Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch
Chương 4
Thập Nguyệt Thập Lục
2024-07-24 14:43:41
"Thảo nào bấy nhiêu năm nay, hậu cung vẫn không có con."
Ta hạ giọng nói:
"Vi thần là từ Hầu phủ vào Thái y viện, đương nhiên là một lòng với nương nương. Bây giờ bệ hạ đã chỉ dụ cho vi thần đi điều dưỡng cho các phi tần khác, không bằng nhân cơ hội này, để trong cung có thêm nhiều thai nhi.”
"Như vậy, nương nương sẽ không còn là mục tiêu công kích, Hoàng hậu làm gì còn có tâm tư đâu mà đối phó với nương nương.”
"Chỉ cần hoàng tử của nương nương có thể thuận lợi ra đời, đứa con đầu lòng này chắc chắn tôn quý không ai sánh bằng."
Dung phi không ngốc, tính toán một chút liền hiểu lời ta nói rất có lý.
"Như vậy cũng tốt, chỉ những người trung thành với bản cung mới xứng đáng có thai."
Ta đi gặp một vài phi tử theo danh sách mà Dung phi đưa cho.
Sau khi xử lý hết thuốc tránh thai trong cung của họ, rất nhanh họ đều lần lượt có thai.
Khi con của Dung phi được ba tháng, hậu cung đã có thêm ba phi tử khác mang thai.
Chu Hạc vui mừng cảm tạ trời đất cảm tạ tổ tiên, cảm tạ tổ tiên xong mới nhớ đến ta.
"Đám bù nhìn ở Thái y viện, bao nhiêu năm nay đều không bằng Tống thái y chỉ mới đến nửa năm, từ nay trở đi, phong Tống thái y làm phó viện sứ Thái y viện."
Các đồng nghiệp vây quanh ta, không ngừng khen ta là "Thánh thủ phụ khoa."
"Tống thái y tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là rất đáng ngưỡng mộ. Bao nhiêu thái y cả đời cũng không làm được đến chức phó sứ." Viện sử nhìn ta mà không khỏi cảm khái.
Ta cười rồi nói cảm ơn.
Trong lòng lại nghĩ, rất nhanh, vị trí của ngươi cũng sẽ là của ta.
Chỉ có thăng lên viện sử, ta mới có thể bắt mạch cho Chu Hạc.
Chỉ khi tiếp cận hắn, bắt mạch cho hắn, chữa bệnh cho hắn, mạng của hắn mới có thể nằm trong tay ta.
05
Ta thăng làm phó sứ, ngay lập tức Hoàng hậu đã triệu kiến ta.
Tần Song ngồi trên phượng ỷ, từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt không giấu được sự ghét bỏ.
Nàng ta nên ghét ta, cục diện bày ra mấy năm nay đều bị ta phá vỡ từng chút một.
Ta không né tránh sự bất mãn trong mắt của nàng ta mà còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng ta.
Mấy năm không gặp, nàng ta già đi không ít.
"Ánh mắt của ngươi rất giống một người mà bản cung từng ghét.”
"Bản cung không thích nàng ta, rất căm ghét, cho nên nàng ta đã bị đưa đến Đông Hạ, từ một quý phi của một nước trở thành vũ cơ bị người ta khinh rẻ ở nước địch. Nghe nói nàng ta đã hầu hạ cả quốc quân và hoàng tử Đông Hạ.”
Ta hạ giọng nói:
"Vi thần là từ Hầu phủ vào Thái y viện, đương nhiên là một lòng với nương nương. Bây giờ bệ hạ đã chỉ dụ cho vi thần đi điều dưỡng cho các phi tần khác, không bằng nhân cơ hội này, để trong cung có thêm nhiều thai nhi.”
"Như vậy, nương nương sẽ không còn là mục tiêu công kích, Hoàng hậu làm gì còn có tâm tư đâu mà đối phó với nương nương.”
"Chỉ cần hoàng tử của nương nương có thể thuận lợi ra đời, đứa con đầu lòng này chắc chắn tôn quý không ai sánh bằng."
Dung phi không ngốc, tính toán một chút liền hiểu lời ta nói rất có lý.
"Như vậy cũng tốt, chỉ những người trung thành với bản cung mới xứng đáng có thai."
Ta đi gặp một vài phi tử theo danh sách mà Dung phi đưa cho.
Sau khi xử lý hết thuốc tránh thai trong cung của họ, rất nhanh họ đều lần lượt có thai.
Khi con của Dung phi được ba tháng, hậu cung đã có thêm ba phi tử khác mang thai.
Chu Hạc vui mừng cảm tạ trời đất cảm tạ tổ tiên, cảm tạ tổ tiên xong mới nhớ đến ta.
"Đám bù nhìn ở Thái y viện, bao nhiêu năm nay đều không bằng Tống thái y chỉ mới đến nửa năm, từ nay trở đi, phong Tống thái y làm phó viện sứ Thái y viện."
Các đồng nghiệp vây quanh ta, không ngừng khen ta là "Thánh thủ phụ khoa."
"Tống thái y tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là rất đáng ngưỡng mộ. Bao nhiêu thái y cả đời cũng không làm được đến chức phó sứ." Viện sử nhìn ta mà không khỏi cảm khái.
Ta cười rồi nói cảm ơn.
Trong lòng lại nghĩ, rất nhanh, vị trí của ngươi cũng sẽ là của ta.
Chỉ có thăng lên viện sử, ta mới có thể bắt mạch cho Chu Hạc.
Chỉ khi tiếp cận hắn, bắt mạch cho hắn, chữa bệnh cho hắn, mạng của hắn mới có thể nằm trong tay ta.
05
Ta thăng làm phó sứ, ngay lập tức Hoàng hậu đã triệu kiến ta.
Tần Song ngồi trên phượng ỷ, từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt không giấu được sự ghét bỏ.
Nàng ta nên ghét ta, cục diện bày ra mấy năm nay đều bị ta phá vỡ từng chút một.
Ta không né tránh sự bất mãn trong mắt của nàng ta mà còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng ta.
Mấy năm không gặp, nàng ta già đi không ít.
"Ánh mắt của ngươi rất giống một người mà bản cung từng ghét.”
"Bản cung không thích nàng ta, rất căm ghét, cho nên nàng ta đã bị đưa đến Đông Hạ, từ một quý phi của một nước trở thành vũ cơ bị người ta khinh rẻ ở nước địch. Nghe nói nàng ta đã hầu hạ cả quốc quân và hoàng tử Đông Hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro