Chương 40
Thôi Kinh Thước
2024-09-05 14:05:49
Trong cửa hàng còn có người ngoài, cho dù nàng không công cáo thì những người khác cũng sẽ truyền ra ngoài, huống hồ Yến Phi Tàng không cho rằng đao pháp của hắn tồn tại sơ hở, cho dù có thì nàng cũng không có khả năng nhìn ra.
“Ngươi là đang nghĩ ở đây không ai có thể nhìn ra được sơ hở của ngươi, cho dù có làm hỏng đồ thì cũng không sao, dù sao cũng không có người có thể đánh thắng được ngươi, nếu có thể đánh thắng được thì càng tốt, vừa lúc thỏa mãn mộng tưởng hão huyền muốn so tài của ngươi có phải hay không?”
Yến Phi Tàng: “……”
Hắn cảm giác tôn nghiêm của mình bị nàng hung hăng đạp trên mặt đất, nhân tiện nghiền nát thành tro bụi.
“Như vậy thì đã sao?”
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Hóa ra Yến đại hiệp cùng người khác so tài chưa bao giờ quản sống chết của bọn họ, đúng là lạm sát vô tội.”
“Ta chưa từng lạm sát vô tội!” Yến Phi Tàng hít sâu một hơi nói: “Yên tâm, ta sẽ không tổn hại đến tài vật trong khách điếm.” Yến Phi Tàng đè thấp tu vi.
“Đây là Kinh Đào thức thứ nhất, phong vân chợt khởi.” Một hàn quang lạnh thấu xương lướt ngang qua tầm mắt mọi người, giống như cuồng phong hãi lãng chợt đến, uy thế chấn động tâm kinh.
Lục Kiến Vi nheo mắt, cảm thấy Kinh Đào Đao Pháp này quả nhiên không tồi, thế nhưng…
“Nếu có ám khí đâm vào huyệt thiên tông của ngươi thì thức này tất bại!”
Vừa dứt lời, một tia ngân quang cực mảnh đâm xuyên không khí tiến đến sau lưng Yến Phi Tàng. Hai lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích nghiêng người tránh đi, quơ đao đánh rớt ngân châm, xoay người tức giận trừng mắt nhìn sang bên cạnh.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Tào Háo Tử: “…… Thứ lỗi, Tào mỗ sở trường dùng ám khí, nghe vị cô nương này nói xong không cẩn thận tay run.”
Yến Phi Tàng không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía Lục Kiến Vi.
“Ta có thể cản được.”
“Nếu đằng trước có người quấn lấy ngươi chiến đấu, ngươi tự tin mình có thể tránh được ám khí sao?”
Yến Phi Tàng trầm mặc.
Thấy vẻ mặt hắn, Lục Kiến Vi liền biết người này lớn như vậy còn chưa bị đánh lén đúng là may mắn, hoặc là nói hắn có chỗ dựa cho nên không ai dám trêu chọc. Quả nhiên là thiếu giáo huấn.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Yến Phi Tàng không phục, triển khai thức thứ hai.
“Giấu kỹ không có nghĩa là nhìn không thấy, vị bằng hữu nào thử tìm huyệt huyền xu hắn xem?” Lục Kiến Vi buông lời trêu chọc.
Lữ Hồ Điệp cười khúc khích, khăn trong tay hóa thành một sợi dây nhỏ đánh về phía Yến Phi Tàng. Trong lòng cảm giác được nguy hiểm, Yến Phi Tàng luống cuống tay chân chống đỡ đòn công kích từ khăn tay.
“Cô nương thật đúng là người thông minh.” Lữ Hồ Điệp thu hồi khăn tay, chớp mắt nhìn Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi bị hắn nhìn khó chịu, nhướng mày nói: “Ngươi cũng muốn thử cảm giác bị người khác nhìn ra sơ hở sao?”
Lữ Hồ Điệp: “……”
Ngụy Liễu xem kịch che miệng cười trộm, Đào Dương bất đắc dĩ tiến lên một bước dùng thân thể chắn cho nàng. Mặc kệ Lữ Hồ Điệp có muốn hay không, Yến Phi Tàng khẳng định là không muốn tiếp tục. Lục Kiến Vi có thể dễ dàng chỉ ra hai điểm yếu của hắn, nếu còn tiếp tục chỉ có tự rước lấy nhục.
Hắn suy nghĩ vài giây rồi lưu loát thu đao vào vỏ, trịnh trọng ôm quyền: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?”
Đúng là người co được dãn được.
Lục Kiến Vi lộ ra nụ cười thương nghiệp: “Ta họ Lục, là chưởng quầy nơi này, vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến. Mấy vị khách nhân là muốn nghỉ chân hay ở trọ?”
Yến Phi Tàng vốn dĩ chỉ đến so tài, nhưng hiện tại cũng chẳng muốn tiếp tục xấu mặt, chỉ cầu được chỉ điểm bèn nói: “Ta trọ!”
Lữ Hồ Điệp cùng Tào Háo Tử liếc nhau: “Chúng ta cũng ở trọ.”
Còn về Đào Dương cùng Ngụy Liễu, hai người vốn định mua thức uống xong sẽ đi Vọng Nguyệt Thành, nhưng…
Ngụy Liễu không dám nhiều lời chỉ giật nhẹ ống tay áo Đào Dương. Đào Dương hiểu ý, cất cao giọng nói: “Chúng ta cũng ở trọ, Lục chưởng quầy có cung cấp nước trà không?”
“Quan Hà, ngươi chiêu đãi khách nhân.” Lục Kiến Vi chuyển hướng sang Trương bá và Chu Nguyệt: “Hai người các ngươi đi theo ta.”
Tiết Quan Hà nhanh chóng nhận lệnh, xoay người đi về phía quầy.
“Ở đây có bảng giá, đặt một trả một, mấy vị khách nhân cần phòng như thế nào?”
Cả đám người nhìn giá phòng không khỏi ngây người.
“Sao lại đắt như vậy!” Đào Dương thay bọn họ nói ra tiếng lòng.
“Ngươi là đang nghĩ ở đây không ai có thể nhìn ra được sơ hở của ngươi, cho dù có làm hỏng đồ thì cũng không sao, dù sao cũng không có người có thể đánh thắng được ngươi, nếu có thể đánh thắng được thì càng tốt, vừa lúc thỏa mãn mộng tưởng hão huyền muốn so tài của ngươi có phải hay không?”
Yến Phi Tàng: “……”
Hắn cảm giác tôn nghiêm của mình bị nàng hung hăng đạp trên mặt đất, nhân tiện nghiền nát thành tro bụi.
“Như vậy thì đã sao?”
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Hóa ra Yến đại hiệp cùng người khác so tài chưa bao giờ quản sống chết của bọn họ, đúng là lạm sát vô tội.”
“Ta chưa từng lạm sát vô tội!” Yến Phi Tàng hít sâu một hơi nói: “Yên tâm, ta sẽ không tổn hại đến tài vật trong khách điếm.” Yến Phi Tàng đè thấp tu vi.
“Đây là Kinh Đào thức thứ nhất, phong vân chợt khởi.” Một hàn quang lạnh thấu xương lướt ngang qua tầm mắt mọi người, giống như cuồng phong hãi lãng chợt đến, uy thế chấn động tâm kinh.
Lục Kiến Vi nheo mắt, cảm thấy Kinh Đào Đao Pháp này quả nhiên không tồi, thế nhưng…
“Nếu có ám khí đâm vào huyệt thiên tông của ngươi thì thức này tất bại!”
Vừa dứt lời, một tia ngân quang cực mảnh đâm xuyên không khí tiến đến sau lưng Yến Phi Tàng. Hai lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích nghiêng người tránh đi, quơ đao đánh rớt ngân châm, xoay người tức giận trừng mắt nhìn sang bên cạnh.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Tào Háo Tử: “…… Thứ lỗi, Tào mỗ sở trường dùng ám khí, nghe vị cô nương này nói xong không cẩn thận tay run.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Phi Tàng không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía Lục Kiến Vi.
“Ta có thể cản được.”
“Nếu đằng trước có người quấn lấy ngươi chiến đấu, ngươi tự tin mình có thể tránh được ám khí sao?”
Yến Phi Tàng trầm mặc.
Thấy vẻ mặt hắn, Lục Kiến Vi liền biết người này lớn như vậy còn chưa bị đánh lén đúng là may mắn, hoặc là nói hắn có chỗ dựa cho nên không ai dám trêu chọc. Quả nhiên là thiếu giáo huấn.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Yến Phi Tàng không phục, triển khai thức thứ hai.
“Giấu kỹ không có nghĩa là nhìn không thấy, vị bằng hữu nào thử tìm huyệt huyền xu hắn xem?” Lục Kiến Vi buông lời trêu chọc.
Lữ Hồ Điệp cười khúc khích, khăn trong tay hóa thành một sợi dây nhỏ đánh về phía Yến Phi Tàng. Trong lòng cảm giác được nguy hiểm, Yến Phi Tàng luống cuống tay chân chống đỡ đòn công kích từ khăn tay.
“Cô nương thật đúng là người thông minh.” Lữ Hồ Điệp thu hồi khăn tay, chớp mắt nhìn Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi bị hắn nhìn khó chịu, nhướng mày nói: “Ngươi cũng muốn thử cảm giác bị người khác nhìn ra sơ hở sao?”
Lữ Hồ Điệp: “……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Liễu xem kịch che miệng cười trộm, Đào Dương bất đắc dĩ tiến lên một bước dùng thân thể chắn cho nàng. Mặc kệ Lữ Hồ Điệp có muốn hay không, Yến Phi Tàng khẳng định là không muốn tiếp tục. Lục Kiến Vi có thể dễ dàng chỉ ra hai điểm yếu của hắn, nếu còn tiếp tục chỉ có tự rước lấy nhục.
Hắn suy nghĩ vài giây rồi lưu loát thu đao vào vỏ, trịnh trọng ôm quyền: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?”
Đúng là người co được dãn được.
Lục Kiến Vi lộ ra nụ cười thương nghiệp: “Ta họ Lục, là chưởng quầy nơi này, vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến. Mấy vị khách nhân là muốn nghỉ chân hay ở trọ?”
Yến Phi Tàng vốn dĩ chỉ đến so tài, nhưng hiện tại cũng chẳng muốn tiếp tục xấu mặt, chỉ cầu được chỉ điểm bèn nói: “Ta trọ!”
Lữ Hồ Điệp cùng Tào Háo Tử liếc nhau: “Chúng ta cũng ở trọ.”
Còn về Đào Dương cùng Ngụy Liễu, hai người vốn định mua thức uống xong sẽ đi Vọng Nguyệt Thành, nhưng…
Ngụy Liễu không dám nhiều lời chỉ giật nhẹ ống tay áo Đào Dương. Đào Dương hiểu ý, cất cao giọng nói: “Chúng ta cũng ở trọ, Lục chưởng quầy có cung cấp nước trà không?”
“Quan Hà, ngươi chiêu đãi khách nhân.” Lục Kiến Vi chuyển hướng sang Trương bá và Chu Nguyệt: “Hai người các ngươi đi theo ta.”
Tiết Quan Hà nhanh chóng nhận lệnh, xoay người đi về phía quầy.
“Ở đây có bảng giá, đặt một trả một, mấy vị khách nhân cần phòng như thế nào?”
Cả đám người nhìn giá phòng không khỏi ngây người.
“Sao lại đắt như vậy!” Đào Dương thay bọn họ nói ra tiếng lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro