Chương 30 - Gọi Em Là Thiến Nhân

Bị Ép Động Phòn...

2024-08-14 08:21:15

Lạc Băng cũng có một chút muốn khóc, trước đây còn đang phân vân không biết Trần Phi có bán mình cho cướp biển hay không, bây giờ nghĩ lại, thật sự là xấu hổ đến tột cùng!

Người đàn ông man rợ bên ngoài đã bắt đầu ngo ngoe động đậy, thỉnh thoảng lại có một người phụ nữ man rợ thò đầu vào để kiểm tra tình hình.

"Đợi lát nữa, không cần biết Geya có tỉnh lại hay không, tôi sẽ tuyên bố rằng cô ta đã tỉnh. Đến lúc đó, chị Lạc Băng sẽ nói với tộc trưởng của như thế. Là cha của Geya, lão ta nhất định sẽ đến trước để kiểm tra tình hình, sau đó tôi sẽ trực tiếp bắt hắn! "

Trần Phi trầm giọng nói, trước khi hắn đồng ý trị liệu, hắn đã nghĩ ra chiêu tiếp theo rồi!

Hiển nhiên, Trần Phi đã lên kế hoạch bắt cóc tộc trưởng và cưỡng chế đám người man rợ để Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng rời đi.

Về phần ai có thể bảo vệ an toàn trong rừng rậm sau khi bọn họ rời đi, đó không phải là chuyện mà Trần Phi có thể quản lý.

Lúc này, những người phụ nữ man rợ bên ngoài căn lều gỗ thò đầu vào nhìn ngày càng thường xuyên hơn.

Trần Phi cau mày, không thể cứ tiếp tục như vậy được. Một lúc nữa tất cả sẽ đi vào canh gác, lúc đó sẽ không bắt cóc được tộc trưởng. Nhất định phải làm ngay bây giờ.

Giúp Geya mặc quần áo chỉnh tề.

“Chị Lạc Băng, hét lên nói rằng Geya đã tỉnh dậy và muốn gặp cha cô ấy.” Ánh mắt Trần Phi âm trầm, một tay đã nắm chặt khẩu súng lục.

Lạc Băng do dự, cô biết nếu làm như vậy, sẽ rất khó để có thể quay đầu lại.

Lâm Thiến Nhân vành mắt đỏ hoe lắc đầu, đôi mắt như đang cầu xin Trần Phi. Cô không muốn hy sinh Trần Phi để đổi lấy sự trốn thoát của cô và Lạc Băng.

"Nhanh!"

Trần Phi cau mày, quát lạnh một tiếng, dùng ánh mắt không thể nghi ngờ mà nhìn Lạc Băng.

Trong nháy mắt này, Lạc Băng lập tức kinh ngạc. Ở trên người Trần Phi, cô cảm nhận được một cỗ khí thế không thể chất vấn, chỉ có thể hét ra ngoài lều gỗ.

Quả nhiên, ngay sau khi Lạc Băng vừa hét xong, lão tộc trưởng với tốc độ nhanh nhất chạy tới trên giường bệnh, lẩm bẩm ô ô tra tra.

Nhưng Geya vẫn nhắm chặt mắt, Trần Phi đứng sau lưng lão tộc trưởng, chuẩn bị rút súng.

"Khụ khụ..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng vào lúc này, trên giường đột nhiên truyền đến hai tiếng ho nhẹ!

Trần Phi và hai cô gái nghe thấy tiếng ho này, giống như là tiếng trời!

Không ngờ vào thời khắc mấu chốt này, Geya lại chậm rãi tỉnh dậy!

"Mạng thật cứng rắn a!"

Trần Phi thầm thở dài rồi buông bàn tay đang nắm chặt khẩu súng lục. Chỉ là không biết liệu tiếng thở dài này đang ám chỉ Geya hay chính hắn.

Lão tộc trưởng cao hứng đến mức lập tức quỳ trên mặt đất, như đang cầu cái gì đấy.

"Không cần, không cần phải như thế."

Trần Phi định bước tới đỡ lão tộc trưởng dậy.

Xuýt chút nữa hắn bị lão tộc trưởng dùng trường mâu đâm chết.

"Tiểu đội trưởng, tộc trưởng đang cầu xin các vị thần vì đã phù hộ cho bộ tộc của họ, không quỳ gối vì cậu ..." Lạc Băng cười khẩy giải thích.

"Cô cho rằng tôi không biết a? Tôi chỉ là đùa giỡn tí để giảm bớt bầu không khí thôi. Đúng là không có tí khiếu hài hước nào? Lần sau còn dám dạy tôi, tôi sẽ trừng phạt cô!"

Trần Phi trừng mắt nhìn Lạc Băng rồi nói.

Lạc Băng bị ánh mắt sắc bén của Trần Phi làm cho toàn thân run rẩy. Không biết tại sao, khi nghe nói Trần Phi sẽ trừng phạt chính mình, cô không những không sợ hãi, thậm chí còn ... có loại cảm giác mong chờ? !

A, mình đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? ! Lạc Băng trong lòng phát điên.

Geya vẫn còn suy yếu, cô ta đang nói chuyện với lão tộc trưởng, nhưng Trần Phi dù sao cũng không thể hiểu được.

Bất quá, hắn có thể quan sát lời nói và biểu cảm của họ, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của lão tộc trưởng đã thay đổi khi nhìn hắn.

Lạc Băng cười cười, dịch cho Trần Phi: "Geya nói trước đây được cậu cứu mới không bị sói giết. Thêm lần này nữa là hai lần."

Lâm Thiến Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong trường hợp này, hẳn là không có nguy hiểm.

“Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ đi trước?” Trần Phi nói, Lạc Băng tiếp tục phiên dịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên, ngay khi những lời này nói ra, lão tộc trưởng đột ngột đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Trần Phi, ô ô tra tra gầm lên, như thể đang rất tức giận, điều này khiến Trần Phi có chút khó hiểu.

Nhưng khi nhìn thấy Geya tràn đầy vẻ đẹp hoang dã trên giường, trên mặt có chút hồng hào, Trần Phi đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó.

"Tiểu đội trưởng, lão tộc trưởng nói, theo thỏa thuận lúc trước, ai cứu Geya sẽ là phu quân của Geya, sẽ là tộc trưởng tương lai của bộ tộc. Vậy nên đêm nay nhất định phải ... động phòng." Lạc Băng đỏ mặt dịch.

"Không được!!"

Lâm Thiến Nhân còn gấp hơn cả Trần Phi, lập tức liền xù lông.

Trần Phi cũng lắc đầu, động phòng còn có thể, nhưng làm tộc trưởng bộ tộc này không hay a. Hắn đường đường là một thanh niên tốt bụng đang chờ trở về xã hội văn minh để hưởng thụ cuộc sống của mình, ai muốn làm tộc trưởng tại cái khe núi này?

“Mà tôi là một người ngoài lại đi làm tộc trưởng, e rằng không được a?” Trần Phi cùng Lạc Băng nói.

Khi lão tộc trưởng nghe thấy điều này, ông bắt đầu suy ngẫm. Hiển nhiên, lão nghĩ những gì Trần Phi nói cũng có lý. Nhưng ngay lập tức, mắt lão ta sáng lên, tiếp tục ô ô tra tra.

Lạc Băng bất lực nở nụ cười gượng gạo: "Tiểu đội trưởng, lão ta nói cậu là người ngoài, quả thực không thích hợp làm tộc trưởng, nhưng con của cậu và Geya sẽ không phải người ngoài. Với cả lão ta còn sống được hơn mười năm nữa, cũng có thể đợi cho đến khi đứa con của cậu và Geya lớn lên, trực tiếp kế thừa vị trí tộc trưởng. "

Ngay lập tức, Lạc Băng nói thêm: "Lão tộc trưởng còn nói nếu như cậu thực sự muốn đi thì có thể rời đi, nhưng khi đã nhìn thấy cơ thể của Geya thì phải khoét mắt mới có thể rời đi. Bằng không mà nói, đêm nay nhất định phải động phòng. "

Trần Phi hoàn toàn không nói nên lời.

Lâm Thiến Nhân cũng đang lo lắng vò đầu bứt tóc.

Lúc này, Geya chống đỡ đứng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hoang dã lộ ra một tia thẹn thùng, cô đi tới Trần Phi thấp giọng nói cái gì.

"Tôi nghe không hiểu cô nói gì a."

Trần Phi đỡ trán, trong lòng chợt nghĩ đến một vấn đề, nếu thật sự có quan hệ với Geya, liệu Lạc Băng có theo dõi khi bọn họ ở cùng phòng mà làm phiên dịch tại chỗ không?

“Cô ấy nói rằng, cô ấy không phiền nếu có thêm người ngủ cùng.” Lạc Băng vừa phiên dịch vừa liếc nhìn Lâm Thiến Nhân, hiển nhiên là đang nói tới cô.

Hay lắm, xem ra ý tưởng vừa rồi vẫn có thể trở thành hiện thực. Không chỉ Lạc Băng có thể đến mà Lâm Thiến Nhân cũng có thể đi theo.

Geya không đợi được nữa, cô lôi kéo Trần Phi cùng nằm xuống giường!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Gọi Em Là Thiến Nhân

Số ký tự: 0