Ảo Giác Của Đồn...
Lục Cá Hồ Lô
2024-10-04 19:33:40
Ngay sau đó, đột nhiên, một vòng huyết quang lóe lên trong mắt Cố Thanh Phong.
Nháy mắt cái, trong cảnh núi thây biển máu kia, nhưng vị trí chủ khách đã đảo ngược.
Vẫn là cảnh núi thây biển máu y hệt, vẫn là cảnh xương khô trải đường, vẫn là vương tọa được kết bằng huyết nhục và bạch cốt, điểm khác biệt duy nhất, bây giờ trên ngai vàng, người ngồi đấy chính là Cố Thanh Phong.
Mà con kiến hôi ở phía dưới kia, đổi thành Nhãn Ma.
Chiêu thức đảo khách thành chủ này của Cố Thanh Phong, khiến Nhãn Ma trong nháy mắt hinh hoàng mất bình tĩnh.
"Đây... Sao lại thành thế này?" Trong con ngươi to tướng của Nhãn Ma toát ra vẻ không thể tin nổi, giống như tất cả thứ ở trước mắt đã đánh sụp thế giới quan của nó.
"Sao ngươi có thể phá giải... Không... Chiếm đồng thuật của ta? Không thể nào! Ảo giác, đây nhất định là ảo giác... Không phải không phải, đây vẫn là ảo cảnh của đồng thuật, vốn là ảo giác."
Nhãn Ma đã bắt đầu lảm nhảm bậy bạ rồi đấy.
Cố Thanh Phong bắt chéo hai chân ngồi trên vương tọa, lãnh đạm giống như thần vậy nói: "Quỳ xuống. "
Hàng tỷ yêu quái đứng sau lưng cũng cuồng loạn hô lên: "Quỳ xuống! Quỳ xuống!"
Ngay lúc Nhãn Ma hoảng sợ, một thứ lực ép vô hình mạnh mẽ đặt trên cơ thể nó.
"Không không không!!!"
Nhãn Ma hãi hùng gào to, nhưng vô ích.
Bởi vì Nhãn Ma không có chân, cho nên cả cơ thể nó nằm bẹp dí trên mặt đất.
"Qua đây!"
Cố Thanh Phong lại lên tiếng, giống như thượng đế xá lệnh, như thể toàn bộ đất trờ đều nghe theo hắn chỉ thị.
Nhãn Ma hoàn toàn không thể khống chế nổi cơ thể của mình, hai cái cánh bé xíu của nó thu lại, thành hình tròn lẳn, lăng lông lốc đến bên chân Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong cúi người xuống, duỗi ngón tay mình ra, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười toe toét.
Nhãn Ma vừa thấy Cố Thanh Phong duỗi ngón tay, sao lại không biết hắn muốn làm gì, nhất thời sợ đến gào lên khủng khiếp.
"Không không! Đừng! Đừng!"
Nụ cười toe toét trên môi Cố Thanh Phong càng đậm, hai ngón tay hiện lên ánh sáng xanh kim chọc mạnh vào mắt Nhãn Ma.
Vừa đâm còn vừa lẩm bẩm: "Nô bộc ti tiện phải không này?"
A a a!!
Tiếng Nhãn Ma kêu gào thê lương thảm thiết.
Cố Thanh Phong mắt điếc tai ngơ.
"Muốn giết ta đúng không?"
Lại chọc cho thêm một phát.
Tiếng kêu của Nhãn Ma càng thảm hơn rồi.
"Khiến ta hối hận vì sinh ra trên đời này đúng chứ?"
Chọc!
"Tha ta, tha ta đi mà!"
Nhãn Ma giờ dùng cánh chặn mắt lại.
"Mở cánh ngươi ra!"
Cố Thanh Phong ra lệnh cái, cánh của Nhãn Ma mất khống chế mở ra.
Con mắt lõa lồ trần trụi ở bên trong, sợ đến đảo lộn tứ tung.
"Vừa nãy còn bắt ta phải quỳ xuống nhở?"
Bây giờ Cố Thanh Phong không dùng ngón tay nữa, trực tiếp giơ nắm đấm lên, đấm mạnh một phát vào nhãn cầu.
Áhh!!!
Tiếng kêu thảm thiết the thé vang lên cao vút từ trong miệng Nhãn Ma vọng ra rồi im bặt, hấp hối.
Bép!
Cố Thanh Phong vỗ tay một cái, núi thây biển máu trong nháy mắt biến mất, buồng giam quay về nguyên vẻ ban đầu.
Bây giờ Nhãn Ma giống hệt một con dơi chết, nằm bẹp dí không nhúc nhích ở trên mặt đất.
Cố Thanh Phong còn duỗi cái lưng mệt mỏi ra một cái.
"Nể mặt ngươi cung cấp cho ta một cái kỹ năng, ông đây không giết ngươi, nghỉ ngơi cho thật tốt, lần sau ông còn đến đấy."
Nhãn Ma vừa nghe lời Cố Thanh Phong nói xong, không tự chủ được co giật.
Có điều hắn cũng không lập tức đi nhà lao tiếp theo, mà là nghiên cứu đồng thuật trước. Ảo giác.
Vừa rồi chỉ là thúc đẩy để dùng một chút, chi tiết cụ thể còn chưa hiểu rõ.
Vì vậy, hắn từ từ cảm thụ những thông tin về ảo giác trong tâm trí mình.
Sau một nén nhang, hai mắt Cố Thanh Phong hiện lên vẻ vui mừng.
Đồng thuật này. Kỹ năng ảo giác thật sự rất mạnh mẽ!
Còn có hai loại chức năng khống chế cùng với chế tạo ảo cảnh.
Khống chế chính là người thi thuật có thể khống chế hành động cá nhân của người trung thuật, giống như vừa rồi Cố Thanh Phong khiến nhãn ma quỳ xuống, thân thể nhãn ma căn bản không bị khống chế liền quỳ xuống.
Chế tạo ảo cảnh chính là người thi thuật có thể căn cứ theo ý nguyện của mình để cho người trung thuật rơi vào trong ảo cảnh tùy ý, ảo cảnh như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào người thi thuật tự mình dựng ra.
Có điều khuyết điểm chính của ảo giác là phải đối diện với người đó thì mới có thể làm được.
Mà linh hồn lực của đối phương không thể cao hơn mình, bằng không hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí mất hiệu lực.
Nói cách khác, ảo giác cường đại hay không, tùy thuộc vào linh hồn lực của người thi thuật và linh hồn lực của người trung thuật chênh lệch lớn bao nhiêu, chênh lệch càng lớn, hiệu quả ảo giác càng mạnh.
Mặc dù có khuyết điểm rõ ràng, nhưng Cố Thanh Phong vẫn rất hài lòng.
Dù sao đây cũng là một kỹ năng trưởng thành, nó không giống với mình đồng da sắt, mình đồng da sắt không có tính trưởng thành, nên có bao nhiêu lực phòng ngự thì có bấy nhiêu, sẽ không theo thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ mà tăng cường.
Nhưng ảo giác thật sự là kỹ năng đi theo linh hồn lực của người sử dụng tăng cường mà tăng cường!
Nháy mắt cái, trong cảnh núi thây biển máu kia, nhưng vị trí chủ khách đã đảo ngược.
Vẫn là cảnh núi thây biển máu y hệt, vẫn là cảnh xương khô trải đường, vẫn là vương tọa được kết bằng huyết nhục và bạch cốt, điểm khác biệt duy nhất, bây giờ trên ngai vàng, người ngồi đấy chính là Cố Thanh Phong.
Mà con kiến hôi ở phía dưới kia, đổi thành Nhãn Ma.
Chiêu thức đảo khách thành chủ này của Cố Thanh Phong, khiến Nhãn Ma trong nháy mắt hinh hoàng mất bình tĩnh.
"Đây... Sao lại thành thế này?" Trong con ngươi to tướng của Nhãn Ma toát ra vẻ không thể tin nổi, giống như tất cả thứ ở trước mắt đã đánh sụp thế giới quan của nó.
"Sao ngươi có thể phá giải... Không... Chiếm đồng thuật của ta? Không thể nào! Ảo giác, đây nhất định là ảo giác... Không phải không phải, đây vẫn là ảo cảnh của đồng thuật, vốn là ảo giác."
Nhãn Ma đã bắt đầu lảm nhảm bậy bạ rồi đấy.
Cố Thanh Phong bắt chéo hai chân ngồi trên vương tọa, lãnh đạm giống như thần vậy nói: "Quỳ xuống. "
Hàng tỷ yêu quái đứng sau lưng cũng cuồng loạn hô lên: "Quỳ xuống! Quỳ xuống!"
Ngay lúc Nhãn Ma hoảng sợ, một thứ lực ép vô hình mạnh mẽ đặt trên cơ thể nó.
"Không không không!!!"
Nhãn Ma hãi hùng gào to, nhưng vô ích.
Bởi vì Nhãn Ma không có chân, cho nên cả cơ thể nó nằm bẹp dí trên mặt đất.
"Qua đây!"
Cố Thanh Phong lại lên tiếng, giống như thượng đế xá lệnh, như thể toàn bộ đất trờ đều nghe theo hắn chỉ thị.
Nhãn Ma hoàn toàn không thể khống chế nổi cơ thể của mình, hai cái cánh bé xíu của nó thu lại, thành hình tròn lẳn, lăng lông lốc đến bên chân Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong cúi người xuống, duỗi ngón tay mình ra, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười toe toét.
Nhãn Ma vừa thấy Cố Thanh Phong duỗi ngón tay, sao lại không biết hắn muốn làm gì, nhất thời sợ đến gào lên khủng khiếp.
"Không không! Đừng! Đừng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười toe toét trên môi Cố Thanh Phong càng đậm, hai ngón tay hiện lên ánh sáng xanh kim chọc mạnh vào mắt Nhãn Ma.
Vừa đâm còn vừa lẩm bẩm: "Nô bộc ti tiện phải không này?"
A a a!!
Tiếng Nhãn Ma kêu gào thê lương thảm thiết.
Cố Thanh Phong mắt điếc tai ngơ.
"Muốn giết ta đúng không?"
Lại chọc cho thêm một phát.
Tiếng kêu của Nhãn Ma càng thảm hơn rồi.
"Khiến ta hối hận vì sinh ra trên đời này đúng chứ?"
Chọc!
"Tha ta, tha ta đi mà!"
Nhãn Ma giờ dùng cánh chặn mắt lại.
"Mở cánh ngươi ra!"
Cố Thanh Phong ra lệnh cái, cánh của Nhãn Ma mất khống chế mở ra.
Con mắt lõa lồ trần trụi ở bên trong, sợ đến đảo lộn tứ tung.
"Vừa nãy còn bắt ta phải quỳ xuống nhở?"
Bây giờ Cố Thanh Phong không dùng ngón tay nữa, trực tiếp giơ nắm đấm lên, đấm mạnh một phát vào nhãn cầu.
Áhh!!!
Tiếng kêu thảm thiết the thé vang lên cao vút từ trong miệng Nhãn Ma vọng ra rồi im bặt, hấp hối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bép!
Cố Thanh Phong vỗ tay một cái, núi thây biển máu trong nháy mắt biến mất, buồng giam quay về nguyên vẻ ban đầu.
Bây giờ Nhãn Ma giống hệt một con dơi chết, nằm bẹp dí không nhúc nhích ở trên mặt đất.
Cố Thanh Phong còn duỗi cái lưng mệt mỏi ra một cái.
"Nể mặt ngươi cung cấp cho ta một cái kỹ năng, ông đây không giết ngươi, nghỉ ngơi cho thật tốt, lần sau ông còn đến đấy."
Nhãn Ma vừa nghe lời Cố Thanh Phong nói xong, không tự chủ được co giật.
Có điều hắn cũng không lập tức đi nhà lao tiếp theo, mà là nghiên cứu đồng thuật trước. Ảo giác.
Vừa rồi chỉ là thúc đẩy để dùng một chút, chi tiết cụ thể còn chưa hiểu rõ.
Vì vậy, hắn từ từ cảm thụ những thông tin về ảo giác trong tâm trí mình.
Sau một nén nhang, hai mắt Cố Thanh Phong hiện lên vẻ vui mừng.
Đồng thuật này. Kỹ năng ảo giác thật sự rất mạnh mẽ!
Còn có hai loại chức năng khống chế cùng với chế tạo ảo cảnh.
Khống chế chính là người thi thuật có thể khống chế hành động cá nhân của người trung thuật, giống như vừa rồi Cố Thanh Phong khiến nhãn ma quỳ xuống, thân thể nhãn ma căn bản không bị khống chế liền quỳ xuống.
Chế tạo ảo cảnh chính là người thi thuật có thể căn cứ theo ý nguyện của mình để cho người trung thuật rơi vào trong ảo cảnh tùy ý, ảo cảnh như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào người thi thuật tự mình dựng ra.
Có điều khuyết điểm chính của ảo giác là phải đối diện với người đó thì mới có thể làm được.
Mà linh hồn lực của đối phương không thể cao hơn mình, bằng không hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí mất hiệu lực.
Nói cách khác, ảo giác cường đại hay không, tùy thuộc vào linh hồn lực của người thi thuật và linh hồn lực của người trung thuật chênh lệch lớn bao nhiêu, chênh lệch càng lớn, hiệu quả ảo giác càng mạnh.
Mặc dù có khuyết điểm rõ ràng, nhưng Cố Thanh Phong vẫn rất hài lòng.
Dù sao đây cũng là một kỹ năng trưởng thành, nó không giống với mình đồng da sắt, mình đồng da sắt không có tính trưởng thành, nên có bao nhiêu lực phòng ngự thì có bấy nhiêu, sẽ không theo thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ mà tăng cường.
Nhưng ảo giác thật sự là kỹ năng đi theo linh hồn lực của người sử dụng tăng cường mà tăng cường!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro