Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm

Chương 17

Thôi Kinh Thước

2024-09-05 14:05:49

Triệu quản sự lần nữa đứng trong màn mưa bên ngoài viện môn, cả người run rẩy không ngừng. Nước mưa lạnh như băng đánh trên mặt hắn, Triệu quản sự kinh hãi trừng lớn mắt, lắp bắp nói: “Cao, cao nhân?!”

Hắn tuy không phải võ giả nhưng đã ở thương đội buôn bán nhiều năm, đối với võ giả cực kỳ hiểu biết.

Đây là 31 đại hán đó!

Chỉ dựa vào nội kình ngoại phóng đã có thể đồng thời đem 31 người đánh bay khỏi phòng, thực lực phải cường đại cỡ nào?

Trách không được khách điếm thu phí cao như vậy, trách không được chưởng quầy không hề sợ hãi, hóa ra là vì trong khách điếm có cao thủ tọa trấn.

Triệu quản sự hung hăng lau mặt, đêm nay hắn quyết tâm từ bỏ mặt mũi, kết oán với cao thủ cũng không phải hành vi sáng suốt gì.

Triệu quản sự cao giọng: “Mới vừa rồi không cẩn thận mạo phạm tiền bối, Triệu mỗ tại đây tạ lỗi. Chúng ta một đường bôn ba lại gặp phải mưa dầm, trong lòng khó tránh có chút buồn bực, hỏa khí hơi lớn gây chuyện với chưởng quầy, thật sự hổ thẹn. Tại hạ có lỗi trước, nguyện dâng ngàn lượng bạc trắng khẩn cầu tiền bối và chưởng quầy tha thứ.”

Võ sư cấp bốn trong đại đường khó xử, gương mặt vốn đen bóng cũng nhìn ra được vệt đỏ.

“Là tại hạ lỗ mãng, mong chưởng quầy thứ lỗi.”

Trương bá cũng không bình tĩnh hơn bọn họ là mấy. Vừa rồi Lục Kiến Vi một chiêu “lấy đồ từ xa” đã làm lão kinh hãi, sau đó lại có cao nhân ra tay đánh bay thương đội càng làm cho lão nghẹn họng trân trối.

“Lấy đồ từ xa” không phải ai cũng làm được, kỹ năng này yêu cầu vận dụng nội kình vô hình, cùng một đạo lý với mở cửa từ xa. Lão chỉ không ngờ Lục chưởng quầy tuổi còn trẻ lại đạt tới cảnh giới khủng bố như thế.

Bát Phương khách điếm rốt cuộc có lai lịch gì?

“Trương bá, làm buôn bán chú trọng dĩ hòa vi quý, nếu Triệu quản sự thành tâm bồi tội thì để bọn họ vào đi, chẳng qua tiền thuê phòng lấy gấp mười lần. Còn vị võ sư này, thực xin lỗi, bổn tiệm từ chối tiếp đãi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương bá cung kính nói: “Vâng, chưởng quầy.”

Võ sư kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra nữ tử mới là chưởng quầy!

Hắn cũng quyết đoán xoay người xông vào màn mưa, rời khỏi khách điếm.

Triệu quản sự dẫn đoàn người vào trong, lần này không còn ai dám nghị luận, cho dù tiền phòng tăng gấp mười bọn họ cũng cam chịu. Lục Kiến Vi sắp xếp cho Chu Nguyệt đăng ký, còn mình thì ngồi thu tiền.

Triệu quản sự đặt ba gian giường chung, bản thân hắn ở thứ phòng, cộng thêm một ngàn lượng nhận lỗi, tổng cộng là 1035 lượng, bạc vụn không tiện chỉ đành dùng ngân phiếu.

Cũng may bọn họ đi thương, thường xuyên tiến hành giao dịch lớn nên trên người có chuẩn bị chút ngân phiếu.

Lục Kiến Vi rất hào phóng miễn tiền thế chấp cho bọ họ. An bài thỏa đáng xong, nàng thản nhiên quay về lầu ba, cửa phòng vừa đóng liền hiện nguyên hình.

“Mở ra tin tức cá nhân!”

Tên họ: Lục Kiến Vi

……

Cấp bậc: 2 (214/10000) (chạy trốn là lựa chọn duy nhất)

……

Tài sản cá nhân: 414 bạc, 720 đồng (đến kỹ năng đàng hoàng cũng không mua nổi)

Sau đó lại xem tin tức khách điếm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên: Bát Phương khách điếm

……

Tiểu nhị: 2 người (Trương bá, Chu Nguyệt)

……

Vốn lưu động: 622 bạc, 653 đồng

Lực phòng ngự: 1003

Lực công kích: 9888

Lực công kích vốn có 10000, sau mỗi lần sử dụng sẽ giảm bớt. Nếu thấp hơn 10000 sẽ không thể đối phó khách nhân cấp ba, cần kịp thời bổ sung.

Lục Kiến Vi nhìn tiền trong tài khoản, không nhịn được mặt mày hớn hở, thật sự hi vọng có thêm nhiều con dê béo mang tiền dâng tới cửa.

“Tiểu Khách, đem đạo cụ phòng ngự và đạo cụ công kích nâng lên cấp bốn.”

“Đạo cụ phòng ngự nâng lên cấp bốn yêu cần 11 vạn đồng, đạo cụ công kích nâng lên cấp bốn yêu cầu 10 vạn đồng, tổng cộng 21 vạn đồng, có khấu trừ không?”

Lục Kiến Vi thở dài: “Thăng cấp chỉ có thể thăng từng cấp một sao? Trước tiên khấu trừ một vạn, sau đó khấu mười vạn, có thể bớt một vạn được không?”

Cũng biết làm tiền quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm

Số ký tự: 0