặng hơn mười khối linh thạch cho một người mới quen biết vài ngày.
“Ha ha, một Luyện Khí sư đủ tiêu chuẩn ít nhất cũng phải tập trung được toàn bộ năm loại thuộc tính cơ bản nhất của linh hỏa, như vậy mới có thể ứng phó được với các loại tình huống.”
Lúc này, lại có một ngọn linh hỏa bùng lên, chắc hẳn đây là một ngọn lửa màu đen.
Vậy mà lại có hai ngọn linh hỏa dạng này.
“Ngọn linh hỏa này tên là Hắc Tinh linh hỏa, chủ yếu mang thuộc tính thủy, bình thường chỉ tồn tại dưới đáy biển Vô Tận, dùng để luyện chế pháp bảo thuộc tính Thủy, thuộc tính Kim và thuộc tính Băng sẽ rất dễ dàng cho ra tinh phẩm.” Trong giọng Sa Điêu lộ ra một tia đắc ý.
Nhìn ngọn lửa màu đen kia, trong lòng Từ Phàm nghĩ đến, về sau lại có thêm một hạng mục khắc kim lớn.
Ba giờ sau, tất cả nguyên liệu đều đã được rèn luyện xong, Từ Phàm cũng nhân lúc đang còn nóng, trực tiếp bắt đầu luyện chế pháp bảo dựa theo kế hoạch của mình.
Pháp khí thành hình, Từ Phàm nhanh chóng khắc phù văn trận pháp .
Một giờ sau, một tấm lưới lớn có thể chống lại sự cắn xé của yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh được thành hình, Từ Phàm còn thuận tay luyện chế cho nó một cái túi thu nạp.
“Từ sư đệ, trình độ khắc pháp trận phù văn của ngươi thật cao, hiện tại ta cũng hiểu lời sư phụ ta nói, biết cái gì gọi là phong thái bậc thầy.” Sa Điêu nhìn Bảo khí vừa luyện chế hoàn thành, nói.
“Sa sư huynh quá khiêm tốn rồi.”
Ngày thứ ba, xưởng luyện kim Sa Điêu nhận được rất nhiều đơn đặt hàng kỳ lạ.
Bảo khí đi thuyền, Bảo khí cần câu, hành cung trên biển, nhiều nhất vẫn là Bảo khí lưới đánh cá.
Khi đống Bảo khí này được giao vào tay người mua hàng thì thanh danh của Sa Điêu Luyện Khí phường ở Trấn Hải thành cũng càng ngày càng vang dội.
Mãi cho đến nửa tháng sau, dưới sự ngăn cản của Từ Phàm, đối tác của hắn là Sa Điêu mới không tiếp tục nhận đơn.
“Sa sư huynh, chúng ta không thể chỉ ở Trấn Hải thành ở luyện khí cả một tháng được, khó khăn lắm ta mới đi xa được một chuyến , dù sao cũng nên ra ngoài xem một chút.” Từ Phàm nói, tuy là hắn thích luyện khí, nhưng không phải là sẽ luôn luyện khí cho người khác.
“Thật ra ta cảm thấy cũng không có gì là không tốt, Từ sư đệ, ngươi ra bên ngoài xem một chút đi, ta ở đây tiếp tục luyện khí.”
“Quên đi, đây là lần đầu tiên Từ sư đệ đến biển Vô Tận, đáng lẽ ra phải đi xem một chút.” Sa Điêu gật đầu nói.
“Sa sư huynh bảo trọng.”
Từ Phàm cầm hơn 10 vạn linh thạch được nhận từ việc luyện khí, đi ra ngoài Trấn Hải thành.
Ngoài cửa lớn của Trấn Hải thành chính là một bến cảng biển, có rất nhiều tu sĩ vừa mới trở về đều đang bày sạp bán hàng, phía trên đều bày một ít linh quáng, linh dược tìm được ở trong biển Vô Tận, ngoài ra còn có một số đặc sản của nơi này.
Từ Phàm vừa dừng lại trước một quầy hàng, thì đã nhìn thấy viên trân châu linh lung lớn có niên đại lâu năm.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi đứng ở chỗ này xem cũng lâu như vậy rồi nên ta cũng không bán đắt cho ngươi làm gì, muốn lấy viên trân châu linh lung này thì trả cho ta mười vạn linh thạch là được.”
Chủ quán là một vị vệ trưởng tuần vệ Hóa Thần kỳ, chắc hẳn là bây giờ bọn họ đang nghỉ định kỳ.
“Vãn bối quấy rầy rồi.”
Nói rồi, Từ Phàm quay đầu bỏ đi, nhưng còn chưa đi được bao xa, lại chợt nghe thấy chủ quán nói: “Tiểu tử, ngươi trở lại đây.”
“Có tâm, thì cứ trả giá cũng được, không sao đâu, cứ mạnh dạn trả giá đi.”
“Chúng ta thương lượng giá khác có được hay không?”
Từ Phàm suy nghĩ một chút, mới thăm dò nói một câu:
“Hai vạn linh thạch?”
“Được, thành giao.”
Từ Phàm nhìn viên trân châu linh lung trên tay, đột nhiên lại cảm thấy như mình vừa bị lừa.
Khi giao dịch mua bán hoàn tất, Từ Phàm thấy chủ quán lại lấy ra một cái khác, hắn lập tức chắc chắn ý nghĩ này.
Sau khi mua trân châu, Từ Phàm cũng trực tiếp điều khiển Linh Phong chu bay về phía biển xa.
Tất cả yêu thú đạt trên cảnh giới Nguyên Anh trong phạm vi một vạn kilomet của Trấn Hải thành đều đã bị đuổi ra khỏi vùng biển này.
Hiện tại, Từ Phàm đã là Luyện Khí đỉnh phong, tuy không thể chống lại yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh, nhưng để chạy trốn thì vẫn không thành vấn đề.
Sau khi ra khỏi Trấn Hải thành được một ngàn dặm, yêu thú trên mặt biển cũng dần dần nhiều lên, phần lớn đều là một số yêu thú đạt cảnh giới Trúc Cơ và Kim Đan .
Từ Phàm tìm một vùng biển tương đối tĩnh lặng, sau khi thăm dò một chút rồi phóng ra một thiết bị có thể lái xe được dưới nước giống như tàu ngầm.
Đây là xe ngồi dưới nước mà Từ Phàm đặc biệt luyện chế ra, hắn chỉ muốn có cơ hội săn tìm kho báu dưới biển, đó cũng là mong muốn của hắn khi còn nhỏ.
Bước vào tàu ngầm, đóng cửa lại, phù văn trên thân tàu ngầm cũng bắt đầu chuyển động, khiến toàn bộ Pháp khí hòa vào làm một với biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bây giờ vừa đúng lúc là giữa trưa, tuy Từ Phàm đã lặn xuống mấy chục thước, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hết tất cả mọi thử ở dưới mặt biển thông qua ánh mặt trời.
“Người nào có thể ngồi trong tàu ngầm nhìn ngắm như vậy một lần thì thể nào ở kiếp trước hắn ta cũng phải mất mấy vạn.” Từ Phàm nhìn phong cảnh dưới đáy biển lộng lẫy, nói.
Khi tàu ngầm di chuyển xuống dưới, cá và yêu thú chung quanh cũng dần dần ít đi, chỉ có một số yêu thú đạt cảnh giới Kim Đan là đang dạo chơi dưới đáy biển.
Trong chiếc tàu ngầm mà Từ Phàm luyện chế có hơn một nửa số phù văn là được bí mật thêm vào , yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh bình thường căn bản không thể phát hiện ra, đây cũng là chỗ dựa để Từ Phàm có thể dám ra ngoài một mình.
Nửa giờ sau, rốt cục Từ Phàm cũng xuống được đáy biển, dựa theo phỏng đoán của hắn, thì ít nhất, hiện tại hắn đang ở độ sâu năm vạn mét so với mực nước biển, áp lực nước lớn mạnh làm cho Từ Phàm không thể không gia tăng linh lực duy trì Pháp khí vận chuyển.
“Ha ha, bây giờ chính là thời gian đi tìm kho báu.” Trên mặt Từ Phàm lộ ra nụ cười hưng phấn, ở kiếp trước hắn đã cảm thấy hứng thú với một số video truy tìm kho báu dưới đáy biển, nhưng đáng tiếc khi đó hắn chỉ là một trạch nam bình thường, tất cả tài sản còn chưa đủ để sắm một bộ dụng cụ lặn tốt .
Nhìn một mảng đáy biển u ám, đen kịt, Từ Phàm rất muốn làm đèn pha mấy kilowatt ra chiếu sáng toàn bộ đáy biển, nhưng đáng tiếc là điều kiện không cho phép.
“Cũng may là ta đã sớm có chuẩn bị, công năng Pháp khí không đủ thì lấy phụ kiện tới góp.”
Từ Phàm lấy phụ kiện Pháp khí mà hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ ra.
“Đây là khuôn mẫu thăm dò linh lực, đây là khuôn mẫu thăm dò sinh mệnh.”
Từ Phàm lại lấy ra một hạt châu, đặt xuống nơi đã để dành sẵn.
“Đây là khuôn mẫu nhìn ban đêm, có thể lập ra bản đồ ánh sáng và bóng tối.”
Khi Từ Phàm bỏ vào, một mảng đáy biển đen kịt bên ngoài lập tức được thắp sáng, sau đó Từ Phàm liền nhìn thấy lưu điện đạt cảnh giới Kim Đan ở cách đó không xa, thiếu chút nữa đã nhảy xuống Từ Phàm.
“Ha ha, cảm giác bật đèn thật là tốt.”
Từ Phàm điều khiển tàu ngầm, cẩn thận vòng qua lưu điện đạt cảnh giới Kim Đan kia, bắt đầu hành trình tìm kho báu dưới đáy biển.
Nhưng vào lúc này, dưới đáy biển cách Từ Phàm không xa, chợt thấy Diệp Tiêu Dao đang trốn tránh sự truy sát của một con yêu thú Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Vừa vào phòng luyện khí, thì nhìn thấy Sa Điêu đang khống chế linh hỏa đỏ như máu tươi, rèn luyện tài liệu.
“Có thể mang theo linh hỏa bên người thật là thuận tiện.” Từ Phàm hâm mộ nói, xem ra, sau này mình cũng phải luyện chế một ít Pháp khí hoặc Bảo khí để có thể thuận tiện cất giữ các loại linh hỏa mang theo bên người.
Sa Điêu đang luyện hóa nguyên liệu nghe được lời của Từ Phàm thì cười nói: “Bây giờ Từ sư đệ đang ở Luyện Khí tầng mười hai, để thăng cấp lên Trúc Cơ cũng chỉ là vấn đề mấy năm nay, không cần gấp gáp. ”
“Chờ sau này Từ sư đệ thăng cấp lên Trúc Cơ, ta sẽ đưa cho Từ sư đệ một ngọn linh hỏa.” Sa Điêu hào phóng nói, nhân sinh khó có được một tri kỷ, một ngọn linh hỏa này thì có tính là cái gì.
“Ha ha, ta xin nhận tâm ý của Sa sư huynh, trong nhà ta cũng có một ngọn linh hỏa, cho nên sẽ không cần Sa sư huynh phải tốn kém.” Từ Phàm nói, vị Sa sư huynh này đúng là chưa từng bị xã hội vùi dập, cho nên mới có thể tặng hơn mười khối linh thạch cho một người mới quen biết vài ngày.
“Ha ha, một Luyện Khí sư đủ tiêu chuẩn ít nhất cũng phải tập trung được toàn bộ năm loại thuộc tính cơ bản nhất của linh hỏa, như vậy mới có thể ứng phó được với các loại tình huống.”
Lúc này, lại có một ngọn linh hỏa bùng lên, chắc hẳn đây là một ngọn lửa màu đen.
Vậy mà lại có hai ngọn linh hỏa dạng này.
“Ngọn linh hỏa này tên là Hắc Tinh linh hỏa, chủ yếu mang thuộc tính thủy, bình thường chỉ tồn tại dưới đáy biển Vô Tận, dùng để luyện chế pháp bảo thuộc tính Thủy, thuộc tính Kim và thuộc tính Băng sẽ rất dễ dàng cho ra tinh phẩm.” Trong giọng Sa Điêu lộ ra một tia đắc ý.
Nhìn ngọn lửa màu đen kia, trong lòng Từ Phàm nghĩ đến, về sau lại có thêm một hạng mục khắc kim lớn.
Ba giờ sau, tất cả nguyên liệu đều đã được rèn luyện xong, Từ Phàm cũng nhân lúc đang còn nóng, trực tiếp bắt đầu luyện chế pháp bảo dựa theo kế hoạch của mình.
Pháp khí thành hình, Từ Phàm nhanh chóng khắc phù văn trận pháp .
Một giờ sau, một tấm lưới lớn có thể chống lại sự cắn xé của yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh được thành hình, Từ Phàm còn thuận tay luyện chế cho nó một cái túi thu nạp.
“Từ sư đệ, trình độ khắc pháp trận phù văn của ngươi thật cao, hiện tại ta cũng hiểu lời sư phụ ta nói, biết cái gì gọi là phong thái bậc thầy.” Sa Điêu nhìn Bảo khí vừa luyện chế hoàn thành, nói.
“Sa sư huynh quá khiêm tốn rồi.”
Ngày thứ ba, xưởng luyện kim Sa Điêu nhận được rất nhiều đơn đặt hàng kỳ lạ.
Bảo khí đi thuyền, Bảo khí cần câu, hành cung trên biển, nhiều nhất vẫn là Bảo khí lưới đánh cá.
Khi đống Bảo khí này được giao vào tay người mua hàng thì thanh danh của Sa Điêu Luyện Khí phường ở Trấn Hải thành cũng càng ngày càng vang dội.
Mãi cho đến nửa tháng sau, dưới sự ngăn cản của Từ Phàm, đối tác của hắn là Sa Điêu mới không tiếp tục nhận đơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sa sư huynh, chúng ta không thể chỉ ở Trấn Hải thành ở luyện khí cả một tháng được, khó khăn lắm ta mới đi xa được một chuyến , dù sao cũng nên ra ngoài xem một chút.” Từ Phàm nói, tuy là hắn thích luyện khí, nhưng không phải là sẽ luôn luyện khí cho người khác.
“Thật ra ta cảm thấy cũng không có gì là không tốt, Từ sư đệ, ngươi ra bên ngoài xem một chút đi, ta ở đây tiếp tục luyện khí.”
“Quên đi, đây là lần đầu tiên Từ sư đệ đến biển Vô Tận, đáng lẽ ra phải đi xem một chút.” Sa Điêu gật đầu nói.
“Sa sư huynh bảo trọng.”
Từ Phàm cầm hơn 10 vạn linh thạch được nhận từ việc luyện khí, đi ra ngoài Trấn Hải thành.
Ngoài cửa lớn của Trấn Hải thành chính là một bến cảng biển, có rất nhiều tu sĩ vừa mới trở về đều đang bày sạp bán hàng, phía trên đều bày một ít linh quáng, linh dược tìm được ở trong biển Vô Tận, ngoài ra còn có một số đặc sản của nơi này.
Từ Phàm vừa dừng lại trước một quầy hàng, thì đã nhìn thấy viên trân châu linh lung lớn có niên đại lâu năm.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi đứng ở chỗ này xem cũng lâu như vậy rồi nên ta cũng không bán đắt cho ngươi làm gì, muốn lấy viên trân châu linh lung này thì trả cho ta mười vạn linh thạch là được.”
Chủ quán là một vị vệ trưởng tuần vệ Hóa Thần kỳ, chắc hẳn là bây giờ bọn họ đang nghỉ định kỳ.
“Vãn bối quấy rầy rồi.”
Nói rồi, Từ Phàm quay đầu bỏ đi, nhưng còn chưa đi được bao xa, lại chợt nghe thấy chủ quán nói: “Tiểu tử, ngươi trở lại đây.”
“Có tâm, thì cứ trả giá cũng được, không sao đâu, cứ mạnh dạn trả giá đi.”
“Chúng ta thương lượng giá khác có được hay không?”
Từ Phàm suy nghĩ một chút, mới thăm dò nói một câu:
“Hai vạn linh thạch?”
“Được, thành giao.”
Từ Phàm nhìn viên trân châu linh lung trên tay, đột nhiên lại cảm thấy như mình vừa bị lừa.
Khi giao dịch mua bán hoàn tất, Từ Phàm thấy chủ quán lại lấy ra một cái khác, hắn lập tức chắc chắn ý nghĩ này.
Sau khi mua trân châu, Từ Phàm cũng trực tiếp điều khiển Linh Phong chu bay về phía biển xa.
Tất cả yêu thú đạt trên cảnh giới Nguyên Anh trong phạm vi một vạn kilomet của Trấn Hải thành đều đã bị đuổi ra khỏi vùng biển này.
Hiện tại, Từ Phàm đã là Luyện Khí đỉnh phong, tuy không thể chống lại yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh, nhưng để chạy trốn thì vẫn không thành vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ra khỏi Trấn Hải thành được một ngàn dặm, yêu thú trên mặt biển cũng dần dần nhiều lên, phần lớn đều là một số yêu thú đạt cảnh giới Trúc Cơ và Kim Đan .
Từ Phàm tìm một vùng biển tương đối tĩnh lặng, sau khi thăm dò một chút rồi phóng ra một thiết bị có thể lái xe được dưới nước giống như tàu ngầm.
Đây là xe ngồi dưới nước mà Từ Phàm đặc biệt luyện chế ra, hắn chỉ muốn có cơ hội săn tìm kho báu dưới biển, đó cũng là mong muốn của hắn khi còn nhỏ.
Bước vào tàu ngầm, đóng cửa lại, phù văn trên thân tàu ngầm cũng bắt đầu chuyển động, khiến toàn bộ Pháp khí hòa vào làm một với biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bây giờ vừa đúng lúc là giữa trưa, tuy Từ Phàm đã lặn xuống mấy chục thước, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hết tất cả mọi thử ở dưới mặt biển thông qua ánh mặt trời.
“Người nào có thể ngồi trong tàu ngầm nhìn ngắm như vậy một lần thì thể nào ở kiếp trước hắn ta cũng phải mất mấy vạn.” Từ Phàm nhìn phong cảnh dưới đáy biển lộng lẫy, nói.
Khi tàu ngầm di chuyển xuống dưới, cá và yêu thú chung quanh cũng dần dần ít đi, chỉ có một số yêu thú đạt cảnh giới Kim Đan là đang dạo chơi dưới đáy biển.
Trong chiếc tàu ngầm mà Từ Phàm luyện chế có hơn một nửa số phù văn là được bí mật thêm vào , yêu thú đạt cảnh giới Nguyên Anh bình thường căn bản không thể phát hiện ra, đây cũng là chỗ dựa để Từ Phàm có thể dám ra ngoài một mình.
Nửa giờ sau, rốt cục Từ Phàm cũng xuống được đáy biển, dựa theo phỏng đoán của hắn, thì ít nhất, hiện tại hắn đang ở độ sâu năm vạn mét so với mực nước biển, áp lực nước lớn mạnh làm cho Từ Phàm không thể không gia tăng linh lực duy trì Pháp khí vận chuyển.
“Ha ha, bây giờ chính là thời gian đi tìm kho báu.” Trên mặt Từ Phàm lộ ra nụ cười hưng phấn, ở kiếp trước hắn đã cảm thấy hứng thú với một số video truy tìm kho báu dưới đáy biển, nhưng đáng tiếc khi đó hắn chỉ là một trạch nam bình thường, tất cả tài sản còn chưa đủ để sắm một bộ dụng cụ lặn tốt .
Nhìn một mảng đáy biển u ám, đen kịt, Từ Phàm rất muốn làm đèn pha mấy kilowatt ra chiếu sáng toàn bộ đáy biển, nhưng đáng tiếc là điều kiện không cho phép.
“Cũng may là ta đã sớm có chuẩn bị, công năng Pháp khí không đủ thì lấy phụ kiện tới góp.”
Từ Phàm lấy phụ kiện Pháp khí mà hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ ra.
“Đây là khuôn mẫu thăm dò linh lực, đây là khuôn mẫu thăm dò sinh mệnh.”
Từ Phàm lại lấy ra một hạt châu, đặt xuống nơi đã để dành sẵn.
“Đây là khuôn mẫu nhìn ban đêm, có thể lập ra bản đồ ánh sáng và bóng tối.”
Khi Từ Phàm bỏ vào, một mảng đáy biển đen kịt bên ngoài lập tức được thắp sáng, sau đó Từ Phàm liền nhìn thấy lưu điện đạt cảnh giới Kim Đan ở cách đó không xa, thiếu chút nữa đã nhảy xuống Từ Phàm.
“Ha ha, cảm giác bật đèn thật là tốt.”
Từ Phàm điều khiển tàu ngầm, cẩn thận vòng qua lưu điện đạt cảnh giới Kim Đan kia, bắt đầu hành trình tìm kho báu dưới đáy biển.
Nhưng vào lúc này, dưới đáy biển cách Từ Phàm không xa, chợt thấy Diệp Tiêu Dao đang trốn tránh sự truy sát của một con yêu thú Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro