Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Hắc Phong Rừng Rậm

Khán Bản Thư Đích Nhân Đô Suất

2024-07-24 00:30:07

Đương nhiên không phải bởi vì Cố Dương dáng vẻ quá đẹp trai.

Mà là vì hoa văn tiêu chí trên áo bào của Cố Dương!

Đó là dấu hiệu đại biểu cho Lưu Vân Tông.

Phải biết rằng Lưu Vân Tông chính là một trong tứ đại tông môn thuộc tỉnh Hạo Nam của Sở quốc.

Ở tỉnh Hạo Nam, uy danh hiển hách, không người không biết.

Đương nhiên, Cố Dương cũng không để trong lòng.

Rất nhanh cơm nước được bưng lên.

Cố Dương nhếch miệng ăn lấy ăn để.

Ăn uống no đủ, Cố Dương nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị đi tới Hắc Phong Sâm Lâm.

Nhưng ngay lúc này, bên tai truyền đến từng đợt âm thanh nghị luận.

"Này, có nghe nói không? Đệ tử Bạch Dương tông cũng đã tới Hắc Phong sâm lâm!"

"Hả? Là thật hay giả? Bạch Dương tông cách nơi này xa lắm mà? Tới nơi này làm gì? "

"Dường như là đến rèn luyện, dù sao Bạch Dương tông bên kia náo loạn thú triều, không có biện pháp rèn luyện, cho nên mới chạy đến Hắc Phong sâm lâm gần nhất, hẳn là thế nhỉ?"

"Chắc chắn là vậy, đệ nhất thiên tài của ngoại môn Bạch Dương tông Đỗ Phong cũng tới, hẳn là hắn ta dẫn đội!"

"Chính là Đỗ Phong, có tu vi Luyện Thể cửu trọng đỉnh phong vượt cấp chém giết cường giả Tụ Khí cảnh sao?"

"Chính là hắn!"

"Mẹ kiếp! Hắn dẫn đội thì còn ai dám đi vào săn giết hung thú nữa?"

"Dựa theo tính cách trước kia của Bạch Dương tông, một khi gặp phải bọn họ, khẳng định sẽ lại bị cướp, thôi được rồi, cơm nước xong xuôi ta sẽ về đi ngủ trước, chờ bọn họ rèn luyện xong hẵng nói."

"Thật sự là xúi quẩy! Xem ra mấy ngày tới không thể đi Hắc Phong Sâm Lâm săn giết hung thú được rồi."

Trong lúc nói chuyện phiếm, trên mặt những người kia lộ ra một tia âm trầm cùng phẫn nộ.

Bọn họ là tán tu chứ không vào tông môn, kiếm được tiền ở chỗ nào thì đi săn hung thú chỗ đó.

Trên đường đi cũng thường xuyên gặp phải tình huống đệ tử tông môn lịch luyện.

Trong đó đệ tử của Bạch Dương tông ngạo mạn nhất.

Mỗi lần gặp, đối phương sẽ vô cùng bá đạo tìm bọn họ đòi tài nguyên.

Không cho thì nói thẳng ra là muốn đối địch với Bạch Dương tông.



Khiến bọn họ vô cùng khó chịu.

Nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trốn.

Cố Dương ở một bên nghe được rõ ràng.

Nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Chỉ coi là chuyện thú vị nghe một chút chơi chơi cho vui mà thôi.

Nghe xong, Cố Dương liền đứng dậy rời khỏi khách sạn.

Hướng về phía Hắc Phong sâm lâm.

Rừng rậm Hắc Phong là một khu rừng rậm vô cùng cổ xưa.

Nghe đồn tồn tại đã lâu lắm rồi.

Bên trong hung thú chủng loại phức tạp, số lượng cũng không ít.

Hơn nữa bởi vì bị hãm dưới chân núi Lưu Vân Tông, để tránh cho hung thú trong rừng rậm Hắc Phong làm bị thương đệ tử nội môn, cường giả Lưu Vân Tông đã từng ra tay dọn dẹp rừng rậm Hắc Phong.

Giết chết toàn bộ đám hung thú có thực lực mạnh mẽ bên trong.

Cứ như vậy, cũng dẫn đến số lượng hung thú của rừng rậm Hắc Phong ít hơn rất nhiều.

Còn khá an toàn.

Thậm chí có thể nói là nơi thánh địa để rèn luyện.

Đương nhiên, sâu bên trong Hắc Phong sâm lâm này vẫn có một ít hung thú cường hãn.

Nhưng chỉ cần không xâm nhập vào sâu, vậy tất nhiên cũng không gặp được.

Mục tiêu của Cố Dương cũng không phải những hung thú Tụ Khí Cảnh kia.

Đương nhiên là không cần phải thâm nhập sâu quá mức.

Số lượng hung thú trong rừng rậm Hắc Phong rất nhiều.

Cố Dương mới đi không được bao xa.

Rất nhanh đã gặp một con.

Trong một bụi cây rậm rạp.

Bỗng nhiên một con hoa văn báo toàn thân đỏ thẫm đang nằm yên!

Tiếng hít thở nặng nề của hoa văn báo truyền đến đều đều.

Hiển nhiên là đang nghỉ ngơi.



Mà Cố Dương đến, rõ ràng là làm nó giật mình tỉnh lại.

"Hống!"

Chỉ thấy hoa văn báo hướng về phía Cố Dương phát ra một tiếng gào thét giận dữ.

Trong đồng tử cự đại của nó bộc phát ra sát ý vô cùng mãnh liệt!

Nhân loại chết tiệt dám xâm nhập lãnh địa của nó!

Trong lòng nó đang nổi giận, thì chân sau hữu lực của nó lập tức đạp một cái, bay nhanh về phía Cố Dương.

Cố Dương nhìn thoáng qua hoa văn báo.

Khá lắm...

Vừa tới đã gặp một hung thú luyện thể tầng mười!

Lại nói tiếp, đây là lần đầu Cố Dương gặp phải hung thú.

Trong lúc suy tư, con Hoa Văn Báo kia đã giơ lên móng vuốt khổng lồ, vồ về phía mình.

Móng vuốt sắc bén xé rách không khí, phát ra từng tiếng xé gió bén nhọn.

Uy thế mười phần!

Thấy vậy, thân thể Cố Dương hơi nghiêng qua, tránh né công kích của Hoa văn báo.

Sau đó không chút do dự, nâng lên nắm đấm, dùng Kim Cương quyền đánh tới bụng hoa văn báo.

Ầm ầm!

Một quyền nhìn như thường thường không có gì lạ, trong nháy mắt rơi vào bụng Hoa Văn Báo.

"Gào!"

Tiếng kêu thảm thiết thật lớn từ trong miệng Hoa văn báo truyền đến.

Bịch!

Hoa văn báo trong nháy mắt ngã xuống đất, phát ra từng tiếng rên rỉ thê thảm.

Chỉ thấy cả người nó run rẩy.

Mà chỗ phần bụng nó bị Cố Dương đánh trúng, lại xuất hiện một lỗ máu thật lớn.

Máu tươi không ngừng từ đó rào rạt chảy ra.

Cảnh tượng hết sức doạ người!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Số ký tự: 0