Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ
Ta Không Phục
Khán Bản Thư Đích Nhân Đô Suất
2024-07-24 00:30:07
"Vũ kỹ Nhân cấp cực phẩm đại thành?"
"... Thảo nào Đinh Hiên lại nói như vậy! Quả nhiên là giầu bài!"
"Như vậy xem ra, Cố Dương chưa chắc có thể so sánh được với Đinh Hiên đấy. Dù sao Kim Cương quyền ở cấp độ viên mãn, hẳn là vẫn chưa thể so sánh với võ kỹ nhân cấp cực phẩm đại thành."
Không ít đệ tử ngoại môn nghe được lời này nhất thời cảm thấy khiếp sợ.
Trưởng lão ngoại môn nghe vậy, ánh mắt chỉ hơi lóe lên quang mang.
Nhưng phản ứng lại không quá lớn.
"Thất bại cho ta!"
Trong sân....
Đinh Hiên không chút do dự, trực tiếp ra tay, một kiếm chém ra.
Kiếm khí màu đen kinh khủng bộc phát hung hãn, chém về phía Cố Dương.
Thấy vậy, Cố Dương vẻ mặt lạnh nhạt, cũng chém ra một kiếm.
Trong thoáng chốc, kiếm khí như cuồng phong, va chạm với Đinh Hiên.
Nhưng khi hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau, công kích của Đinh Hiên thế mà trực tiếp bị đánh tan.
Thế đi của kiếm khí của Cố Dương như cuồng phong mãnh liệt đánh vào người Đinh Hiên, đánh gã bay ra ngoài, để lại trên người gã một vết kiếm thật sâu.
Chuyện này cũng khiến toàn trường trở nên yên tĩnh.
Đinh Hiên cũng sửng sốt một chút.
Hắn nhìn vết kiếm trên người mình.
Lúc này mới phản ứng lại...chính mình thất bại!
"Sao lại như vậy..."
Mặt Đinh Hiên đầy kinh ngạc.
Kiếm pháp nhân cấp cực phẩm khiến mình luôn kiêu ngạo, Cố Dương làm thế nào phá giải được?
"Xem ra là Cố Dương chiến thắng rồi."
Bên kia, ngoại môn trưởng lão nhìn đến đây, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương cũng tràn đầy khiếp sợ.
Ba môn võ kỹ nhân cấp thượng phẩm.
Tất cả đều tu luyện tới cảnh giới viên mãn!
Trong ngoại môn sao lại có thiên kiêu ngộ tính như vậy!
Vui mừng ngoài ý muốn!
Tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn!
Lúc trước hắn còn tưởng Cố Dương có thể tu luyện hai môn võ kỹ tới viên mãn đã là rất tốt rồi.
Hiện tại xem ra... mình vẫn còn quá coi thường Cố Dương!
Còn về Đinh Hiên.
Tuy cũng coi như là một thiên tài không tệ.
Nhưng so với Cố Dương mà nói... Lại vẫn kém hơn không ít!
Nhưng Đinh Hiên lại mặt mũi tràn đầy vẻ không phục.
"Không! Ta còn chưa thua!"
Mặt Đinh Hiên đỏ lên, hiển nhiên không thể chấp nhận kết quả này.
Cầm kiếm định ra tay tiếp.
Nhìn thấy vậy, Cố Dương nhíu mày, trong ánh mắt có một tia bất thiện.
"Làm càn!"
Không đợi Cố Dương ra tay, trong thân thể trưởng lão ngoại môn đã bộc phát ra một cỗ áp lực khủng bố không cách nào kháng cự.
Trực tiếp khiến Đinh Hiên suýt nữa quỳ rạp xuống đất, đến kiếm cũng cầm không vững!
"Cố Dương người ta đã nương tay với ngươi, nếu như hắn thật sự có sát tâm với ngươi, một kiếm vừa rồi, liền có thể lấy mạng ngươi!"
"Ngươi lại còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng lẽ là muốn khiêu khích uy nghiêm của tông môn!?"
Ngoại môn trưởng lão vừa nói như vậy, nhất thời phía Đinh Hiên đầu đầy mồ hôi.
Trong lòng hắn tràn ngập hoảng sợ.
Khiêu khích uy nghiêm của tông môn?
Tội như vậy hắn cũng không dám mang.
Hắn cũng không phải hạng người ngu xuẩn gì, lập tức cúi đầu xuống.
"Trưởng lão dạy rất đúng, là đệ tử quá lỗ mãng."
"Là ta thua!"
Đương nhiên, Đinh Hiên xin lỗi trưởng lão ngoại môn, đối xử với Cố Dương... Hắn vẫn không phục.
"Không cần xin lỗi ta."
"Ngươi đã thua, vậy thì lấy linh thạch ra cho Cố Dương đi, đây là trừng phạt đối với ngươi."
Ngoại môn trưởng lão là vẻ mặt lạnh nhạt, hảo cảm còn sót lại đối với Đinh Hiên cũng đã biến mất hầu như không còn.
Nếu không phải hắn ra tay can thiệp, Đinh Hiên sẽ thật sự dám ra tay.
Như vậy kết cục của hắn chỉ có một.
Bị trục xuất khỏi Lưu Vân Tông!
Nghe được trưởng lão ngoại môn nói như vậy.
Đinh Hiên cũng hơi cắn răng.
Hắn hết sức không tình nguyện từ trong ngực mình lấy ra năm khối hạ phẩm linh thạch.
Rồi sau đó nhăn nhăn nhó nửa ngày, rốt cuộc đưa cho Cố Dương.
"Nhớ kỹ! Năm khối linh thạch hạ phẩm này là gửi nhờ ở chỗ ngươi, đừng có gấp vội mà dùng! Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sau đó tự lấy lại từ trong tay ngươi!"
Ánh mắt Đinh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Dương.
"Ha, tùy ngươi."
Cố Dương tự nhiên không thèm để ý tới những thứ này, đem năm khối hạ phẩm linh thạch thu vào trong túi, sau đó liền không để ý tới nữa.
Mà sau khi cuộc chiến giữa hai người chấm dứt, cuộc thi tuyển chọn nội môn cuối cùng cũng hạ màn.
Dưới sự chỉ dẫn của trưởng lão ngoại môn.
Bốn gã đệ tử ngoại môn thông qua thi đấu tuyển chọn nội môn thành công tiến vào nội môn.
Cũng rốt cuộc đi tới nội môn.
Nội môn và ngoại môn có điểm khác biệt lớn nhất.
Đó là bầu không khí!
Bầu không khí ngoại môn vẫn tương đối tiêu sái.
Dù sao trong đám đệ tử ngoại môn, cá hay rồng hỗn tạp, thực lực cũng cao thấp không đều.
Nhưng đệ tử nội môn lại khác biệt.
Có thể đi vào nội môn... Không phải thiên kiêu, cũng là thiên tài có thể đột phá Tụ Khí cảnh.
Thiên tài tụ hội lại, bầu không khí tự nhiên cũng căng thẳng hơn rất nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của chấp sự nội môn.
Vài tên đệ tử ngoại môn đều vô cùng tò mò mà sùng kính đánh giá mỗi một nơi trong nội môn.
Kể cả Đinh Hiên.
"... Thảo nào Đinh Hiên lại nói như vậy! Quả nhiên là giầu bài!"
"Như vậy xem ra, Cố Dương chưa chắc có thể so sánh được với Đinh Hiên đấy. Dù sao Kim Cương quyền ở cấp độ viên mãn, hẳn là vẫn chưa thể so sánh với võ kỹ nhân cấp cực phẩm đại thành."
Không ít đệ tử ngoại môn nghe được lời này nhất thời cảm thấy khiếp sợ.
Trưởng lão ngoại môn nghe vậy, ánh mắt chỉ hơi lóe lên quang mang.
Nhưng phản ứng lại không quá lớn.
"Thất bại cho ta!"
Trong sân....
Đinh Hiên không chút do dự, trực tiếp ra tay, một kiếm chém ra.
Kiếm khí màu đen kinh khủng bộc phát hung hãn, chém về phía Cố Dương.
Thấy vậy, Cố Dương vẻ mặt lạnh nhạt, cũng chém ra một kiếm.
Trong thoáng chốc, kiếm khí như cuồng phong, va chạm với Đinh Hiên.
Nhưng khi hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau, công kích của Đinh Hiên thế mà trực tiếp bị đánh tan.
Thế đi của kiếm khí của Cố Dương như cuồng phong mãnh liệt đánh vào người Đinh Hiên, đánh gã bay ra ngoài, để lại trên người gã một vết kiếm thật sâu.
Chuyện này cũng khiến toàn trường trở nên yên tĩnh.
Đinh Hiên cũng sửng sốt một chút.
Hắn nhìn vết kiếm trên người mình.
Lúc này mới phản ứng lại...chính mình thất bại!
"Sao lại như vậy..."
Mặt Đinh Hiên đầy kinh ngạc.
Kiếm pháp nhân cấp cực phẩm khiến mình luôn kiêu ngạo, Cố Dương làm thế nào phá giải được?
"Xem ra là Cố Dương chiến thắng rồi."
Bên kia, ngoại môn trưởng lão nhìn đến đây, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương cũng tràn đầy khiếp sợ.
Ba môn võ kỹ nhân cấp thượng phẩm.
Tất cả đều tu luyện tới cảnh giới viên mãn!
Trong ngoại môn sao lại có thiên kiêu ngộ tính như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vui mừng ngoài ý muốn!
Tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn!
Lúc trước hắn còn tưởng Cố Dương có thể tu luyện hai môn võ kỹ tới viên mãn đã là rất tốt rồi.
Hiện tại xem ra... mình vẫn còn quá coi thường Cố Dương!
Còn về Đinh Hiên.
Tuy cũng coi như là một thiên tài không tệ.
Nhưng so với Cố Dương mà nói... Lại vẫn kém hơn không ít!
Nhưng Đinh Hiên lại mặt mũi tràn đầy vẻ không phục.
"Không! Ta còn chưa thua!"
Mặt Đinh Hiên đỏ lên, hiển nhiên không thể chấp nhận kết quả này.
Cầm kiếm định ra tay tiếp.
Nhìn thấy vậy, Cố Dương nhíu mày, trong ánh mắt có một tia bất thiện.
"Làm càn!"
Không đợi Cố Dương ra tay, trong thân thể trưởng lão ngoại môn đã bộc phát ra một cỗ áp lực khủng bố không cách nào kháng cự.
Trực tiếp khiến Đinh Hiên suýt nữa quỳ rạp xuống đất, đến kiếm cũng cầm không vững!
"Cố Dương người ta đã nương tay với ngươi, nếu như hắn thật sự có sát tâm với ngươi, một kiếm vừa rồi, liền có thể lấy mạng ngươi!"
"Ngươi lại còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng lẽ là muốn khiêu khích uy nghiêm của tông môn!?"
Ngoại môn trưởng lão vừa nói như vậy, nhất thời phía Đinh Hiên đầu đầy mồ hôi.
Trong lòng hắn tràn ngập hoảng sợ.
Khiêu khích uy nghiêm của tông môn?
Tội như vậy hắn cũng không dám mang.
Hắn cũng không phải hạng người ngu xuẩn gì, lập tức cúi đầu xuống.
"Trưởng lão dạy rất đúng, là đệ tử quá lỗ mãng."
"Là ta thua!"
Đương nhiên, Đinh Hiên xin lỗi trưởng lão ngoại môn, đối xử với Cố Dương... Hắn vẫn không phục.
"Không cần xin lỗi ta."
"Ngươi đã thua, vậy thì lấy linh thạch ra cho Cố Dương đi, đây là trừng phạt đối với ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoại môn trưởng lão là vẻ mặt lạnh nhạt, hảo cảm còn sót lại đối với Đinh Hiên cũng đã biến mất hầu như không còn.
Nếu không phải hắn ra tay can thiệp, Đinh Hiên sẽ thật sự dám ra tay.
Như vậy kết cục của hắn chỉ có một.
Bị trục xuất khỏi Lưu Vân Tông!
Nghe được trưởng lão ngoại môn nói như vậy.
Đinh Hiên cũng hơi cắn răng.
Hắn hết sức không tình nguyện từ trong ngực mình lấy ra năm khối hạ phẩm linh thạch.
Rồi sau đó nhăn nhăn nhó nửa ngày, rốt cuộc đưa cho Cố Dương.
"Nhớ kỹ! Năm khối linh thạch hạ phẩm này là gửi nhờ ở chỗ ngươi, đừng có gấp vội mà dùng! Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sau đó tự lấy lại từ trong tay ngươi!"
Ánh mắt Đinh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Dương.
"Ha, tùy ngươi."
Cố Dương tự nhiên không thèm để ý tới những thứ này, đem năm khối hạ phẩm linh thạch thu vào trong túi, sau đó liền không để ý tới nữa.
Mà sau khi cuộc chiến giữa hai người chấm dứt, cuộc thi tuyển chọn nội môn cuối cùng cũng hạ màn.
Dưới sự chỉ dẫn của trưởng lão ngoại môn.
Bốn gã đệ tử ngoại môn thông qua thi đấu tuyển chọn nội môn thành công tiến vào nội môn.
Cũng rốt cuộc đi tới nội môn.
Nội môn và ngoại môn có điểm khác biệt lớn nhất.
Đó là bầu không khí!
Bầu không khí ngoại môn vẫn tương đối tiêu sái.
Dù sao trong đám đệ tử ngoại môn, cá hay rồng hỗn tạp, thực lực cũng cao thấp không đều.
Nhưng đệ tử nội môn lại khác biệt.
Có thể đi vào nội môn... Không phải thiên kiêu, cũng là thiên tài có thể đột phá Tụ Khí cảnh.
Thiên tài tụ hội lại, bầu không khí tự nhiên cũng căng thẳng hơn rất nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của chấp sự nội môn.
Vài tên đệ tử ngoại môn đều vô cùng tò mò mà sùng kính đánh giá mỗi một nơi trong nội môn.
Kể cả Đinh Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro