Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên
Ngoại truyện Lục Nhận 3-4
Manh Vương
2024-07-17 13:54:21
3.
Lần thứ hai gặp Thẩm Ngu là lúc Tiêu Hoài hồi kinh.
Khi đó ta vừa được phong làm Xa kỵ tướng quân. Ta nhớ tới lời hứa cùng Thẩm Ngu, bèn nói với phụ thân, ông đăm chiêu.
“Con muốn đi đâu tìm người? Phía Nam ư? Thái tử cũng vừa từ đó trở về.”
“Hắn dẫn về mấy người đi cùng hắn, con đi hỏi thăm xem... ta nhớ hình như có một người tên Thẩm Ngu.”
Sau đó chính là phong thưởng, xin ý chỉ tứ hôn.
Trước ngày Thái tử thành hôn, ta đã từng vào cung gặp Thẩm Ngu một lần.
Khi đó nàng ngồi bên ao, tâm trạng buồn bã, không hề vui vẻ. Trông cứ như sa vào lao tù.
Ta đi tới, kỳ thực rất muốn nói.
“A Ngu, nàng còn nhớ ta không? Ta chính là tiểu tướng quân mấy năm trước cùng nàng bắt cá.”
Nhưng lời đó ta cũng không nói ra. Đúng lúc đó Tiêu Hoài xuất hiện.
“Lục Nhận, ngươi làm lỡ thời gian rồi.”
Lúc đó ta nghĩ, đúng thế, Thẩm Ngu đại khái là thích Tiêu Hoài rồi, ta không nên phá hoại.
Thế nhưng mới chỉ vài ngày sau, nàng liền mất mạng ngay đêm Tiêu Hoài đại hôn.
4.
Đời này, ta sẽ không để cho những thứ này xảy ra.
Ta cùng A Ngu về tới quê nhà, Lục gia còn một gian nhà cũ nơi này. Chúng ta muốn sửa lại một chút.
Qua mấy tháng sau, A Ngu thuê một cửa hàng bên vệ đường, mở một phường thêu. Ta cùng phụ thân thì thuê một khách điếm, bắt đầu kinh doanh.
Những tháng ngày bình thản như vậy trôi qua kỳ thực rất tốt.
Mãi đến ba năm sau, ta với A Ngu đã có một đôi trai gái. Hai nhóc Tiểu Bất Điểm ngày ngày đánh nhau, mỗi lần đều phải tìm mẹ để phân xử.
Ta dắt tay chúng đi phường thêu tìm A Ngu xử án, xem xem lần này là ca ca sai trước, hay là muội muội cố tình gây sự.
Mới vừa tới cửa phường thêu, bên vệ đường đột nhiên vang lên từng trận móng ngựa.
“Tình hình chiến sự Tây Bắc gấp gáp!”
“Hoàng đế ngự giá thân chinh!”
Ta ngẩn người. Kiếp trước vào khoảng thời gian này Man Tộc xâm chiếm Tây Bắc.
Ta cùng phụ thân dẫn quân Lục gia nghênh chiến, cuối cùng bị gian tế bán đứng, trúng mai phục, bị vây chết trên chiến trường.
Lần nghênh chiến này biến thành Tiêu Hoài.
Ta và A Ngu nhìn nhau một lúc, nàng lộ vẻ lo lắng.
“Chiến hỏa sẽ không lan tới đây chứ?”
Ta lắc đầu. Quân của Lục gia là do phụ thân và các thúc bá một tay dẫn dắt trở thành tinh hùng tướng mạnh, tất nhiên sẽ không sao.
Trận này đánh ròng rã một năm.
Sau đó nghe nói, Tiêu Hoài đích thân ra trận, hai quân chém giết. Hắn bắt được chủ tướng quân địch, nhưng cũng bị chém đứt một cánh tay.
Đại quân đắc thắng hồi kinh, chuyện đầu tiên hắn làm là tóm lấy vị Thái phó đã từ quan. Trừng trị hết phe đảng, lấy tội danh phạm thượng tác loạn.
Hoàng hậu Diệp thù đang ở trong lãnh cung cũng bị lôi ra ném vào ngục.
Mà dĩ nhiên, ta với A Ngu rời xa kinh thành, những thứ này đều là nghe nói.
Nàng vừa thêu hà bao vừa nói “Người này cũng coi như hoàn thành hoài bão năm đó của hắn rồi.”
Thế ư?
Nhưng hắn mất đi cái gì, sợ cũng chỉ có lòng hắn biết rõ.
Lần thứ hai gặp Thẩm Ngu là lúc Tiêu Hoài hồi kinh.
Khi đó ta vừa được phong làm Xa kỵ tướng quân. Ta nhớ tới lời hứa cùng Thẩm Ngu, bèn nói với phụ thân, ông đăm chiêu.
“Con muốn đi đâu tìm người? Phía Nam ư? Thái tử cũng vừa từ đó trở về.”
“Hắn dẫn về mấy người đi cùng hắn, con đi hỏi thăm xem... ta nhớ hình như có một người tên Thẩm Ngu.”
Sau đó chính là phong thưởng, xin ý chỉ tứ hôn.
Trước ngày Thái tử thành hôn, ta đã từng vào cung gặp Thẩm Ngu một lần.
Khi đó nàng ngồi bên ao, tâm trạng buồn bã, không hề vui vẻ. Trông cứ như sa vào lao tù.
Ta đi tới, kỳ thực rất muốn nói.
“A Ngu, nàng còn nhớ ta không? Ta chính là tiểu tướng quân mấy năm trước cùng nàng bắt cá.”
Nhưng lời đó ta cũng không nói ra. Đúng lúc đó Tiêu Hoài xuất hiện.
“Lục Nhận, ngươi làm lỡ thời gian rồi.”
Lúc đó ta nghĩ, đúng thế, Thẩm Ngu đại khái là thích Tiêu Hoài rồi, ta không nên phá hoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng mới chỉ vài ngày sau, nàng liền mất mạng ngay đêm Tiêu Hoài đại hôn.
4.
Đời này, ta sẽ không để cho những thứ này xảy ra.
Ta cùng A Ngu về tới quê nhà, Lục gia còn một gian nhà cũ nơi này. Chúng ta muốn sửa lại một chút.
Qua mấy tháng sau, A Ngu thuê một cửa hàng bên vệ đường, mở một phường thêu. Ta cùng phụ thân thì thuê một khách điếm, bắt đầu kinh doanh.
Những tháng ngày bình thản như vậy trôi qua kỳ thực rất tốt.
Mãi đến ba năm sau, ta với A Ngu đã có một đôi trai gái. Hai nhóc Tiểu Bất Điểm ngày ngày đánh nhau, mỗi lần đều phải tìm mẹ để phân xử.
Ta dắt tay chúng đi phường thêu tìm A Ngu xử án, xem xem lần này là ca ca sai trước, hay là muội muội cố tình gây sự.
Mới vừa tới cửa phường thêu, bên vệ đường đột nhiên vang lên từng trận móng ngựa.
“Tình hình chiến sự Tây Bắc gấp gáp!”
“Hoàng đế ngự giá thân chinh!”
Ta ngẩn người. Kiếp trước vào khoảng thời gian này Man Tộc xâm chiếm Tây Bắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta cùng phụ thân dẫn quân Lục gia nghênh chiến, cuối cùng bị gian tế bán đứng, trúng mai phục, bị vây chết trên chiến trường.
Lần nghênh chiến này biến thành Tiêu Hoài.
Ta và A Ngu nhìn nhau một lúc, nàng lộ vẻ lo lắng.
“Chiến hỏa sẽ không lan tới đây chứ?”
Ta lắc đầu. Quân của Lục gia là do phụ thân và các thúc bá một tay dẫn dắt trở thành tinh hùng tướng mạnh, tất nhiên sẽ không sao.
Trận này đánh ròng rã một năm.
Sau đó nghe nói, Tiêu Hoài đích thân ra trận, hai quân chém giết. Hắn bắt được chủ tướng quân địch, nhưng cũng bị chém đứt một cánh tay.
Đại quân đắc thắng hồi kinh, chuyện đầu tiên hắn làm là tóm lấy vị Thái phó đã từ quan. Trừng trị hết phe đảng, lấy tội danh phạm thượng tác loạn.
Hoàng hậu Diệp thù đang ở trong lãnh cung cũng bị lôi ra ném vào ngục.
Mà dĩ nhiên, ta với A Ngu rời xa kinh thành, những thứ này đều là nghe nói.
Nàng vừa thêu hà bao vừa nói “Người này cũng coi như hoàn thành hoài bão năm đó của hắn rồi.”
Thế ư?
Nhưng hắn mất đi cái gì, sợ cũng chỉ có lòng hắn biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro