Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không
Chương 5
Thất Nguyệt Thất Thị Thất Tịch
2024-07-23 14:52:05
Nhưng lúc hắn ta hồi cung đã giao nộp binh quyền rồi, ta cũng không nghĩ ra, không có binh quyền lại không được sủng ái, hắn ta phải làm sao mới có thể sống tốt đây?
Nhưng cũng chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi.
Trước khi xuất giá ngắm mỹ nam, ăn ngon, sau này tìm một vị phu quân tính tình ôn hòa, cả đời này, ta cũng chỉ là một người bình thường, trước kia là thế, ở đây cũng vậy.
Quan trọng nhất chính là mạng chó quan trọng, thời buổi này, không ai nói với ngươi đạo lý người với người bình đẳng đâu.
Hoàng hậu mở miệng: "Thận Nhi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, không biết đã có người trong lòng chưa, nếu có người vừa ý, mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con."
Nhị hoàng tử tên là Cao Thận.
"Hoàng huynh còn chưa thành thân, nhi thần không vội."
Nhị hoàng tử đây là lại lấy Thái tử ra làm lá chắn.
"Đương nhiên", Hoàng hậu cười tủm tỉm, "Chuyện hôn sự của Thái tử, ta đã cùng với Bệ hạ thương lượng xong xuôi rồi."
Câu nói này ngược lại khiến cho các vị phu nhân bên dưới xì xào bàn tán, vốn tưởng rằng Hoàng hậu muốn xem mắt cho Tứ hoàng tử, nào ngờ Thái tử cũng đã định hôn sự rồi, cũng không biết là cô nương nhà nào. Dù sao cũng có lời đồn Thái tử chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi.
Tay ta siết chặt thêm vài phần, quả nhiên, Thái tử vẫn là của người khác rồi, nếu ta có thể gả cho Thái tử thì tốt biết mấy, tuy rằng hắn ta có thể c.h.ế.t sớm, nhưng thật sự là rất đẹp trai.
Bỗng nhiên có chút hiểu được câu chuyện Phóng hoả hí chư hầu, vì nụ cười của mỹ nhân mà huỷ hoại cả giang sơn. Ta thì nguyện ý vì một đêm của Thái tử, cam tâm tình nguyện thủ tiết nửa đời sau.
Giấc mộng này không biết ta đã mơ bao nhiêu năm rồi, trong những năm tháng không nhiều của Thái tử bầu bạn với hắn ta, chờ hắn ta c.h.ế.t ta liền một mình hưởng thụ bổng lộc mà Thái tử phi nên có, cũng không cần phải lo lắng sẽ có tiểu thiếp xuất hiện trước mặt, nếu có con thì thôi, nếu không thì sau này nhận nuôi một đứa, dù sao cũng có thể sống yên ổn.
Ta tham lam cuộc sống như vậy.
Quen với sự bạc bẽo vô tình rồi, thích mới ghét cũ, nam nhân chỉ cần còn sống thì chung quy đều như vậy.
Bọn họ tiêu sái khoái hoạt, người chịu khổ chính là những nữ nhân trong hậu viện kia.
Nếu đã như vậy, còn không bằng một mình, luôn luôn an nhàn.
Nhưng đây chỉ là nằm mơ thôi, làm sao ta có thể có được kết cục như vậy, cho dù Thái tử sắp chết, cũng không phải là người mà ta có thể chạm vào.
"Haiz". Vẫn là nhịn không được thở dài một tiếng.
Cao Thận liếc ta một cái, nhưng ta lại cảm thấy rõ ràng đó là đang trợn mắt khinh thường. Là ảo giác sao?
Vũ dũng hầu phu nhân là người lên tiếng trước: "Không biết cô nương nhà nào có phúc khí có thể gả cho Thái tử điện hạ vậy ạ?"
Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là ai có phúc khí này thế?
Ta cũng rất muốn biết.
"Hoàng hậu nương nương cũng đừng úp úp mở mở nữa." Lại có phu nhân lên tiếng.
Hoàng hậu nương nương cười ha ha: "Vốn định ngày nào đó đưa thánh chỉ đến phủ Tể tướng, xem ra hôm nay ta không thể không tuyên đọc thánh chỉ trước rồi."
Phủ Tể tướng!
Nhà ta!
Nữ nhi đến tuổi xuất giá trong nhà ta hiện tại cũng chỉ có ta và tỷ tỷ, mấy thứ muội khác tuổi còn nhỏ, còn một người cùng tuổi với ta lại bởi vì không an phận mà bị đưa đến trang tử rồi.
Cho nên ta còn một nửa xác suất có thể làm Thái tử phi, ta nắm chặt chén trà, trong lòng thấp thỏm như trống đánh, tỷ tỷ là của nam chính, Thái tử là của ta!
Mau nói đi.
"Mộng Kỳ, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi phải không, lúc mới gặp đã cảm thấy có duyên phận với bổn cung, sau này trở thành con dâu của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ coi con như con gái ruột thịt mà đối đãi."
Ta nhìn về phía tỷ tỷ, nàng ta không đáp lời, chỉ ngây ngốc nhìn Hoàng hậu nương nương, không thể tin được.
Tứ hoàng tử càng hừ lạnh một tiếng.
Đúng vậy, từ sau lần hai người cãi nhau vì chuyện của Nhị hoàng tử, hai người liền trở thành oan gia, mỗi lần gặp mặt đều không thể tránh khỏi việc giễu cợt lẫn nhau, phải nói tỷ tỷ ta cũng đã sống mấy chục năm rồi, sao cứ phải cãi nhau với một thằng nhóc con như vậy chứ.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Nếu không thì danh hiệu mỹ nhân ngốc nghếch của ta là từ đâu mà có, chẳng phải là Tứ hoàng tử "yêu ai yêu cả đường đi lối về" sao, nhìn không vừa mắt ta - người trung thành và tận tâm, đặc biệt là lúc ta nịnh hót tỷ tỷ, hắn ta liền nói ta là đồ ngốc.
Nhưng ta không thèm so đo với hắn ta, luôn cười tủm tỉm thỉnh an hắn ta, hắn ta ngược lại ngoại trừ nói ta ngốc ra thì cũng không nói gì khác nữa.
Nhưng cũng chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi.
Trước khi xuất giá ngắm mỹ nam, ăn ngon, sau này tìm một vị phu quân tính tình ôn hòa, cả đời này, ta cũng chỉ là một người bình thường, trước kia là thế, ở đây cũng vậy.
Quan trọng nhất chính là mạng chó quan trọng, thời buổi này, không ai nói với ngươi đạo lý người với người bình đẳng đâu.
Hoàng hậu mở miệng: "Thận Nhi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, không biết đã có người trong lòng chưa, nếu có người vừa ý, mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con."
Nhị hoàng tử tên là Cao Thận.
"Hoàng huynh còn chưa thành thân, nhi thần không vội."
Nhị hoàng tử đây là lại lấy Thái tử ra làm lá chắn.
"Đương nhiên", Hoàng hậu cười tủm tỉm, "Chuyện hôn sự của Thái tử, ta đã cùng với Bệ hạ thương lượng xong xuôi rồi."
Câu nói này ngược lại khiến cho các vị phu nhân bên dưới xì xào bàn tán, vốn tưởng rằng Hoàng hậu muốn xem mắt cho Tứ hoàng tử, nào ngờ Thái tử cũng đã định hôn sự rồi, cũng không biết là cô nương nhà nào. Dù sao cũng có lời đồn Thái tử chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi.
Tay ta siết chặt thêm vài phần, quả nhiên, Thái tử vẫn là của người khác rồi, nếu ta có thể gả cho Thái tử thì tốt biết mấy, tuy rằng hắn ta có thể c.h.ế.t sớm, nhưng thật sự là rất đẹp trai.
Bỗng nhiên có chút hiểu được câu chuyện Phóng hoả hí chư hầu, vì nụ cười của mỹ nhân mà huỷ hoại cả giang sơn. Ta thì nguyện ý vì một đêm của Thái tử, cam tâm tình nguyện thủ tiết nửa đời sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giấc mộng này không biết ta đã mơ bao nhiêu năm rồi, trong những năm tháng không nhiều của Thái tử bầu bạn với hắn ta, chờ hắn ta c.h.ế.t ta liền một mình hưởng thụ bổng lộc mà Thái tử phi nên có, cũng không cần phải lo lắng sẽ có tiểu thiếp xuất hiện trước mặt, nếu có con thì thôi, nếu không thì sau này nhận nuôi một đứa, dù sao cũng có thể sống yên ổn.
Ta tham lam cuộc sống như vậy.
Quen với sự bạc bẽo vô tình rồi, thích mới ghét cũ, nam nhân chỉ cần còn sống thì chung quy đều như vậy.
Bọn họ tiêu sái khoái hoạt, người chịu khổ chính là những nữ nhân trong hậu viện kia.
Nếu đã như vậy, còn không bằng một mình, luôn luôn an nhàn.
Nhưng đây chỉ là nằm mơ thôi, làm sao ta có thể có được kết cục như vậy, cho dù Thái tử sắp chết, cũng không phải là người mà ta có thể chạm vào.
"Haiz". Vẫn là nhịn không được thở dài một tiếng.
Cao Thận liếc ta một cái, nhưng ta lại cảm thấy rõ ràng đó là đang trợn mắt khinh thường. Là ảo giác sao?
Vũ dũng hầu phu nhân là người lên tiếng trước: "Không biết cô nương nhà nào có phúc khí có thể gả cho Thái tử điện hạ vậy ạ?"
Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là ai có phúc khí này thế?
Ta cũng rất muốn biết.
"Hoàng hậu nương nương cũng đừng úp úp mở mở nữa." Lại có phu nhân lên tiếng.
Hoàng hậu nương nương cười ha ha: "Vốn định ngày nào đó đưa thánh chỉ đến phủ Tể tướng, xem ra hôm nay ta không thể không tuyên đọc thánh chỉ trước rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phủ Tể tướng!
Nhà ta!
Nữ nhi đến tuổi xuất giá trong nhà ta hiện tại cũng chỉ có ta và tỷ tỷ, mấy thứ muội khác tuổi còn nhỏ, còn một người cùng tuổi với ta lại bởi vì không an phận mà bị đưa đến trang tử rồi.
Cho nên ta còn một nửa xác suất có thể làm Thái tử phi, ta nắm chặt chén trà, trong lòng thấp thỏm như trống đánh, tỷ tỷ là của nam chính, Thái tử là của ta!
Mau nói đi.
"Mộng Kỳ, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi phải không, lúc mới gặp đã cảm thấy có duyên phận với bổn cung, sau này trở thành con dâu của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ coi con như con gái ruột thịt mà đối đãi."
Ta nhìn về phía tỷ tỷ, nàng ta không đáp lời, chỉ ngây ngốc nhìn Hoàng hậu nương nương, không thể tin được.
Tứ hoàng tử càng hừ lạnh một tiếng.
Đúng vậy, từ sau lần hai người cãi nhau vì chuyện của Nhị hoàng tử, hai người liền trở thành oan gia, mỗi lần gặp mặt đều không thể tránh khỏi việc giễu cợt lẫn nhau, phải nói tỷ tỷ ta cũng đã sống mấy chục năm rồi, sao cứ phải cãi nhau với một thằng nhóc con như vậy chứ.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Nếu không thì danh hiệu mỹ nhân ngốc nghếch của ta là từ đâu mà có, chẳng phải là Tứ hoàng tử "yêu ai yêu cả đường đi lối về" sao, nhìn không vừa mắt ta - người trung thành và tận tâm, đặc biệt là lúc ta nịnh hót tỷ tỷ, hắn ta liền nói ta là đồ ngốc.
Nhưng ta không thèm so đo với hắn ta, luôn cười tủm tỉm thỉnh an hắn ta, hắn ta ngược lại ngoại trừ nói ta ngốc ra thì cũng không nói gì khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro