Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Tờ Giấy (2)
Tam Tam Đắc Cửu
2024-08-18 19:03:06
【 Đinh, độ thiện cảm của một trong những nữ chính Hứa Mộ Nhan +10, độ thiện cảm hiện tại là 30. (Vô cùng thân mật)】
【 Đinh, túc chủ làm ảnh hưởng đến hướng đi nội dung cốt truyện gốc, thu được 200 điểm phản phái.】
“Việc này cũng được luôn?”
Nhận được tin của hệ thống, Vương Hạo Nhiên bối rối.
Tình huống gì đây?
Hắn cũng đâu trêu chọc nàng? Hơn nữa chẳng những không trêu chọc mà còn đả kích nàng, sao nàng lại tăng hảo cảm với hắn?
Càng là biểu hiện vô nghĩa với nàng, ngược lại tình cảm nàng đối với ta càng mạnh hơn.
Cũng tức là, cô nàng này chịu đại chiêu “lạt mềm buộc chặt” rồi?
Vương Hạo Nhiên trong nháy mắt cảm thấy đã tìm được chiến lược quan trọng để cua Hứa Mộ Nhan.
Một chỗ khác trong phòng học.
Sở Bạch nhìn chằm chằm động tĩnh giữa Vương Hạo Nhiên và Hứa Mộ Nhan .
Bởi vì trong phòng học có rất nhiều người đang học, lúc Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan nói chuyện, âm thanh rất nhỏ.
Sở Bạch nghe không rõ hai người nói cái gì.
Nhưng Sở Bạch có thể thấy được một chút động tác tứ chi và biểu cảm của Hứa Mộ Nhan.
“Hứa Mộ Nhan hình như đang tức giận, tên họ Vương cặn bã đến cùng đã nói cái gì? Chẳng lẽ đối với nói lời thô tục với Hứa Mộ Nhan?”
Sở Bạch bóp bóp nắm tay, muốn đánh cho Vương Hạo Nhiên nhừ đòn.
Loại chuyện này với hắn mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Vương Hạo Nhiên chỉ có cái túi da con nhà giàu, tay trói gà không chặt, không phải đối thủ của mình.
Nhưng ngẫm lại, Sở Bạch vẫn chịu đựng.
Hành hung Vương Hạo Nhiên dù rất đơn giản, nhưng mà hậu quả thực sự lại làm cho Sở Bạch khó có thể chịu đựng.
Dù sao trong nhà người ta có tiền mà, có tiền chính là đại gia.
“Chờ thi đại học xong, có hai ba tháng nghỉ, đến lúc đó đi nơi khác chơi đổ thạch, khi đó ta cũng sẽ có khoản tiền lớn!”
Sở Bạch âm thầm hạ quyết tâm.
Do chuyện sau buổi trưa kia, cả buổi chiều Sở Bạch đều rầu rĩ không vui.
Thẳng đến khi chạng vạng tối, sau khi ăn cơm tại nhà ăn, tâm tình lúc này mới chuyển biến tốt hơn một chút.
Trở lại phòng học.
Sở Bạch phát hiện một tờ giấy trong bàn học, phía trên viết một ít chữ.
“Sở Bạch, ta không phải là cố ý xa lánh ngươi, thật sự là ta bất đắc dĩ, nhìn thấy ngươi cả buổi chiều đều không vui, ta rất khó chịu.
Vốn ta định sau khi thi đại học rồi nói tiếp, nhưng ta thực sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ không vui của ngươi.
Tiết thứ nhất tự học buổi tối lúc tan lớp, ta phòng ngủ nữ ở lớp học chờ ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để cho Vương Hạo Nhiên trông thấy.”
Trên tờ giấy không có ký tên.
Nhưng chữ viết trên tờ giấy rất đẹp, trông có vẻ là chữ nữ sinh.
“Là Hứa Mộ Nhan viết cho ta!” Sở Bạch rất nhanh liền đoán ra.
Chữ viết quen thuộc, cộng thêm ngôn ngữ trên tờ giấy, trừ Hứa Mộ Nhan, không có khả năng là người khác.
Nháy mắt lòng hắn điên cuồng sung sướng, còn tưởng tượng.
Hứa Mộ Nhan đây là ý gì? Hẹn ta ra ngoài, lại sợ Vương Hạo Nhiên biết?
Chẳng lẽ, nàng thật sự thích ta?
Bình thường sở dĩ không để ý tới ta, cố ý lại gần Vương Hạo Nhiên, kỳ thực cũng là bởi vì sợ Vương Hạo Nhiên làm phiền ta?
Đúng đúng, nhất định là như vậy!
Nếu không vì sao từ sau khi biết đám Phạm Kiếm tan học chặn đường ta, thái độ của Hứa Mộ Nhan với ta bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột như vậy?
Sở Bạch rất kích động, nhưng rất nhanh áp chế lại, giả bộ như người không có việc gì.
Trực tiếp xé nát tờ giấy, tiếp đó ném vào trong miệng nuốt.
Có lẽ là bởi đây chữ viết của Hứa Mộ Nhan, Sở Bạch nuốt không hiểu sao thấy rất ngọt.
Hắn không quên dặn dò của Hứa Mộ Nhan.
Việc này không thể lộ ra!
Nhất định phải “Hủy thi diệt tích”.
Người trong lớp này, có rất nhiều người là thân cận của Vương Hạo Nhiên.
Nếu phát hiện manh mối đi tìm báo cho Vương Hạo Nhiên, vậy thì xong.
Sở Bạch âm thầm kích động một hồi lâu, nhưng rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, phát hiện việc này có điều gì đó lạ lạ.
Hứa Mộ Nhan là học sinh ngoại trú, cũng đâu phải học sinh nội trú, tại sao muốn gặp mình ở phòng ngủ nữ?
Trường học lớn như vậy, còn nhiều chỗ hẹn hò mà.
Sở Bạch rất muốn hỏi Hứa Mộ Nhan để xác nhận xem tờ giấy đó có phải là do nàng viết hay không.
Chỉ là Hứa Mộ Nhan đi học không mang theo điện thoại di động, gửi tin tức hỏi là không thể nào.
Đến trước mặt hỏi cũng không thích hợp, dù sao trong lớp học này Vương Hạo Nhiên có nhiều tai mắt lắm.
Đến giờ tự học buổi tối, Sở Bạch cảm thấy rất nóng ruột, gì cũng không làm, chỉ nhìn thời gian trên điện thoại di động, đếm từng giây qua.
Trong phòng học, cũng chú ý đến thời gian, còn có một người khác.
Tới gần lúc tan lớp tự học buổi tối.
Một chỗ khác trong phòng học.
“Ai u...” Ôn Tịnh che lấy bụng dưới, mặt lộ vẻ thống khổ.
“Tịnh Tịnh, ngươi sao thế, không thoải mái sao?” Bạn cùng bàn Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
“Ưm, rất khó chịu.”
“Vậy ta dẫn ngươi đến phòng y tế xem sao nhé.”
“Nhưng mà, chỉ không thoải mái mà thôi.”
“Vậy ta thay ngươi đến chỗ Tống lão sư xin nghỉ, sau đó bảo người nhà ngươi tới đón ngươi về nhà nhé?”
“Đừng, ta thấy ngại lắm, vẫn là đến phòng ngủ nghỉ một lúc thôi, ta nghỉ nửa giờ thì chắc không sao đâu.”
“Vậy ta giúp ngươi hỏi chìa khoá buồng nữ sinh ở lớp.”
“Tìm Trương Lệ lấy, nàng dễ nói chuyện hơn, ai, lặng lẽ nói, đừng để người khác phát hiện, bằng không thì ta mất mặt chết.”
“Biết rồi.”
Nói xong, Hứa Mộ Nhan liền rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng tới bên cạnh nữ sinh tên Trương Lệ .
Hứa Mộ Nhan rỉ tai vài câu với Trương Lệ, ngay sau đó, Trương Lệ lấy ra từ trên người một cái chìa khóa.
【 Đinh, túc chủ làm ảnh hưởng đến hướng đi nội dung cốt truyện gốc, thu được 200 điểm phản phái.】
“Việc này cũng được luôn?”
Nhận được tin của hệ thống, Vương Hạo Nhiên bối rối.
Tình huống gì đây?
Hắn cũng đâu trêu chọc nàng? Hơn nữa chẳng những không trêu chọc mà còn đả kích nàng, sao nàng lại tăng hảo cảm với hắn?
Càng là biểu hiện vô nghĩa với nàng, ngược lại tình cảm nàng đối với ta càng mạnh hơn.
Cũng tức là, cô nàng này chịu đại chiêu “lạt mềm buộc chặt” rồi?
Vương Hạo Nhiên trong nháy mắt cảm thấy đã tìm được chiến lược quan trọng để cua Hứa Mộ Nhan.
Một chỗ khác trong phòng học.
Sở Bạch nhìn chằm chằm động tĩnh giữa Vương Hạo Nhiên và Hứa Mộ Nhan .
Bởi vì trong phòng học có rất nhiều người đang học, lúc Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan nói chuyện, âm thanh rất nhỏ.
Sở Bạch nghe không rõ hai người nói cái gì.
Nhưng Sở Bạch có thể thấy được một chút động tác tứ chi và biểu cảm của Hứa Mộ Nhan.
“Hứa Mộ Nhan hình như đang tức giận, tên họ Vương cặn bã đến cùng đã nói cái gì? Chẳng lẽ đối với nói lời thô tục với Hứa Mộ Nhan?”
Sở Bạch bóp bóp nắm tay, muốn đánh cho Vương Hạo Nhiên nhừ đòn.
Loại chuyện này với hắn mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Vương Hạo Nhiên chỉ có cái túi da con nhà giàu, tay trói gà không chặt, không phải đối thủ của mình.
Nhưng ngẫm lại, Sở Bạch vẫn chịu đựng.
Hành hung Vương Hạo Nhiên dù rất đơn giản, nhưng mà hậu quả thực sự lại làm cho Sở Bạch khó có thể chịu đựng.
Dù sao trong nhà người ta có tiền mà, có tiền chính là đại gia.
“Chờ thi đại học xong, có hai ba tháng nghỉ, đến lúc đó đi nơi khác chơi đổ thạch, khi đó ta cũng sẽ có khoản tiền lớn!”
Sở Bạch âm thầm hạ quyết tâm.
Do chuyện sau buổi trưa kia, cả buổi chiều Sở Bạch đều rầu rĩ không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẳng đến khi chạng vạng tối, sau khi ăn cơm tại nhà ăn, tâm tình lúc này mới chuyển biến tốt hơn một chút.
Trở lại phòng học.
Sở Bạch phát hiện một tờ giấy trong bàn học, phía trên viết một ít chữ.
“Sở Bạch, ta không phải là cố ý xa lánh ngươi, thật sự là ta bất đắc dĩ, nhìn thấy ngươi cả buổi chiều đều không vui, ta rất khó chịu.
Vốn ta định sau khi thi đại học rồi nói tiếp, nhưng ta thực sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ không vui của ngươi.
Tiết thứ nhất tự học buổi tối lúc tan lớp, ta phòng ngủ nữ ở lớp học chờ ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để cho Vương Hạo Nhiên trông thấy.”
Trên tờ giấy không có ký tên.
Nhưng chữ viết trên tờ giấy rất đẹp, trông có vẻ là chữ nữ sinh.
“Là Hứa Mộ Nhan viết cho ta!” Sở Bạch rất nhanh liền đoán ra.
Chữ viết quen thuộc, cộng thêm ngôn ngữ trên tờ giấy, trừ Hứa Mộ Nhan, không có khả năng là người khác.
Nháy mắt lòng hắn điên cuồng sung sướng, còn tưởng tượng.
Hứa Mộ Nhan đây là ý gì? Hẹn ta ra ngoài, lại sợ Vương Hạo Nhiên biết?
Chẳng lẽ, nàng thật sự thích ta?
Bình thường sở dĩ không để ý tới ta, cố ý lại gần Vương Hạo Nhiên, kỳ thực cũng là bởi vì sợ Vương Hạo Nhiên làm phiền ta?
Đúng đúng, nhất định là như vậy!
Nếu không vì sao từ sau khi biết đám Phạm Kiếm tan học chặn đường ta, thái độ của Hứa Mộ Nhan với ta bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột như vậy?
Sở Bạch rất kích động, nhưng rất nhanh áp chế lại, giả bộ như người không có việc gì.
Trực tiếp xé nát tờ giấy, tiếp đó ném vào trong miệng nuốt.
Có lẽ là bởi đây chữ viết của Hứa Mộ Nhan, Sở Bạch nuốt không hiểu sao thấy rất ngọt.
Hắn không quên dặn dò của Hứa Mộ Nhan.
Việc này không thể lộ ra!
Nhất định phải “Hủy thi diệt tích”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trong lớp này, có rất nhiều người là thân cận của Vương Hạo Nhiên.
Nếu phát hiện manh mối đi tìm báo cho Vương Hạo Nhiên, vậy thì xong.
Sở Bạch âm thầm kích động một hồi lâu, nhưng rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, phát hiện việc này có điều gì đó lạ lạ.
Hứa Mộ Nhan là học sinh ngoại trú, cũng đâu phải học sinh nội trú, tại sao muốn gặp mình ở phòng ngủ nữ?
Trường học lớn như vậy, còn nhiều chỗ hẹn hò mà.
Sở Bạch rất muốn hỏi Hứa Mộ Nhan để xác nhận xem tờ giấy đó có phải là do nàng viết hay không.
Chỉ là Hứa Mộ Nhan đi học không mang theo điện thoại di động, gửi tin tức hỏi là không thể nào.
Đến trước mặt hỏi cũng không thích hợp, dù sao trong lớp học này Vương Hạo Nhiên có nhiều tai mắt lắm.
Đến giờ tự học buổi tối, Sở Bạch cảm thấy rất nóng ruột, gì cũng không làm, chỉ nhìn thời gian trên điện thoại di động, đếm từng giây qua.
Trong phòng học, cũng chú ý đến thời gian, còn có một người khác.
Tới gần lúc tan lớp tự học buổi tối.
Một chỗ khác trong phòng học.
“Ai u...” Ôn Tịnh che lấy bụng dưới, mặt lộ vẻ thống khổ.
“Tịnh Tịnh, ngươi sao thế, không thoải mái sao?” Bạn cùng bàn Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
“Ưm, rất khó chịu.”
“Vậy ta dẫn ngươi đến phòng y tế xem sao nhé.”
“Nhưng mà, chỉ không thoải mái mà thôi.”
“Vậy ta thay ngươi đến chỗ Tống lão sư xin nghỉ, sau đó bảo người nhà ngươi tới đón ngươi về nhà nhé?”
“Đừng, ta thấy ngại lắm, vẫn là đến phòng ngủ nghỉ một lúc thôi, ta nghỉ nửa giờ thì chắc không sao đâu.”
“Vậy ta giúp ngươi hỏi chìa khoá buồng nữ sinh ở lớp.”
“Tìm Trương Lệ lấy, nàng dễ nói chuyện hơn, ai, lặng lẽ nói, đừng để người khác phát hiện, bằng không thì ta mất mặt chết.”
“Biết rồi.”
Nói xong, Hứa Mộ Nhan liền rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng tới bên cạnh nữ sinh tên Trương Lệ .
Hứa Mộ Nhan rỉ tai vài câu với Trương Lệ, ngay sau đó, Trương Lệ lấy ra từ trên người một cái chìa khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro