Xem Mạch
2024-12-18 05:02:12
Biến thành bộ dáng này, Ninh Sở Khắc nào dám trở về phủ Đề Đốc? Cũng chỉ có thể chờ xa giá trong cung tới đón người.
Từ chùa Thanh Tuyền hồi cung cần chút thời gian, trong lúc này, Ninh Sở Khắc vẫn luôn cân nhắc nên ứng đối với tình huống này như thế nào. Dù sao cũng phải hỏi thăm động tĩnh nhà mình, còn phải tìm hiểu xem chính bản thân Cửu a ca đã đi đâu, trước khi làm rõ ràng, nàng cần phải diễn, không thể bị vạch trần thân phận. Rốt cuộc không quan tâm là đoạt xá hay mượn xác hoàn hồn……đều không phải có thể tuyên dương ra bên ngoài.
Dù nàng là người lớn mật, trong lòng vẫn từng trận chột dạ, thứ nhất là vì hoàn toàn không hiểu Cửu a ca, thứ hai giữa nam nữ vô luận lời nói việc làm đều có sai biệt cực lớn, học lên không dễ dàng. Cho dù Ninh Sở Khắc đã quen làm bộ làm tịch, đối mặt với khiêu chiến như vậy vẫn không quá nắm chắc. May mắn nàng từ trước đến nay trầm tĩnh, gặp chuyện ngược lại bình tĩnh, một đường xụ mặt lại không khiến Dận Thành nhìn ra cái gì.
Lúc vừa mới từ trong chùa đi ra, Ninh Sở Khắc phá lệ chú ý dáng đi, nàng tận lực bắt chước bộ dáng đi đường của a mã và đại ca Phúc Hải, Dận Thành thần kinh thô, lúc ấy không nhìn ra cái gì, sau đó một đường trong lòng nàng miên man suy nghĩ, khi xuống xe liền sơ sót. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa cung, các thị vệ thối lui đến một bên, cung cung kính kính mời hai vị a ca xuống xe, Dận Thanh rất lanh lẹ, đến lượt Ninh Sở, nàng không tự giác quên mất trạng thái, mới đi được hai bước, suýt nữa làm mù mắt những người liên can.
Bước đi này, tiết tấu này, thật……
Dáng đi này sao giống tiểu cô nương như vậy?
Ninh Sở Khắc phản ứng còn tính nhanh, lập tức cảm thấy được không đúng, chạy nhanh kéo bước chân, nàng vẫn còn đang cân nhắc xem nên giải thích như thế nào, Dận Thành đã hỗ trợ bổ sung lý do. Liếc mắt quét vị trí bụng dưới một cái, sau đó vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai nàng.
"Cửu ca lần này bị thương không nhẹ!"
"Cũng không cần sợ! Sau này gọi viện phán Thái Y Viện tự mình tới xem, kê dược uống vào sẽ tốt trở lại!"
Đây là đang an ủi đối phương hay là an ủi chính mình cũng chỉ có Dận Thành mới biết được, Ninh Sở Khắc kỳ thật không hiểu, chỉ biết thập a ca là có ý tốt, liền gật đầu nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Lại nói: "Sớm biết sẽ gặp sự tình như vậy, hôm nay đã không nên ra cửa."
Nghe xong lời này, Dận Đường thở dài: "Cũng là bát ca hiếu thuận." Nếu không phải huynh ấy nói muốn đi đến chùa cầu phúc cho Huệ phi, ngày mùa đông ai sẽ ra khỏi thành? Đóng cửa lại sưởi ấm, uống rượu thoải mái hơn nhiều!
Ninh Sở Khắc vẫn thực mơ hồ, chỉ biết đoàn người này ra cung là bởi vì Bát a ca, lại ngẫm lại nếu không phải đụng phải bọn họ sao có thể xảy ra tai họa kia? Ninh Sở Khắc xưa nay khoan dung với chính bản thân, lại rất biết tìm cớ thoái thác, lúc này đã đẩy hoàn toàn trách nhiệm đến trên người Bát a ca chưa gặp mặt bao giờ.
Từ chùa Thanh Tuyền hồi cung cần chút thời gian, trong lúc này, Ninh Sở Khắc vẫn luôn cân nhắc nên ứng đối với tình huống này như thế nào. Dù sao cũng phải hỏi thăm động tĩnh nhà mình, còn phải tìm hiểu xem chính bản thân Cửu a ca đã đi đâu, trước khi làm rõ ràng, nàng cần phải diễn, không thể bị vạch trần thân phận. Rốt cuộc không quan tâm là đoạt xá hay mượn xác hoàn hồn……đều không phải có thể tuyên dương ra bên ngoài.
Dù nàng là người lớn mật, trong lòng vẫn từng trận chột dạ, thứ nhất là vì hoàn toàn không hiểu Cửu a ca, thứ hai giữa nam nữ vô luận lời nói việc làm đều có sai biệt cực lớn, học lên không dễ dàng. Cho dù Ninh Sở Khắc đã quen làm bộ làm tịch, đối mặt với khiêu chiến như vậy vẫn không quá nắm chắc. May mắn nàng từ trước đến nay trầm tĩnh, gặp chuyện ngược lại bình tĩnh, một đường xụ mặt lại không khiến Dận Thành nhìn ra cái gì.
Lúc vừa mới từ trong chùa đi ra, Ninh Sở Khắc phá lệ chú ý dáng đi, nàng tận lực bắt chước bộ dáng đi đường của a mã và đại ca Phúc Hải, Dận Thành thần kinh thô, lúc ấy không nhìn ra cái gì, sau đó một đường trong lòng nàng miên man suy nghĩ, khi xuống xe liền sơ sót. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa cung, các thị vệ thối lui đến một bên, cung cung kính kính mời hai vị a ca xuống xe, Dận Thanh rất lanh lẹ, đến lượt Ninh Sở, nàng không tự giác quên mất trạng thái, mới đi được hai bước, suýt nữa làm mù mắt những người liên can.
Bước đi này, tiết tấu này, thật……
Dáng đi này sao giống tiểu cô nương như vậy?
Ninh Sở Khắc phản ứng còn tính nhanh, lập tức cảm thấy được không đúng, chạy nhanh kéo bước chân, nàng vẫn còn đang cân nhắc xem nên giải thích như thế nào, Dận Thành đã hỗ trợ bổ sung lý do. Liếc mắt quét vị trí bụng dưới một cái, sau đó vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cửu ca lần này bị thương không nhẹ!"
"Cũng không cần sợ! Sau này gọi viện phán Thái Y Viện tự mình tới xem, kê dược uống vào sẽ tốt trở lại!"
Đây là đang an ủi đối phương hay là an ủi chính mình cũng chỉ có Dận Thành mới biết được, Ninh Sở Khắc kỳ thật không hiểu, chỉ biết thập a ca là có ý tốt, liền gật đầu nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Lại nói: "Sớm biết sẽ gặp sự tình như vậy, hôm nay đã không nên ra cửa."
Nghe xong lời này, Dận Đường thở dài: "Cũng là bát ca hiếu thuận." Nếu không phải huynh ấy nói muốn đi đến chùa cầu phúc cho Huệ phi, ngày mùa đông ai sẽ ra khỏi thành? Đóng cửa lại sưởi ấm, uống rượu thoải mái hơn nhiều!
Ninh Sở Khắc vẫn thực mơ hồ, chỉ biết đoàn người này ra cung là bởi vì Bát a ca, lại ngẫm lại nếu không phải đụng phải bọn họ sao có thể xảy ra tai họa kia? Ninh Sở Khắc xưa nay khoan dung với chính bản thân, lại rất biết tìm cớ thoái thác, lúc này đã đẩy hoàn toàn trách nhiệm đến trên người Bát a ca chưa gặp mặt bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro