Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ
Cùng Hưởng Đi
Khán Bản Thư Đích Nhân Đô Suất
2024-07-24 00:30:07
Cho dù tất cả đệ tử ở đây cùng nhau tu luyện, chỉ sợ cũng phải tốn thời gian rất dài mới có thể hấp thu sạch sẽ.
"Đã như vậy, cùng nhau tu luyện đi."
"Dù sao một người không thể hấp thu sạch sẽ linh khí nơi này, cũng không thể để cho đám người Bạch Dương tông chiếm của hời được."
Triệu Vũ đề nghị.
Cố Dương cũng không cự tuyệt.
Linh khí nơi đây quả thực nồng đậm đến đáng sợ.
Một người hấp thu thì ai biết phải mất bao lâu.
Sau đó Triệu Vũ nói cho các đệ tử nghe.
Lập tức, trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng vào lúc này.
Cố Dương lại đột nhiên mở miệng.
"Chờ một chút."
"Những đệ tử khác nơi đây có thể tùy ý tu luyện, nhưng đệ tử tiểu đội Lý Sơn lại không được phép ở đây tu luyện."
Cố Dương vừa dứt lời.
Nhất thời các đệ tử tiểu đội Lý Sơn đều choáng váng.
Ngay sau đó, bọn hắn không cam lòng hô lên.
"Dựa vào cái gì!?"
"Không sai! Dựa vào cái gì không cho chúng ta tu luyện?"
"Mọi người đều là đệ tử Lưu Vân Tông, dựa vào đâu mà ngươi lại đối xử khác nhau như vậy!?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta phải ở chỗ này tu luyện!"
Từng đợt âm thanh ồn ào vang lên.
Về phần đệ tử nội môn của tiểu đội Triệu Vũ, giờ phút này đều là biểu lộ ra một vẻ đang xem trò vui.
Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Là mâu thuẫn giữa Cố Dương và Lý Sơn.
Bọn chúng không ngốc, không cần phải dính vào.
Triệu Vũ cũng không có ý nhúng tay vào.
Quan hệ giữa hắn và Lý Sơn cũng không tính là tốt, tất nhiên cũng không có ý ra tay giúp đỡ.
Chứ đừng nói chi hiện tại Lý Sơn đã chết.
Vì nhóm đệ tử nội môn này mà trở mặt với Cố Dương sao?
Hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này?
"Dựa vào cái gì?"
"Ha ha, chỉ bằng các ngươi đã không phải đối thủ của ta, đội trưởng Lý Sơn của các ngươi càng muốn giết ta."
"Muốn tu luyện sao?"
"Được, cứ việc thử xem."
Cố Dương đứng tại chỗ, khí tức khủng bố ầm ầm bộc phát.
Trong tay hắn cầm linh kiếm hạ phẩm, một bộ dáng ai dám đến đây liền chém người đó.
Nhất thời, sắc mặt một đám đệ tử tiểu đội Lý Sơn nhất thời trắng bệch.
Thực lực của Cố Dương bọn hắn cũng đã kiến thức qua.
Chiến đấu?
Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Lập tức, bọn họ vô cùng uất ức.
Nhưng cũng không dám hành động ngông cuồng.
Đúng lúc này, một gã đệ tử nội môn Tụ Khí cảnh tầng chín nhịn không được.
"Ta cũng muốn thử xem!"
Hắn trực tiếp tiến lên, dự định trực tiếp lướt qua Cố Dương tiến vào bên trong linh tuyền.
Nhưng hắn ta vừa đi được vài bước.
Một đạo kiếm khí sắc bén chém thẳng tới ngực hắn.
Tên đệ tử kia sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng trốn sang một bên.
Xuy!
Kiếm khí thẳng tiến không lùi, liên tiếp chặt đứt mấy cây đại thụ mới chậm rãi tiêu tán.
Ọt ọt.
Chứng kiến một màn này.
Tất cả đệ tử tiểu đội Lý Sơn đều không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ nó...
Cố Dương này thật sự không lưu thủ chút nào!
Nếu không phải tên kia trốn nhanh, chỉ sợ dưới chiêu kiếm này đã...
Hắn đã là một bộ thi thể!
"Cố Dương! Tất cả mọi người đều là đồng môn, ngươi thật sự muốn làm tuyệt thế sao?!" Người nọ cắn chặt răng.
Vẫn không muốn buông tha vùng linh tuyền này.
"Đồng môn? Ha ha, các ngươi lúc trước đứng bên phía Lý Sơn, thời điểm bắt ta giao ra Thiên Địa Linh Hoa cũng chưa từng có tình cảm đồng môn gì."
"Không muốn đi đúng không?"
"Được, vậy ta sẽ tốn thêm chút sức."
Nói xong, Cố Dương liền nắm kiếm đi về phía bọn họ.
Nhìn thấy vậy, bọn họ làm sao dám ở lại.
Lúc này nàng giống như chó nhà có tang, xám xịt rời đi.
Ngay cả gật đầu cũng không dám quay lại.
Nhìn bọn họ toàn bộ rời đi.
Cố Dương cũng hừ lạnh một tiếng.
Cướp đồ vật của hắn còn muốn chia sẻ vùng linh tuyền này?
Dưới gầm trời nào có chuyện tốt như vậy.
Dọn xong phiền toái, Cố Dương cũng không chút khách khí, trực tiếp đi thẳng tới trung tâm linh tuyền, ngồi xếp bằng xuống.
Nhìn thấy vậy, Triệu Vũ cũng không nói thêm gì nữa.
Suy cho cùng Cố Dương đã đánh bại hắn.
Theo lý là hắn ta sẽ ngồi ở vị trí tốt nhất.
Triệu Vũ cũng không nói gì.
Những đệ tử khác tất nhiên cũng không dám nói nhiều.
Bọn hắn nhao nhao tìm thấy vị trí của mình, rồi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Thời gian dần trôi qua, không ít đệ tử đều có thu hoạch.
Dù sao ở chỗ này tu luyện một giờ, đều có thể bù được vài ngày ra bên ngoài tu luyện rồi.
Lần này liên tục tu luyện hơn ba giờ.
Bọn họ gia tăng thực lực cũng không ít.
Triệu Vũ bên kia cũng mặt đỏ thắm mở mắt ra,
"Đáng tiếc, không thể trực tiếp đột phá Ngưng Chân cảnh."
Hắn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu có chút cảm khái.
Mặc dù linh khí thập phần phong phú, nhưng muốn nhân cơ hội này trực tiếp đột phá Ngưng Chân cảnh, vẫn là quá khó khăn.
"Đã như vậy, cùng nhau tu luyện đi."
"Dù sao một người không thể hấp thu sạch sẽ linh khí nơi này, cũng không thể để cho đám người Bạch Dương tông chiếm của hời được."
Triệu Vũ đề nghị.
Cố Dương cũng không cự tuyệt.
Linh khí nơi đây quả thực nồng đậm đến đáng sợ.
Một người hấp thu thì ai biết phải mất bao lâu.
Sau đó Triệu Vũ nói cho các đệ tử nghe.
Lập tức, trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng vào lúc này.
Cố Dương lại đột nhiên mở miệng.
"Chờ một chút."
"Những đệ tử khác nơi đây có thể tùy ý tu luyện, nhưng đệ tử tiểu đội Lý Sơn lại không được phép ở đây tu luyện."
Cố Dương vừa dứt lời.
Nhất thời các đệ tử tiểu đội Lý Sơn đều choáng váng.
Ngay sau đó, bọn hắn không cam lòng hô lên.
"Dựa vào cái gì!?"
"Không sai! Dựa vào cái gì không cho chúng ta tu luyện?"
"Mọi người đều là đệ tử Lưu Vân Tông, dựa vào đâu mà ngươi lại đối xử khác nhau như vậy!?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta phải ở chỗ này tu luyện!"
Từng đợt âm thanh ồn ào vang lên.
Về phần đệ tử nội môn của tiểu đội Triệu Vũ, giờ phút này đều là biểu lộ ra một vẻ đang xem trò vui.
Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Là mâu thuẫn giữa Cố Dương và Lý Sơn.
Bọn chúng không ngốc, không cần phải dính vào.
Triệu Vũ cũng không có ý nhúng tay vào.
Quan hệ giữa hắn và Lý Sơn cũng không tính là tốt, tất nhiên cũng không có ý ra tay giúp đỡ.
Chứ đừng nói chi hiện tại Lý Sơn đã chết.
Vì nhóm đệ tử nội môn này mà trở mặt với Cố Dương sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này?
"Dựa vào cái gì?"
"Ha ha, chỉ bằng các ngươi đã không phải đối thủ của ta, đội trưởng Lý Sơn của các ngươi càng muốn giết ta."
"Muốn tu luyện sao?"
"Được, cứ việc thử xem."
Cố Dương đứng tại chỗ, khí tức khủng bố ầm ầm bộc phát.
Trong tay hắn cầm linh kiếm hạ phẩm, một bộ dáng ai dám đến đây liền chém người đó.
Nhất thời, sắc mặt một đám đệ tử tiểu đội Lý Sơn nhất thời trắng bệch.
Thực lực của Cố Dương bọn hắn cũng đã kiến thức qua.
Chiến đấu?
Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Lập tức, bọn họ vô cùng uất ức.
Nhưng cũng không dám hành động ngông cuồng.
Đúng lúc này, một gã đệ tử nội môn Tụ Khí cảnh tầng chín nhịn không được.
"Ta cũng muốn thử xem!"
Hắn trực tiếp tiến lên, dự định trực tiếp lướt qua Cố Dương tiến vào bên trong linh tuyền.
Nhưng hắn ta vừa đi được vài bước.
Một đạo kiếm khí sắc bén chém thẳng tới ngực hắn.
Tên đệ tử kia sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng trốn sang một bên.
Xuy!
Kiếm khí thẳng tiến không lùi, liên tiếp chặt đứt mấy cây đại thụ mới chậm rãi tiêu tán.
Ọt ọt.
Chứng kiến một màn này.
Tất cả đệ tử tiểu đội Lý Sơn đều không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ nó...
Cố Dương này thật sự không lưu thủ chút nào!
Nếu không phải tên kia trốn nhanh, chỉ sợ dưới chiêu kiếm này đã...
Hắn đã là một bộ thi thể!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cố Dương! Tất cả mọi người đều là đồng môn, ngươi thật sự muốn làm tuyệt thế sao?!" Người nọ cắn chặt răng.
Vẫn không muốn buông tha vùng linh tuyền này.
"Đồng môn? Ha ha, các ngươi lúc trước đứng bên phía Lý Sơn, thời điểm bắt ta giao ra Thiên Địa Linh Hoa cũng chưa từng có tình cảm đồng môn gì."
"Không muốn đi đúng không?"
"Được, vậy ta sẽ tốn thêm chút sức."
Nói xong, Cố Dương liền nắm kiếm đi về phía bọn họ.
Nhìn thấy vậy, bọn họ làm sao dám ở lại.
Lúc này nàng giống như chó nhà có tang, xám xịt rời đi.
Ngay cả gật đầu cũng không dám quay lại.
Nhìn bọn họ toàn bộ rời đi.
Cố Dương cũng hừ lạnh một tiếng.
Cướp đồ vật của hắn còn muốn chia sẻ vùng linh tuyền này?
Dưới gầm trời nào có chuyện tốt như vậy.
Dọn xong phiền toái, Cố Dương cũng không chút khách khí, trực tiếp đi thẳng tới trung tâm linh tuyền, ngồi xếp bằng xuống.
Nhìn thấy vậy, Triệu Vũ cũng không nói thêm gì nữa.
Suy cho cùng Cố Dương đã đánh bại hắn.
Theo lý là hắn ta sẽ ngồi ở vị trí tốt nhất.
Triệu Vũ cũng không nói gì.
Những đệ tử khác tất nhiên cũng không dám nói nhiều.
Bọn hắn nhao nhao tìm thấy vị trí của mình, rồi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Thời gian dần trôi qua, không ít đệ tử đều có thu hoạch.
Dù sao ở chỗ này tu luyện một giờ, đều có thể bù được vài ngày ra bên ngoài tu luyện rồi.
Lần này liên tục tu luyện hơn ba giờ.
Bọn họ gia tăng thực lực cũng không ít.
Triệu Vũ bên kia cũng mặt đỏ thắm mở mắt ra,
"Đáng tiếc, không thể trực tiếp đột phá Ngưng Chân cảnh."
Hắn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu có chút cảm khái.
Mặc dù linh khí thập phần phong phú, nhưng muốn nhân cơ hội này trực tiếp đột phá Ngưng Chân cảnh, vẫn là quá khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro