Khiêu Chiến Sáu...
Lục Cá Hồ Lô
2024-10-04 19:33:40
Lộc cộc... Lộc cộc...
Dưới sự trợ giúp của ngựa cùi, Cố Thanh Phong nhanh chóng đi tới quan đạo.
Cái gọi là quan đạo chính là đường lớn của quan phủ, thuộc về tuyến đường trụ cột, người bình thường lui tới sẽ hay đi qua quan đạo vì tương đối an toàn, không dễ gặp yêu ma.
Có điều Cố Thanh Phong không đi qua quan đạo mà ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa đi vào con đường nhỏ vắng vẻ không người.
Đường nhỏ thuận tiện mau lẹ, thuộc về đường tắt nhưng mà dễ toi mạng.
Bỏi vì đường nhỏ sẽ xuyên qua núi sâu đường mòn, mà nơi rừng sâu hoang dã này chính là nơi ở của yêu ma. Ban ngày thì còn tốt, vừa đến ban đêm, liệu có thể không gặp yêu ma ăn thịt người hay không thì còn phải xem mặt.
Vậy nên, người bình thường không phải không còn cách nào thì tuyệt đối sẽ không đi vào đường nhỏ.
Có điều Cố Thanh Phong không tính là người bình thường. Hắn còn ước gì gặp được yêu ma ở bên ngoài để chẳng may đi đường nhàm chán thì còn có thêm một chút niềm vui.
Trên đường nhỏ, Cố Thanh Phong giục ngựa phi nhanh cả một đường. Cây cối rậm rạp hai bên đường lùi lại không ngừng, xung quanh yên tĩnh không người, chỉ có vài tiếng chim hót lẻ tẻ.
"Hoàn cảnh của thế giới này rất tốt!" Cố Thanh Phong nhìn lớp cỏ xanh như tấm đệm, cây cối san sát nhau, tâm trạng rất tốt.
Tronng tình cảnh này rất muốn ngâm một câu thơ, nhưng mà ngực không vết mực, chỉ có thể cắm đầu đi đường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh, trời... đã tối!
Theo mặt trời xuống núi, đêm tối giống như một con thú lớn kinh khủng mở ra vòm miệng to đùng sâu hoắm nuốt trọn toàn bộ trời đất.
Đối với loại tình huống này, Cố Thanh Phong đã có chuẩn bị từ sớm. Hắn tiện tay chặt một nhánh cây, rồi điểm thêm cỏ khô chút dầu hoả, dùng vải đặc chế quấn quanh. Lửa nhỏ vừa cháy, một cây đuốc tự chế đã xuất hiện.
Bên trong sổ tay Trấn Ma Ti đã đề cập, ban đêm ở bên ngoài tốt nhất đừng châm lửa.
Mặc dù ánh lửa xua tam dã thú, nhưng cùng lúc có thể dẫn đến sự chú ý của yêu ma trong bóng tối.
Cố Thanh Phong cũng mặc kệ chuyện kia. Hắn đang lo yêu ma không đến thì lại nhàm chán quá.
Cầm bó đuốc đi một hồi lâu, đột nhiên...
Trong bóng tối...
Trong rừng rậm phía trước Cố Thanh Phong bất ngờ xuất hiện vài vật thể hình tròn toả ra ánh sáng u ám. Bọn chúng lơ lửng giữa không trung, giống như vô số ánh mắt lít nha lít nhít nối thành một mảnh nhìn chăm chú vào hắn.
Cố Thanh Phong rất vui!
"Cuối cùng lão tử cũng chờ được rồi!" Cố Thanh Phong hú lên một tiếng quái dị rồi xuống ngựa đánh thẳng về phía vật thể phát sáng kia.
Sau đó...
"Cái gì? Mẹ nó đom đóm à? Dựa vào đâu mà dáng dấp của đom đóm trong thế giới khác giống như mắt quỷ thế, dụ dỗ ai vậy!"
Tâm trạng Cố Thanh Phong đóng băng.
Tiếp tục lên đường, dọc đường đi không có bất cứ gợn sóng gì mà đi thẳng vào miếu Sơn thần phía sau núi ở thôn Trương gia.
Nhìn miếu Sơn Thần cũ nát, Cố Thanh Phong thở dài một hơi: "Vậy nên mới nói, ta đây tính là vận khí tốt? Hay là không tốt đây?"
"Trên đường đi ngay cả một con yêu ma cũng không gặp được? Cái này giống như tỉ lệ phi nước đại trên đường cao tốc một ngày mà không bị xe đâm."
"Quên đi, lấy kiếm Mộc Vương trước vậy."
Cố Thanh Phong ủ rũ cúi đầu đi đến vị trí cây hoè tinh đã chỉ, sau đó bắt đầu đào.
Cây hoè tinh chôn rất sâu, cũng may Cố Thanh Phong đào sâu được năm mét, cuối cùng cũng đào được một khối cứng. Cố Thanh Phong vui mừng, vội vàng với tay đào vật cứng lên.
Đợi vật cứng lộ ra hoàn toàn, chính là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm gỗ có tạo hình vô cùng độc đáo.
Vì sao lại nói là tạo hình độc đáo?
Bởi vì vừa nhìn thấy thanh kiếm gỗ này, Cố Thanh Phong liền nghĩ đếcn lúc còn nhỏ. Ông cụ nhà mình không mua cho mình đồ chơi đã tiện tay lấy một nhánh cây, sau đó cầm dao tuỳ tiện cứa mấy lần, gọt ra thành hình dáng thanh kiếm, cuối cùng cho mình chơi đùa thanh kiếm gỗ này.
"Đây là kiếm Mộc Vương à?" Mặt Cố Thanh Phong đen như than.
Hắn quyết đinh thử kiếm Mộc Vương này một chút. Nếu như cây hoè tinh dám lừa gạt mình, vậy sau khi hắn quay về nhất định sẽ chặt cây hoè tinh kia làm một thanh kiếm.
Leng keng!
Cố Thanh Phong rút ra một trường đao chế riêng bên hong, lập tức khởi động chín trâu hai hổ, hung hăng chặt lên kiếm Mộc Vương!
Chỉ nghe thấy "két" một tiếng!
Gãy mất!
Không phải là trường đao, mà là kiếm Mộc Vương gãy!
"Cây hoè tinh! Mẹ nó ngươi chết chắc rồi! A a a!" Cố Thanh Phong tức sùi bọt mép. Hắn vạn lần không nghĩ tới mình lại bị một cái cây đùa bỡn như vậy!
"Sau khi quay về nếu như lão tử không chặt ngươi... Hả! Chuyện gì đây?"
Cố Thanh Phong chưa dứt lời thì sửng sốt.
Hắn sững sờ nhìn kiếm Mộc Vương bị gãy thành hai đoạn trong tay, vậy mà tự mình dài ra?!
Hơn nữa đoạn kiếm bị gãy rơi trên mặt đất lúc này như sống dậy, bỗng nhiên chui xuống dưới đất.
Dưới sự trợ giúp của ngựa cùi, Cố Thanh Phong nhanh chóng đi tới quan đạo.
Cái gọi là quan đạo chính là đường lớn của quan phủ, thuộc về tuyến đường trụ cột, người bình thường lui tới sẽ hay đi qua quan đạo vì tương đối an toàn, không dễ gặp yêu ma.
Có điều Cố Thanh Phong không đi qua quan đạo mà ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa đi vào con đường nhỏ vắng vẻ không người.
Đường nhỏ thuận tiện mau lẹ, thuộc về đường tắt nhưng mà dễ toi mạng.
Bỏi vì đường nhỏ sẽ xuyên qua núi sâu đường mòn, mà nơi rừng sâu hoang dã này chính là nơi ở của yêu ma. Ban ngày thì còn tốt, vừa đến ban đêm, liệu có thể không gặp yêu ma ăn thịt người hay không thì còn phải xem mặt.
Vậy nên, người bình thường không phải không còn cách nào thì tuyệt đối sẽ không đi vào đường nhỏ.
Có điều Cố Thanh Phong không tính là người bình thường. Hắn còn ước gì gặp được yêu ma ở bên ngoài để chẳng may đi đường nhàm chán thì còn có thêm một chút niềm vui.
Trên đường nhỏ, Cố Thanh Phong giục ngựa phi nhanh cả một đường. Cây cối rậm rạp hai bên đường lùi lại không ngừng, xung quanh yên tĩnh không người, chỉ có vài tiếng chim hót lẻ tẻ.
"Hoàn cảnh của thế giới này rất tốt!" Cố Thanh Phong nhìn lớp cỏ xanh như tấm đệm, cây cối san sát nhau, tâm trạng rất tốt.
Tronng tình cảnh này rất muốn ngâm một câu thơ, nhưng mà ngực không vết mực, chỉ có thể cắm đầu đi đường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh, trời... đã tối!
Theo mặt trời xuống núi, đêm tối giống như một con thú lớn kinh khủng mở ra vòm miệng to đùng sâu hoắm nuốt trọn toàn bộ trời đất.
Đối với loại tình huống này, Cố Thanh Phong đã có chuẩn bị từ sớm. Hắn tiện tay chặt một nhánh cây, rồi điểm thêm cỏ khô chút dầu hoả, dùng vải đặc chế quấn quanh. Lửa nhỏ vừa cháy, một cây đuốc tự chế đã xuất hiện.
Bên trong sổ tay Trấn Ma Ti đã đề cập, ban đêm ở bên ngoài tốt nhất đừng châm lửa.
Mặc dù ánh lửa xua tam dã thú, nhưng cùng lúc có thể dẫn đến sự chú ý của yêu ma trong bóng tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Phong cũng mặc kệ chuyện kia. Hắn đang lo yêu ma không đến thì lại nhàm chán quá.
Cầm bó đuốc đi một hồi lâu, đột nhiên...
Trong bóng tối...
Trong rừng rậm phía trước Cố Thanh Phong bất ngờ xuất hiện vài vật thể hình tròn toả ra ánh sáng u ám. Bọn chúng lơ lửng giữa không trung, giống như vô số ánh mắt lít nha lít nhít nối thành một mảnh nhìn chăm chú vào hắn.
Cố Thanh Phong rất vui!
"Cuối cùng lão tử cũng chờ được rồi!" Cố Thanh Phong hú lên một tiếng quái dị rồi xuống ngựa đánh thẳng về phía vật thể phát sáng kia.
Sau đó...
"Cái gì? Mẹ nó đom đóm à? Dựa vào đâu mà dáng dấp của đom đóm trong thế giới khác giống như mắt quỷ thế, dụ dỗ ai vậy!"
Tâm trạng Cố Thanh Phong đóng băng.
Tiếp tục lên đường, dọc đường đi không có bất cứ gợn sóng gì mà đi thẳng vào miếu Sơn thần phía sau núi ở thôn Trương gia.
Nhìn miếu Sơn Thần cũ nát, Cố Thanh Phong thở dài một hơi: "Vậy nên mới nói, ta đây tính là vận khí tốt? Hay là không tốt đây?"
"Trên đường đi ngay cả một con yêu ma cũng không gặp được? Cái này giống như tỉ lệ phi nước đại trên đường cao tốc một ngày mà không bị xe đâm."
"Quên đi, lấy kiếm Mộc Vương trước vậy."
Cố Thanh Phong ủ rũ cúi đầu đi đến vị trí cây hoè tinh đã chỉ, sau đó bắt đầu đào.
Cây hoè tinh chôn rất sâu, cũng may Cố Thanh Phong đào sâu được năm mét, cuối cùng cũng đào được một khối cứng. Cố Thanh Phong vui mừng, vội vàng với tay đào vật cứng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi vật cứng lộ ra hoàn toàn, chính là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm gỗ có tạo hình vô cùng độc đáo.
Vì sao lại nói là tạo hình độc đáo?
Bởi vì vừa nhìn thấy thanh kiếm gỗ này, Cố Thanh Phong liền nghĩ đếcn lúc còn nhỏ. Ông cụ nhà mình không mua cho mình đồ chơi đã tiện tay lấy một nhánh cây, sau đó cầm dao tuỳ tiện cứa mấy lần, gọt ra thành hình dáng thanh kiếm, cuối cùng cho mình chơi đùa thanh kiếm gỗ này.
"Đây là kiếm Mộc Vương à?" Mặt Cố Thanh Phong đen như than.
Hắn quyết đinh thử kiếm Mộc Vương này một chút. Nếu như cây hoè tinh dám lừa gạt mình, vậy sau khi hắn quay về nhất định sẽ chặt cây hoè tinh kia làm một thanh kiếm.
Leng keng!
Cố Thanh Phong rút ra một trường đao chế riêng bên hong, lập tức khởi động chín trâu hai hổ, hung hăng chặt lên kiếm Mộc Vương!
Chỉ nghe thấy "két" một tiếng!
Gãy mất!
Không phải là trường đao, mà là kiếm Mộc Vương gãy!
"Cây hoè tinh! Mẹ nó ngươi chết chắc rồi! A a a!" Cố Thanh Phong tức sùi bọt mép. Hắn vạn lần không nghĩ tới mình lại bị một cái cây đùa bỡn như vậy!
"Sau khi quay về nếu như lão tử không chặt ngươi... Hả! Chuyện gì đây?"
Cố Thanh Phong chưa dứt lời thì sửng sốt.
Hắn sững sờ nhìn kiếm Mộc Vương bị gãy thành hai đoạn trong tay, vậy mà tự mình dài ra?!
Hơn nữa đoạn kiếm bị gãy rơi trên mặt đất lúc này như sống dậy, bỗng nhiên chui xuống dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro