Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không
Chương 27
Thất Nguyệt Thất Thị Thất Tịch
2024-07-23 14:52:05
Ta thu xếp nàng ở nhà bạn bè.
Dương phu nhân đã dặn dò ta, sau này tìm cho Trân Nhi một nhà chồng tốt, bình an sống qua ngày là được.
Ta vâng dạ đồng ý.
Nhưng mà, sao ta có thể, sao ta có thể buông tay để cô bé của ta đi chứ.
Năm sau, ta đến Giang Nam thị sát, quan viên địa phương tặng ta mấy kỹ nữ Dương Châu.
Ta đều vui vẻ nhận lấy, bởi vì trong đó có Trân Nhi của ta.
Ta đã nuốt lời.
Ta không thể để nàng đi.
Nhưng ta chỉ có thể cho nàng một thân phận thấp kém nhất.
Một kỹ nữ Dương Châu làm ngoại thất của ta.
Không chỉ có nàng, còn có những người khác, đó là thuật che mắt mà ta làm cho nàng.
Ta thích nàng.
Thích nhìn nàng.
Nhưng nàng không cười nữa, cũng sẽ không dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ta gọi ca ca nữa.
Ta biết, nàng oán hận ta.
Nàng vẫn thích đọc sách, nhưng lại chỉ đọc những danh tác kinh điển, ta sợ nàng đọc những thứ này sẽ nhàm chán, liền tìm cho nàng rất nhiều thoại bản.
Nhưng nàng lại ném hết thoại bản sang một bên không thèm đọc.
Ta hỏi nàng, nàng chỉ nói, tình yêu nam nữ trong thoại bản chẳng qua chỉ là để dỗ dành con nít mà thôi, nàng đã lớn rồi, không tin nữa, cũng không muốn đọc nữa.
Nàng oán hận ta.
Nhưng ta, chẳng lẽ không nên bị oán hận sao?
Ta giam cầm nàng ở đây, lại sợ người khác phát hiện, không dám đến thường xuyên.
Cho dù đã đến rồi, ta cũng không dám quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Trân Nhi của ta đẹp như một bức tranh, khiến ta không thể rời mắt.
Lại đến sinh nhật ta, cũng là sinh nhật của Trân Nhi.
Ta uống rượu, lén lút chạy ra khỏi phủ, nghĩ vẫn là muốn cùng Trân Nhi đón sinh nhật.
Nhưng Trân Nhi lại không muốn để ý đến ta, nàng nói không muốn đón sinh nhật.
Ta có chút không vui, ta muốn ôm nàng, nàng lại tát ta một cái, bảo ta tỉnh táo lại.
Nhưng ta thật sự say sao? Ta thật sự không tỉnh táo sao?
Kỳ thực hiện tại ta rất tỉnh táo.
Ta chỉ là muốn tìm một cái cớ, tìm một cái cớ để có được Trân Nhi, cho nên, ta giả vờ say rượu.
Đêm đó, Trân Nhi khóc, nàng rất đau lòng, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chung quy, ta là một kẻ hèn hạ.
Ta ôm nàng vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, nói ra tình cảm của ta dành cho nàng.
Trân Nhi đêm đó chắc là ghê tởm muốn chết.
Trân Nhi mang thai, mang thai con của chúng ta.
Nàng không thể ở bên ngoài nữa rồi.
Cho nên ta đưa nàng về phủ, còn mang theo mấy người khác.
Ta lừa gạt bọn họ, để cho bọn họ cho rằng mình là bảo bối trong lòng ta, từng người một kiêu ngạo ngỗ ngược muốn đối đầu với phu nhân, rất tốt, như vậy rất tốt.
Ta cũng không ngờ Trân Nhi lại trân trọng đứa nhỏ trong bụng như vậy, vậy mà lại trực tiếp đến chỗ phu nhân tỏ lòng trung thành, nói là con gái liền giữ lại, nếu là con trai liền gửi con cho phu nhân nuôi dưỡng.
Trong lòng ta lo lắng bất an, chung quy là ta không có năng lực bảo vệ nàng, khiến nàng phải hèn mọn như vậy.
Là ta luyến tiếc vinh hoa phú quý của mình, luyến tiếc con đường quan lộ hanh thông của mình.
Ngày Trân Nhi sinh con, ta nói với bà đỡ, nếu là con trai thì cứ bóp c.h.ế.t đi.
Ta không thể sống thiếu Trân Nhi.
May mắn thay, là con gái.
Trong phủ, ta tỏ vẻ không thích Trân Nhi lắm, chỉ khi đến viện Chỉ Lan của Trân Nhi mới dám buông bỏ lớp ngụy trang.
Trong viện không có nhiều nha hoàn, hơn nữa đều là tâm phúc của ta, ở đây ta vẫn rất tự tại.
Con gái được đặt tên là Lý Vân Kỳ.
Là con của ta và Trân Nhi, vốn dĩ ta cũng muốn đặt cho nó một cái tên trân quý như bảo bối, nhưng mà, ta không dám. Không dám để người khác trong phủ biết tâm ý của ta.
Vân Kỳ giống hệt Trân Nhi lúc nhỏ, cũng thích ôm ta, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ta.
Nhưng Trân Nhi vẫn không thích để ý đến ta, may mắn thay, có Tiểu Vân Kỳ, nàng đã biết cười rồi.
Chẳng qua là chỉ cười với Tiểu Vân Kỳ, ta thật sự rất ghen tị với Tiểu Vân Kỳ, có thể được Trân Nhi ôm ấp cưng chiều.
Mỗi tháng ta chỉ đến viện Chỉ Lan hai lần, hai ngày này là lúc ta vui vẻ nhất.
Ngày tháng trôi qua, ta vẫn cứ luẩn quẩn giữa phu nhân ta và đám thiếp thất, chỉ cần lửa không cháy đến Chỉ Lan viện, ta liền có thể an tâm xử lý công văn.
Nhưng ngày hôm đó, Trân Nhi bưng một bát thuốc tuyệt tự, trước mặt phu nhân uống hết cả bát, chỉ vì muốn Tiểu Vân Kỳ được sống tốt, nàng cũng có thể bầu bạn với Tiểu Vân Kỳ lớn lên.
Không thể sinh con, cộng thêm ta cũng không sủng ái nàng như vậy, phu nhân cũng cảm thấy không cần phải tốn công sức với Trân Nhi nữa.
Lúc ta nghe tin chạy về, Trân Nhi đã mặt mày trắng bệch nằm trên giường, còn về phần Tiểu Vân Kỳ, thân thể nhỏ bé gục bên giường khóc nức nở.
Đứa nhỏ này cũng đang đau lòng cho mẫu thân nó, ta đứng sau lưng Tiểu Vân Kỳ, không biết làm sao.
Ta phát hiện ra, ta là người không có cốt khí, vong ân bội nghĩa, hèn hạ vô cùng, bây giờ lại thêm một điều nữa, chính là vô dụng, ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được.
Phu nhân hỏi ta, có phải là đau lòng rồi không?
Ta cười rạng rỡ như gió xuân ấm áp, chỉ nói: "Chẳng qua chỉ là một kỹ nữ Dương Châu, lúc rảnh rỗi nghe hát một bài, đàn một khúc giải khuây mà thôi."
Phu nhân cười.
Dương phu nhân đã dặn dò ta, sau này tìm cho Trân Nhi một nhà chồng tốt, bình an sống qua ngày là được.
Ta vâng dạ đồng ý.
Nhưng mà, sao ta có thể, sao ta có thể buông tay để cô bé của ta đi chứ.
Năm sau, ta đến Giang Nam thị sát, quan viên địa phương tặng ta mấy kỹ nữ Dương Châu.
Ta đều vui vẻ nhận lấy, bởi vì trong đó có Trân Nhi của ta.
Ta đã nuốt lời.
Ta không thể để nàng đi.
Nhưng ta chỉ có thể cho nàng một thân phận thấp kém nhất.
Một kỹ nữ Dương Châu làm ngoại thất của ta.
Không chỉ có nàng, còn có những người khác, đó là thuật che mắt mà ta làm cho nàng.
Ta thích nàng.
Thích nhìn nàng.
Nhưng nàng không cười nữa, cũng sẽ không dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ta gọi ca ca nữa.
Ta biết, nàng oán hận ta.
Nàng vẫn thích đọc sách, nhưng lại chỉ đọc những danh tác kinh điển, ta sợ nàng đọc những thứ này sẽ nhàm chán, liền tìm cho nàng rất nhiều thoại bản.
Nhưng nàng lại ném hết thoại bản sang một bên không thèm đọc.
Ta hỏi nàng, nàng chỉ nói, tình yêu nam nữ trong thoại bản chẳng qua chỉ là để dỗ dành con nít mà thôi, nàng đã lớn rồi, không tin nữa, cũng không muốn đọc nữa.
Nàng oán hận ta.
Nhưng ta, chẳng lẽ không nên bị oán hận sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta giam cầm nàng ở đây, lại sợ người khác phát hiện, không dám đến thường xuyên.
Cho dù đã đến rồi, ta cũng không dám quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Trân Nhi của ta đẹp như một bức tranh, khiến ta không thể rời mắt.
Lại đến sinh nhật ta, cũng là sinh nhật của Trân Nhi.
Ta uống rượu, lén lút chạy ra khỏi phủ, nghĩ vẫn là muốn cùng Trân Nhi đón sinh nhật.
Nhưng Trân Nhi lại không muốn để ý đến ta, nàng nói không muốn đón sinh nhật.
Ta có chút không vui, ta muốn ôm nàng, nàng lại tát ta một cái, bảo ta tỉnh táo lại.
Nhưng ta thật sự say sao? Ta thật sự không tỉnh táo sao?
Kỳ thực hiện tại ta rất tỉnh táo.
Ta chỉ là muốn tìm một cái cớ, tìm một cái cớ để có được Trân Nhi, cho nên, ta giả vờ say rượu.
Đêm đó, Trân Nhi khóc, nàng rất đau lòng, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chung quy, ta là một kẻ hèn hạ.
Ta ôm nàng vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, nói ra tình cảm của ta dành cho nàng.
Trân Nhi đêm đó chắc là ghê tởm muốn chết.
Trân Nhi mang thai, mang thai con của chúng ta.
Nàng không thể ở bên ngoài nữa rồi.
Cho nên ta đưa nàng về phủ, còn mang theo mấy người khác.
Ta lừa gạt bọn họ, để cho bọn họ cho rằng mình là bảo bối trong lòng ta, từng người một kiêu ngạo ngỗ ngược muốn đối đầu với phu nhân, rất tốt, như vậy rất tốt.
Ta cũng không ngờ Trân Nhi lại trân trọng đứa nhỏ trong bụng như vậy, vậy mà lại trực tiếp đến chỗ phu nhân tỏ lòng trung thành, nói là con gái liền giữ lại, nếu là con trai liền gửi con cho phu nhân nuôi dưỡng.
Trong lòng ta lo lắng bất an, chung quy là ta không có năng lực bảo vệ nàng, khiến nàng phải hèn mọn như vậy.
Là ta luyến tiếc vinh hoa phú quý của mình, luyến tiếc con đường quan lộ hanh thông của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày Trân Nhi sinh con, ta nói với bà đỡ, nếu là con trai thì cứ bóp c.h.ế.t đi.
Ta không thể sống thiếu Trân Nhi.
May mắn thay, là con gái.
Trong phủ, ta tỏ vẻ không thích Trân Nhi lắm, chỉ khi đến viện Chỉ Lan của Trân Nhi mới dám buông bỏ lớp ngụy trang.
Trong viện không có nhiều nha hoàn, hơn nữa đều là tâm phúc của ta, ở đây ta vẫn rất tự tại.
Con gái được đặt tên là Lý Vân Kỳ.
Là con của ta và Trân Nhi, vốn dĩ ta cũng muốn đặt cho nó một cái tên trân quý như bảo bối, nhưng mà, ta không dám. Không dám để người khác trong phủ biết tâm ý của ta.
Vân Kỳ giống hệt Trân Nhi lúc nhỏ, cũng thích ôm ta, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ta.
Nhưng Trân Nhi vẫn không thích để ý đến ta, may mắn thay, có Tiểu Vân Kỳ, nàng đã biết cười rồi.
Chẳng qua là chỉ cười với Tiểu Vân Kỳ, ta thật sự rất ghen tị với Tiểu Vân Kỳ, có thể được Trân Nhi ôm ấp cưng chiều.
Mỗi tháng ta chỉ đến viện Chỉ Lan hai lần, hai ngày này là lúc ta vui vẻ nhất.
Ngày tháng trôi qua, ta vẫn cứ luẩn quẩn giữa phu nhân ta và đám thiếp thất, chỉ cần lửa không cháy đến Chỉ Lan viện, ta liền có thể an tâm xử lý công văn.
Nhưng ngày hôm đó, Trân Nhi bưng một bát thuốc tuyệt tự, trước mặt phu nhân uống hết cả bát, chỉ vì muốn Tiểu Vân Kỳ được sống tốt, nàng cũng có thể bầu bạn với Tiểu Vân Kỳ lớn lên.
Không thể sinh con, cộng thêm ta cũng không sủng ái nàng như vậy, phu nhân cũng cảm thấy không cần phải tốn công sức với Trân Nhi nữa.
Lúc ta nghe tin chạy về, Trân Nhi đã mặt mày trắng bệch nằm trên giường, còn về phần Tiểu Vân Kỳ, thân thể nhỏ bé gục bên giường khóc nức nở.
Đứa nhỏ này cũng đang đau lòng cho mẫu thân nó, ta đứng sau lưng Tiểu Vân Kỳ, không biết làm sao.
Ta phát hiện ra, ta là người không có cốt khí, vong ân bội nghĩa, hèn hạ vô cùng, bây giờ lại thêm một điều nữa, chính là vô dụng, ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được.
Phu nhân hỏi ta, có phải là đau lòng rồi không?
Ta cười rạng rỡ như gió xuân ấm áp, chỉ nói: "Chẳng qua chỉ là một kỹ nữ Dương Châu, lúc rảnh rỗi nghe hát một bài, đàn một khúc giải khuây mà thôi."
Phu nhân cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro