Chương 30 - Gọi Em Là Thiến Nhân
Lâm Thiến Nhân...
2024-08-14 08:21:15
Lâm Thiến Nhân nhắm hờ đôi mắt, trạng thái rất tồi tệ.
Trần Phi lo lắng không thôi, muốn tìm được nguồn nước là một điều rất khó khăn. Với tình hình hiện tại của Lâm Thiến Nhân, khả năng sẽ không thể cầm cự được đến lúc đó.
Có lẽ phải mạo hiểm lấy nước từ bọn cướp biển!
Đây là một ý tưởng vô cùng táo bạo, đám cướp biển đều mạng theo những chai nước, nhưng nếu lấy từ tay bọn chúng thì nguy hiểm đến mức nào? Chỉ một chút bất cẩn, sẽ mất mạng như chơi! Nếu không phải tính mạng của Lâm Thiến Nhân đang bị đe dọa, Trần Phi sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng ngay khi Trần Phi quyết đánh đến cùng, hắn đột nhiên nhướng mi, nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên bật cười.
“Thiến Nhân, cố gắng thêm một chút nữa, trời sắp mưa rồi!” Trần Phi kích động nói. Chỉ cần trời mưa là có thể bổ sung nước và hạ nhiệt độ cho thân thể!
Lâm Thiến Nhân lặng lẽ mở mắt, cố gắng hết sức để nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời trong xanh, không có tí dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa.
Cô lắc đầu nở nụ cười đầy bất lực, chỉ nghĩ rằng Trần Phi đang an ủi mình, giống như đang dập tắt cơn khát trong giấc mơ vậy.
"Tiểu đội trưởng, làm sao cậu biết trời sắp mưa a?"
Lạc Băng từ trước đến nay luôn luôn chày cối hỏi đến cùng, khiêm tốn xin lời khuyên. Bởi vì cô biết rằng bất kỳ kiến thức nhỏ nào cũng có thể được sử dụng để cứu sống trên hoang đảo này.
"Hãy nhìn những đám mây trên bầu trời, từng đám một, trông rất có trình tự. Đây chính là hiện tượng gây ra bởi sự giảm áp suất khí quyển, được gọi là mây ti tầng. Sự xuất hiện của những đám mây như vậy thường có nghĩa là trời sắp mưa." Trần Phi giải thích.
Nhưng lời giải thích của Trần Phi, Lâm Thiến Nhân đã không thể nghe thấy.
Lúc này, Lâm Thiến Nhân đã bất tỉnh.
"Thiến Nhân, tỉnh dậy."
Trần Phi nhanh chóng vỗ nhẹ vào má Lâm Thiến Nhân, tuy rằng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng lại cảm thấy nhiệt độ trên người cô rất cao. Đây chính là hiện tượng cảm nắng!
Trần Phi không dám lơ là, cởi bỏ chiếc áo tay ngắn đang mặc trên người cô ra. Bây giờ không phải lúc để bận tâm đến điều này, trong môi trường oi bức, cởi bớt quần áo ra có khiến cho nhiệt độ cơ thẻ giảm xuống một chút.
Quả nhiên, sau khi cởi bỏ quần áo, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thiến Nhân giảm xuống một chút.
Nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, điều quan trọng nhất là bên trong cơ thể. Chỉ cần vẫn đang ở trong tình trạng thiếu nước, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào! Lại trong trạng thái say nắng, tốc độ mất nước sẽ càng nhanh hơn!
Mặc dù những đám mây ti có hình dải báo hiệu trời mưa, nhưng mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Thiến Nhân. Muộn một vài giây, cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.
"Nhanh mưa đi!"
Trần Phi nhìn lên trời và cầu nguyện.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Thiến Nhân, Trần Phi không dám tưởng tượng hậu quả. Người không phải là cây cỏ, ai có thể vô tình. Đây lại là cô gái đầu tiên của hắn, nếu không thể bảo vệ được cho cô, hắn còn gọi gì là nam nhân nữa a?
"Rầm rầm!"
Ông trời giống như nghe thấy được Trần Phi thỉnh cầu, mưa gió nhanh chóng ầm ầm hạ xuống!
Trong tích tắc, cái nóng ngột ngạt liền trở nên dịu mát!
Trần Phi vui mừng khôn xiết, trong rừng rậm, chỉ cần trời mưa, cây cối phủ đầy dây leo tự nhiên giống như vòi nước, có thể tụ lại những hạt mưa, trở thành dòng nước nhỏ thuận theo dây leo mà chảy xuống.
Lâm Thiến Nhân vẫn còn đang ở trong trạng thía hôn mê, Trần Phi bế cô đến một dòng nước nhỏ, để nước mưa rửa sạch cơ thể cô.
Ngay lập tức, nước bùn trên người lập tức bị rửa sạch, thân ảnh trắng như ngọc hiện lên trong mắt Trần Phi.
Tuy nhiên, bây giờ Trần Phi không có tâm trạng để thưởng thức.
Lâm Thiến Nhân không thể chủ động uống nước vì đang hôn mê, Trần Phi đành phải miệng đối miệng đem nước mưa đút cho cô.
Sau một lúc, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thiến Nhân cuối cùng cũng giảm xuống.
Trần Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hẳn là đã qua khỏi cơn nguy kịch, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.
Đem Lâm Thiến Nhân ôm lấy, Trần Phi cùng Lạc Băng uống đủ nước, sau đó đổ đầy bình nước quân dụng, liền chuẩn bị đi tiếp. Không thể dừng lại, nếu không đám cướp biển sẽ đuổi kịp.
Mưa trong rừng nhiệt đới đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngắn ngủi vài phút, mưa đã tạnh. Một tiếng nữa mặt trời sẽ lặn dần, nhất định phải tìm được chỗ ngủ.
"Xột xoạt xột xoạt!"
Nhưng vào lúc này, phía sau không xa vang lên tiếng bước chân đám cướp biển!
Hiển nhiên, việc giải cứu Lâm Thiến Nhân vừa rồi đã rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ với đám cướp biển!
"Phanh !!"
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên!
"A!!!"
Lạc Băng sợ hãi hét lên, bị Trần Phi kéo lăn sang một bên, trốn sau một tảng đá!
"Tiểu đội trưởng, vai của cậu bị thương rồi!"
Lạc Băng còn chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn lại liền thấy có máu đỏ chảy ra từ vai của Trần Phi.
"Không có việc gì, chỉ bị xước da thôi."
Trần Phi nghiến răng, chịu đựng cơn đau từ vai.
Cũng may đó chỉ là vết xước, nếu như bị trúng bả vai thì cánh tay chằng khác nào bị phế.
"Thằng nhóc, tao nghĩ mày là một nhân tài, có thể quần nhau được với bọn tao trong rừng rậm này lâu như vậy. Hiện tại tao đã quyết định, chỉ cần mày ngoan ngoãn giao ra hai cô gái kia, tao sẽ nhận mày vào băng cướp biển của tao, về sau liền ăn ngon uống say! Việc chơi hai cô gái này, mày cũng có phần, thế nào ?"
Độc Nhãn Long Vallar đứng ở phía sau, lớn tiếng nói, giọng điệu rất chân thành, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn!
Vừa rồi ở rừng ngập mặn, hắn lại mắt thêm một thủ hạ nữa. Chỉ bị một thứ giống như ruồi cắn, ngay sau đó toàn thân bắt đầu mưng mủ, chết trông vô cùng đáng sợ.
Hiện giờ Vallar hơi có chút sợ về khu rừng rậm này. Chưa có bắt được Lâm Thiến Nhân, bọn hắn đã mất rất nhiều người. Đến khi bắt được, liệu còn lại được bao nhiêu người? Chưa kể những nguy hiểm sẽ gặp lại khi bọn hắn muốn đi ra khu rừng.
Vallar đã là một thuyền trưởng, tất nhiên không phải là một kẻ ngốc. Hắn thấy rằng Trần Phi dẫn đầu hai cô gái, mà vẫn có thể đảm bảo an toàn dù thiếu vũ khí, điều đó có nghĩa là thằng nhóc này có không tầm thường và biết rất nhiều về kiến thức về hoang dã.
Cho nên, hắn đã nghĩ đến việc chiêu mộ Trần Phi.
Đương nhiên, mục đích thực sự là sử dụng Trần Phi để dẫn bọn hắn ra khỏi rừng một cách thuận lợi. Về phần sau này, vẫn sẽ khiến cho Trần Phi chết thảm!
"Thằng nhóc, mày nghĩ sao về đề nghị của tao? Mày bây giờ đã bị bọn tao bao vây, còn chống cự chỉ có chết! Hiện tại chỉ có một con đường duy nhất, phục tùng tao và giao nộp hai cô gái. ! ”Vallar tiếp tục gây áp lực lên Trần Phi, để cho thủ hạ dần dần bao vây tảng đá nơi Trần Phi đang ẩn náu.
Lâm Thiến Nhân đã tỉnh lại, cũng đã nghe thấy tiếng nói của Vallar, nhưng cô không nói gì, chỉ đau lòng ngồi băng bó vết thương cho Trần Phi.
Lạc Băng nhìn Trần Phi với ánh mắt cầu xin, mặc dù cô rất tin tưởng Trần Phi nhưng không tuyệt đối như Lâm Thiến Nhân. Đặc biệt, cô biết rất rõ rằng bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách!
Trước tình thế sinh tử, nếu có cơ hội sống sót, nếu Trần Phi thật sự muốn bán mình và Lâm Thiến Nhân, cũng không phải là không có khả năng a? !
“Được rồi, chúng mày lại đây, tao sẽ giao cả hai cho chúng mày.” Trần Phi đột nhiên hét lên.
Lạc Băng bỗng giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người như kiệt sức, hai mắt vô thần ngồi liệt trên mặt đất tràn đầy tuyệt vọng!
Trần Phi lo lắng không thôi, muốn tìm được nguồn nước là một điều rất khó khăn. Với tình hình hiện tại của Lâm Thiến Nhân, khả năng sẽ không thể cầm cự được đến lúc đó.
Có lẽ phải mạo hiểm lấy nước từ bọn cướp biển!
Đây là một ý tưởng vô cùng táo bạo, đám cướp biển đều mạng theo những chai nước, nhưng nếu lấy từ tay bọn chúng thì nguy hiểm đến mức nào? Chỉ một chút bất cẩn, sẽ mất mạng như chơi! Nếu không phải tính mạng của Lâm Thiến Nhân đang bị đe dọa, Trần Phi sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng ngay khi Trần Phi quyết đánh đến cùng, hắn đột nhiên nhướng mi, nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên bật cười.
“Thiến Nhân, cố gắng thêm một chút nữa, trời sắp mưa rồi!” Trần Phi kích động nói. Chỉ cần trời mưa là có thể bổ sung nước và hạ nhiệt độ cho thân thể!
Lâm Thiến Nhân lặng lẽ mở mắt, cố gắng hết sức để nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời trong xanh, không có tí dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa.
Cô lắc đầu nở nụ cười đầy bất lực, chỉ nghĩ rằng Trần Phi đang an ủi mình, giống như đang dập tắt cơn khát trong giấc mơ vậy.
"Tiểu đội trưởng, làm sao cậu biết trời sắp mưa a?"
Lạc Băng từ trước đến nay luôn luôn chày cối hỏi đến cùng, khiêm tốn xin lời khuyên. Bởi vì cô biết rằng bất kỳ kiến thức nhỏ nào cũng có thể được sử dụng để cứu sống trên hoang đảo này.
"Hãy nhìn những đám mây trên bầu trời, từng đám một, trông rất có trình tự. Đây chính là hiện tượng gây ra bởi sự giảm áp suất khí quyển, được gọi là mây ti tầng. Sự xuất hiện của những đám mây như vậy thường có nghĩa là trời sắp mưa." Trần Phi giải thích.
Nhưng lời giải thích của Trần Phi, Lâm Thiến Nhân đã không thể nghe thấy.
Lúc này, Lâm Thiến Nhân đã bất tỉnh.
"Thiến Nhân, tỉnh dậy."
Trần Phi nhanh chóng vỗ nhẹ vào má Lâm Thiến Nhân, tuy rằng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng lại cảm thấy nhiệt độ trên người cô rất cao. Đây chính là hiện tượng cảm nắng!
Trần Phi không dám lơ là, cởi bỏ chiếc áo tay ngắn đang mặc trên người cô ra. Bây giờ không phải lúc để bận tâm đến điều này, trong môi trường oi bức, cởi bớt quần áo ra có khiến cho nhiệt độ cơ thẻ giảm xuống một chút.
Quả nhiên, sau khi cởi bỏ quần áo, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thiến Nhân giảm xuống một chút.
Nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, điều quan trọng nhất là bên trong cơ thể. Chỉ cần vẫn đang ở trong tình trạng thiếu nước, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào! Lại trong trạng thái say nắng, tốc độ mất nước sẽ càng nhanh hơn!
Mặc dù những đám mây ti có hình dải báo hiệu trời mưa, nhưng mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Thiến Nhân. Muộn một vài giây, cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.
"Nhanh mưa đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Phi nhìn lên trời và cầu nguyện.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Thiến Nhân, Trần Phi không dám tưởng tượng hậu quả. Người không phải là cây cỏ, ai có thể vô tình. Đây lại là cô gái đầu tiên của hắn, nếu không thể bảo vệ được cho cô, hắn còn gọi gì là nam nhân nữa a?
"Rầm rầm!"
Ông trời giống như nghe thấy được Trần Phi thỉnh cầu, mưa gió nhanh chóng ầm ầm hạ xuống!
Trong tích tắc, cái nóng ngột ngạt liền trở nên dịu mát!
Trần Phi vui mừng khôn xiết, trong rừng rậm, chỉ cần trời mưa, cây cối phủ đầy dây leo tự nhiên giống như vòi nước, có thể tụ lại những hạt mưa, trở thành dòng nước nhỏ thuận theo dây leo mà chảy xuống.
Lâm Thiến Nhân vẫn còn đang ở trong trạng thía hôn mê, Trần Phi bế cô đến một dòng nước nhỏ, để nước mưa rửa sạch cơ thể cô.
Ngay lập tức, nước bùn trên người lập tức bị rửa sạch, thân ảnh trắng như ngọc hiện lên trong mắt Trần Phi.
Tuy nhiên, bây giờ Trần Phi không có tâm trạng để thưởng thức.
Lâm Thiến Nhân không thể chủ động uống nước vì đang hôn mê, Trần Phi đành phải miệng đối miệng đem nước mưa đút cho cô.
Sau một lúc, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thiến Nhân cuối cùng cũng giảm xuống.
Trần Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hẳn là đã qua khỏi cơn nguy kịch, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.
Đem Lâm Thiến Nhân ôm lấy, Trần Phi cùng Lạc Băng uống đủ nước, sau đó đổ đầy bình nước quân dụng, liền chuẩn bị đi tiếp. Không thể dừng lại, nếu không đám cướp biển sẽ đuổi kịp.
Mưa trong rừng nhiệt đới đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngắn ngủi vài phút, mưa đã tạnh. Một tiếng nữa mặt trời sẽ lặn dần, nhất định phải tìm được chỗ ngủ.
"Xột xoạt xột xoạt!"
Nhưng vào lúc này, phía sau không xa vang lên tiếng bước chân đám cướp biển!
Hiển nhiên, việc giải cứu Lâm Thiến Nhân vừa rồi đã rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ với đám cướp biển!
"Phanh !!"
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A!!!"
Lạc Băng sợ hãi hét lên, bị Trần Phi kéo lăn sang một bên, trốn sau một tảng đá!
"Tiểu đội trưởng, vai của cậu bị thương rồi!"
Lạc Băng còn chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn lại liền thấy có máu đỏ chảy ra từ vai của Trần Phi.
"Không có việc gì, chỉ bị xước da thôi."
Trần Phi nghiến răng, chịu đựng cơn đau từ vai.
Cũng may đó chỉ là vết xước, nếu như bị trúng bả vai thì cánh tay chằng khác nào bị phế.
"Thằng nhóc, tao nghĩ mày là một nhân tài, có thể quần nhau được với bọn tao trong rừng rậm này lâu như vậy. Hiện tại tao đã quyết định, chỉ cần mày ngoan ngoãn giao ra hai cô gái kia, tao sẽ nhận mày vào băng cướp biển của tao, về sau liền ăn ngon uống say! Việc chơi hai cô gái này, mày cũng có phần, thế nào ?"
Độc Nhãn Long Vallar đứng ở phía sau, lớn tiếng nói, giọng điệu rất chân thành, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn!
Vừa rồi ở rừng ngập mặn, hắn lại mắt thêm một thủ hạ nữa. Chỉ bị một thứ giống như ruồi cắn, ngay sau đó toàn thân bắt đầu mưng mủ, chết trông vô cùng đáng sợ.
Hiện giờ Vallar hơi có chút sợ về khu rừng rậm này. Chưa có bắt được Lâm Thiến Nhân, bọn hắn đã mất rất nhiều người. Đến khi bắt được, liệu còn lại được bao nhiêu người? Chưa kể những nguy hiểm sẽ gặp lại khi bọn hắn muốn đi ra khu rừng.
Vallar đã là một thuyền trưởng, tất nhiên không phải là một kẻ ngốc. Hắn thấy rằng Trần Phi dẫn đầu hai cô gái, mà vẫn có thể đảm bảo an toàn dù thiếu vũ khí, điều đó có nghĩa là thằng nhóc này có không tầm thường và biết rất nhiều về kiến thức về hoang dã.
Cho nên, hắn đã nghĩ đến việc chiêu mộ Trần Phi.
Đương nhiên, mục đích thực sự là sử dụng Trần Phi để dẫn bọn hắn ra khỏi rừng một cách thuận lợi. Về phần sau này, vẫn sẽ khiến cho Trần Phi chết thảm!
"Thằng nhóc, mày nghĩ sao về đề nghị của tao? Mày bây giờ đã bị bọn tao bao vây, còn chống cự chỉ có chết! Hiện tại chỉ có một con đường duy nhất, phục tùng tao và giao nộp hai cô gái. ! ”Vallar tiếp tục gây áp lực lên Trần Phi, để cho thủ hạ dần dần bao vây tảng đá nơi Trần Phi đang ẩn náu.
Lâm Thiến Nhân đã tỉnh lại, cũng đã nghe thấy tiếng nói của Vallar, nhưng cô không nói gì, chỉ đau lòng ngồi băng bó vết thương cho Trần Phi.
Lạc Băng nhìn Trần Phi với ánh mắt cầu xin, mặc dù cô rất tin tưởng Trần Phi nhưng không tuyệt đối như Lâm Thiến Nhân. Đặc biệt, cô biết rất rõ rằng bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách!
Trước tình thế sinh tử, nếu có cơ hội sống sót, nếu Trần Phi thật sự muốn bán mình và Lâm Thiến Nhân, cũng không phải là không có khả năng a? !
“Được rồi, chúng mày lại đây, tao sẽ giao cả hai cho chúng mày.” Trần Phi đột nhiên hét lên.
Lạc Băng bỗng giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người như kiệt sức, hai mắt vô thần ngồi liệt trên mặt đất tràn đầy tuyệt vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro