Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ
Có được nàng là phúc phận của trẫm
Lan Rùa
2024-07-12 00:40:13
[Còn một chương nữa là kết truyện.]
...
Trở về Tuệ Long điện, việc đầu tiên trẫm làm là hạ lệnh cho Ngọc Minh và Ngọc Trí âm thầm đi điều tra Hoàng hậu Tuyết Mai. Nàng ta rõ ràng không hề tỏ ra bất ngờ khi nghe Tâm Đức bẩm báo nàng từng bị sảy thai. Tuyết Mai biết một số bí mật cũng chẳng phải sự lạ, điều bất thường ở đây là vì sao nàng ta lại biết được? Tuyết Mai hành sự quá kín kẽ, tất cả các cung nữ thân cận với nàng ta đều không khai ra được thông tin gì quan trọng. Bọn chúng chỉ biết Tuyết Mai từng gửi cho nàng một mẩu giấy ám chỉ Hoà Hợp chính là người đã hại đứa trẻ đầu tiên của chúng ta. Trẫm nghĩ như nào cũng không thấy Hoà Hợp có liên quan, có chăng chỉ là Tuyết Mai muốn lợi dụng nàng để loại bỏ Hoà Hợp. Trẫm không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột nên trực tiếp gọi nàng ta đến hỏi chuyện:
- Hoàng hậu! Trẫm và nàng bí mật kết giao từ nhỏ, trẫm tưởng chúng ta xem nhau như tỷ đệ, làm gì cũng sẽ cân nhắc tới lợi ích của đối phương. Thật không ngờ, Hoàng hậu đối với trẫm thật quá tàn khốc.
Tuyết Mai chậm rãi phân trần:
- Hoàng thượng! Tuyết Mai ngu muội không hiểu người muốn ám chỉ điều gì? Thần thiếp thương người như đệ đệ ruột. Hoàng thượng đau một, thần thiếp đau mười. Tâm trạng Hoàng thượng sầu não, tâm trạng thần thiếp cũng sẽ u ám theo. Thần thiếp đối với Hoàng thượng, sao có thể tàn khốc?
- Cướp đi quyền được chào đời của long thai không được tính là tàn khốc sao?
- Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng! Thần thiếp không hề hại Đơn muội!
- Ồ! Trẫm đã nhắc đến tên nàng ấy ư?
- Hoàng thượng! Thần thiếp đủ hiểu người để biết rằng trong hoàng cung này, chỉ duy nhất một mình Đơn muội được quyền mang long thai.
- Vậy chắc nàng cũng hiểu phủ Đại tướng quân sẽ ra sao nếu như nàng khai gian, phải không?
- Hoàng thượng! Người cũng biết Tuyết Mai vốn thẳng thắn, bộc trực, tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện để phải hổ thẹn với lương tâm. Cho dù Hoàng thượng có san bằng cả phủ Đại tướng quân, sự thật cũng chỉ có một, đó là thần thiếp vô tội.
Tuyết Mai quả quyết. Trẫm cười vang.
- Được. Rất được. Rất có khí phách! Nếu như san bằng cả phủ Đại tướng quân cũng không thể tìm ra sự thật thì có lẽ trẫm phải cho người về Sơn Nam đón Bách Tâm vào cung một chuyến mới được.
- Hoàng thượng tại sao lại nhắc tới Bách Tâm? Thần thiếp và người đó vốn chẳng hề liên quan.
- Nếu đã không liên quan, nàng cần gì phải run rẩy? Sợ trẫm lấy mạng hắn sao?
Tuyết Mai mất bình tĩnh cảnh tỉnh trẫm:
- Hoàng thượng! Người đó không những có công vực dậy cả vùng Ngô Nông mà còn là sư phụ của Hoàng thượng, là quê hương của người trong tim Hoàng thượng. Hoàng thượng nếu như dám lấy mạng người đó, chỉ e... vạn năm sau vẫn bị người đời cười chê.
- Hoàng hậu lo xa quá rồi! Trẫm đâu cần phải lấy mạng Bách Tâm. Một khi chuyện hắn lừa Đơn phi viết thư tuyệt tình bị lộ ra ngoài... chỉ e... vạn năm sau, thanh danh của hắn vẫn bị ô uế.
- Người đó làm vậy chỉ vì lo lắng cho tương lai của Đơn muội. Người đó cũng biết sai rồi. Người ta nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng khoan dung.
- Tuyết Mai! Bách Tâm có bị ngàn đời sau chửi rủa hay không còn tuỳ thuộc vào mức độ trung thực của nàng.
- Hoàng thượng cớ sao phải dùng người đó để ép cung thần thiếp?
- Hoàng hậu cớ sao phải hốt hoảng?
- Hoàng thượng! Thần thiếp chỉ đơn thuần lo lắng cho người. Tháng Giêng, nhiều quan lớn mừng rơi nước mắt khi hay tin người đó vẫn chưa quy tiên. Bọn họ tại mỗi nấc thang trên đường đời đều sẽ nhớ đến công ơn của người thầy đã dìu dắt mình. Nếu như tin xấu kia thực sự bị truyền ra ngoài, thần thiếp dám chắc các quan sẽ cho rằng Hoàng thượng nhỏ nhen, cố tình chấp nhặt chuyện xưa. Hoàng thượng có nhất thiết phải khơi mào lại những lỗi lầm đã qua để rồi chính bản thân mình cũng bị ghét bỏ?
Trẫm sau khi đã xác định được vị trí của Bách Tâm trong lòng Tuyết Mai liền hạ màn:
- Hoàng hậu quả thực thông tuệ. Nàng chắc hẳn cũng biết một người có sức ảnh hưởng lớn như Bách Tâm, hiển nhiên hắn phải có tài. Nàng đoán xem nếu như bây giờ trẫm tiết lộ cho hắn một vài điểm hoài nghi, đồng thời giao cho hắn điều tra lại vụ việc Đơn phi bị mất long thai thì sau bao nhiêu ngày hắn sẽ tìm ra đáp án?
Hoàng hậu Tuyết Mai, nữ nhi của Đại tướng quân, kiếm kề cổ không hề lung lay, nhưng lại lo sợ hình ảnh của mình bị tổn hại trong mắt người thương. Nàng ta dập đầu liên tục, gào khóc xin xỏ:
- Hoàng thượng! Thần thiếp van lạy người! Người tuyệt đối không thể ở trước mặt người đó nhắc đến tên của thần thiếp! Thần thiếp có được cái tên Tuyết Mai là nhờ phụ thân không quản đường xá xa xôi tới phủ Thường Tín xin chữ. Tuyết Mai chính là hoa mai xinh đẹp, không tì vết ở trong tuyết. Những năm qua, thần thiếp nhiều lần cố ý ra mặt bảo vệ Đơn phi, tuy chỉ đổi lại được một lời cảm tạ của người đó nhưng trong lòng vẫn thấy hân hoan khó tả. Hoàng thượng! Người tuyệt đối đừng cho người đó biết sự nhơ nhớp của thần thiếp! Thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp thừa nhận trong thời gian Đơn phi và người ở phủ Đại tướng quân, thần thiếp đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của Đơn phi. Đàn bà một khi đã dùng thứ thuốc đó thì tất cả những lần mang thai sau này đều sẽ gặp khó khăn.
Trẫm nghe mà muốn hoá thú. Đồ đạc trong Tuệ Long điện đều vỡ tan.
- Nàng có còn tính người không vậy?
- Hoàng thượng thứ tội! Đơn muội được nuông chiều từ nhỏ nên rất biết cách ỷ lại vào người đó! Thần thiếp mỗi khi tưởng tượng ra viễn cảnh người đó sẽ phải thức khuya dậy sớm chăm sóc những đứa con của Đơn muội thì lại uất điên. Chỉ riêng việc người đó đích thân xuống trấn Sơn Nam canh chừng Đơn muội trong thời điểm muội ấy mang thai Đại Hoàng tử cũng khiến thần thiếp xót xa quặn thắt ruột gan. Nếu không vì sợ người đó hoài nghi rồi điều tra ra chân tướng, thần thiếp e rằng mình đã xuống tay với Đại Hoàng tử trước khi hắn chào đời.
- Hoá ra việc Đại Hoàng tử chào đời muộn là nhờ ơn của Hoàng hậu.
- Chuyện này thần thiếp cũng không dám nhận hết công lao. Năm xưa, Ngân Hạnh bị phe của Hoàng hậu Hoà Hợp và Đức phi mua chuộc. Thần thiếp sao biết được bọn họ có sai Ngân Hạnh bỏ thứ gì vào đồ ăn của Đơn muội hay không?
Trẫm chợt thấy rùng mình trước thủ đoạn của đám phi tần vẫn luôn làm ra cái vẻ thiện lương.
- Đức phi lúc còn ở trong nhà lao đã khai rằng ả ta từng mua chuộc Mỹ tần cải trang thành Giang Nhất, đem Ngọc Băng hương tới Phượng Hoàng cung, chuyện này không liên quan gì tới nàng chứ?
- Hoàng thượng! Thần thiếp xin thề mình vô can. Thần thiếp có chăng chỉ là luôn khéo léo cho Đơn muội biết mình để ý tới ngôi vị Hoàng hậu.
- Hay cho Đơn phi vì tình tỷ muội mà từ chối ngồi vào vị trí mà trẫm đã an bài sẵn! Hay cho nàng muốn cả áo phượng lẫn thanh danh trong mắt người thương!
- Hoàng thượng! Đơn muội đã từng bị Ngân Hạnh phản bội một lần, nếu như muội ấy biết thần thiếp đã hại long thai, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt tới tâm trạng, sẽ làm suy yếu ngọc thể vừa mới hồi phục chưa lâu.
Trẫm biết Tuyết Mai nói ra những lời đó phần nhiều vì muốn thoát tội, nhưng trẫm lại không thể không cân nhắc. Trẫm đành phải giam lỏng Tuyết Mai tại Phượng Hoàng cung, bí mật giao lại chuyện quản lý hậu cung cho Thục phi. Trẫm chưa thu hồi chiếc áo phượng của nàng ta, âu cũng là vì còn cần nàng ta diễn cho trọn vai tỷ muội tình thâm, tránh làm nàng bị kích động.
Trẫm trải qua một đêm dài trong căn phòng bí mật. Vườn mẫu đơn giả trăm hoa đua nở rực rỡ như thật, những ánh đèn lồng lung linh nhiều màu sắc và những bức hoạ diễm lệ của nàng cũng không thể khiến tâm trạng trẫm phấn chấn lên. Giờ Mão ngày mười sáu tháng Bảy, trẫm nghe Ngọc Minh báo tin nàng đang quỳ ở đại sảnh liền vội vã rời mật thất. Suýt chút nữa trẫm đã lao tới ôm lấy nàng, chỉ là, sự phẫn uất níu giữ bước chân trẫm.
- Đơn phi chiếu cố ghé qua Tuệ Long điện, chẳng hay có chuyện gì?
- Hoàng thượng! Thần thiếp hôm nay đến đây là để thỉnh tội với người.
- Ồ! Đơn phi có tội gì?
- Thần thiếp không giữ được long thai, đó là tội thứ nhất. Thần thiếp cố ý giấu Hoàng thượng về sự tồn tại của long thai, để người nghe được chuyện đó qua Tâm Đức, đó là tội thứ hai. Thần thiếp...
- Được rồi. Đơn phi về Mẫu Đơn cung nghỉ ngơi đi.
Nếu như trẫm và nàng chỉ là một đôi phu thê bình thường ở Sơn Nam, chúng ta có một túp lều nhỏ, một mảnh vườn xinh và vài thửa ruộng, có lẽ ngày hôm nay trẫm sẽ dành trọn cho nàng. Ruộng vườn để mai vun vén, phu thê ăn uống đạm bạc một chút cũng không sao cả. Những lúc sầu não, chỉ cần được ở bên nhau là hạnh phúc rồi. Ngặt nỗi, người nàng gả cho lại là đấng quân vương, một kẻ mà hiện tại có biết bao vị quan đang đợi hắn ở Hoàng Đại điện. Trẫm khi bước lên ghế rồng xử lý việc chính sự cũng chẳng thể nghĩ suy về nàng, chỉ có thể tạm giấu đi những nỗi bi ai, thống khổ vào trong sâu thẳm. Buổi thượng triều hôm nay chỉ kéo dài hai canh giờ, nhưng trẫm tưởng như đã ngồi ở Hoàng Đại điện hai vạn năm. Nghe Ngọc Trí bẩm báo nàng không chịu về Mẫu Đơn cung, cứ một mực đòi quỳ ở Tuệ Long điện chịu phạt, lòng trẫm sốt sắng không yên. Trẫm thật muốn mắng cho nàng một trận, nhưng nhìn nàng nhỏ bé mong manh, trẫm lại chẳng nỡ buông lời gây thương tổn.
- Đơn Đơn! Lại đây!
Trẫm gọi. Nàng rơm rớm nước mắt hỏi dò:
- Hoàng thượng! Người tha thứ cho thần thiếp rồi sao?
- Trẫm không có tư cách gì để tha thứ cho nàng cả, từ đầu tới cuối... người sai trong câu chuyện của chúng ta... vẫn luôn là trẫm.
Nàng nhào vào lòng trẫm oà khóc tức tưởi. Trẫm thơm má nàng, dịu dàng trấn an:
- Đơn Đơn ngoan! Mọi chuyện đã qua rồi! Tương lai của chúng ta, trẫm sẽ thay nàng gánh vác.
Nàng xúc động gật đầu. Chúng ta cùng thương nhớ Vô Sầu, cùng không có tâm trạng để thưởng thức những món ngon, nhưng vẫn vì nhau mà cố gắng. Sau bữa trưa, trẫm đưa nàng tới vườn Sơn Thuỷ. Trẫm ngồi trên chiếc ghế dài, nàng ngồi trong lòng trẫm, ngoan ngoãn để trẫm xoa thuốc lên hai đầu gối sưng tấy vì quỳ lâu.
- Đơn Đơn! Việc nàng quỳ không phải là tự chịu phạt, mà là phạt trẫm.
- Thần thiếp ngu muội, mong Hoàng thượng tha tội.
- Về việc sinh thêm con, trẫm chưa sẵn sàng, nàng có thể nào giúp trẫm trì hoãn?
Trẫm vì lo lắng cho sức khoẻ của nàng nên mới đưa ra lời đề nghị. Nàng không hiểu lòng trẫm liền giận hờn vu vơ:
- Thần thiếp nghe nói sang xuân Đinh Sửu, Thái hậu sẽ tuyển tú nữ, phải chăng Hoàng thượng muốn trì hoãn để gửi gắm hi vọng vào một vườn hoa mới?
- Trẫm còn chưa nghĩ tới mà Đơn phi đã tính toán đâu ra đấy rồi. Đa tạ nàng quá chu đáo!
- Thần thiếp không dám nhận. Quan tâm tới niềm vui của Hoàng thượng là trách nhiệm của phi tần.
- Ồ! Vậy tại sao trẫm nghe Đơn phi vạch ra lộ trình sau này, trong lòng lại chẳng có lấy nửa điểm vui vẻ? Phải chăng Đơn phi chưa làm tròn bổn phận?
- Thần thiếp không dám tranh cãi. Đúng là thần thiếp đã có chút ghen tuông nên nói năng chua chát khiến Hoàng thượng mất hứng. Nếu Hoàng thượng không chê, thần thiếp xin phép được bù đắp cho người.
Nàng liếc mắt đưa tình với trẫm, lén cười tủm một cái rồi bẽn lẽn tháo dây yếm đào. Cảnh xuân căng tràn nhựa sống khiến trống ngực trẫm đập loạn. Trẫm như một kẻ ngốc bị thôi miên, đắm đuối vùng vẫy trong vẻ đẹp quyến rũ động lòng người. Vòng tay trẫm khoá chặt eo nàng, đôi môi trẫm lướt qua khe rãnh thanh tú, quyến luyến quanh nơi trắng mịn ngọc ngà rồi chuyển sang trêu đùa nụ đào vốn đã ửng hồng. Trẫm hôn nàng cuồng dại. Nàng thấy trẫm rơi vào u mê liền tháo đi mảnh vải che chắn cuối cùng. Trẫm cố gắng đẩy nàng ra, nhưng không làm cách nào có thể thoát khỏi mị lực của nàng. Nàng liên tục tỏ vẻ yếu đuối nài nỉ:
- Phu quân! Xin chàng! Tứ Tứ rất lạnh!
Khốn khiếp! Nàng biết rõ trẫm không thể kiềm lòng được mỗi khi nàng gọi "chàng", huống chi hai chữ "phu quân" đầy ngọt ngào kia! Nàng rõ ràng cố ý!
- Nàng cút ngay cho trẫm!
- Phu quân! Tứ Tứ lạnh thật mà. Phu quân nỡ lòng nào đuổi Tứ Tứ?
Nàng đâu chỉ làm nũng bằng lời nói, nàng còn dùng tiểu xảo. Nàng sán lại gần trẫm, quấn lấy trẫm như dây leo rồi ra sức giày vò từng tấc trên long thể. Trẫm cố gắng đè nén những rung động mãnh liệt đang trào dâng trong lòng, gằn giọng hỏi:
- Có tin trẫm tống cổ nàng về Sơn Nam ngay bây giờ không?
- Chỉ cần được phu quân ân sủng, Đơn Đơn dù có phải về Sơn Nam hay xuống địa ngục cũng cam lòng.
Nàng quả quyết. Trẫm vậy mà lại bại trận trong tay nàng, cứ thế chiều theo mong muốn của nàng. Trẫm gửi yêu thương vào sâu trong mật thất, nàng e lệ đón lấy niềm hân hoan. Bởi vì nàng, mỗi khoảnh khắc đều đáng giá. Bởi vì nàng, từng đụng chạm nhỏ nhoi đều trở nên tuyệt diệu. Có được nàng chính là phúc phận trong kiếp này của trẫm.
Ngày mười bốn tháng Tám, người của trẫm ở Mẫu Đơn cung báo rằng nàng đã có hỷ sự. Trẫm nghe tin mà tưởng như có hàng trăm cây pháo bông đang nổ đùng đoàng bên tai. Nghe nói nàng dặn cung nữ giữ bí mật, trẫm dẫu muốn lao ngay tới bên nàng vẫn phải giả bộ như không biết gì. Trẫm ngồi trong thư phòng viết hỏng cả trăm tờ giấy, mãi vẫn chẳng thể chọn được cái tên ưng ý cho đứa nhỏ. Nghĩ về quãng đường sắp tới của đôi ta, bất giác trẫm thấy hồi hộp. Buổi sáng ngày Rằm, trẫm thưởng bánh trung thu và hồng chín đỏ cho các quan mà tâm trạng vui phơi phới như chính mình là người được nhận quà. Buổi chiều, Thái hậu tổ chức đại tiệc ở Phượng Ngọc cung, mỗi lần nàng nhìn trộm trẫm rồi đưa khăn lên miệng, lén che nụ cười duyên, trong lòng trẫm lại bâng khuâng rạo rực. Mãi đến chập tối, trẫm mới có cơ hội gọi nàng tới Tuệ Long điện. Nàng đã thay bộ y phục khác đơn giản hơn, gương mặt mộc không trang điểm, mái tóc dài buông xoã đẹp mê hồn. Ngọc Minh theo lệ cũ dâng kiếm. Trẫm hạ một quả hồng căng mọng dành tặng cho phu nhân của mình. Nàng tủm tỉm gợi ý:
- Bẩm Hoàng thượng, chỉ một quả hồng thôi thì thần thiếp e rằng không đủ.
Trẫm giả ngơ thắc mắc:
- Đơn phi muốn ăn nhiều hồng sao? Nàng không sợ béo à?
Nàng giận dỗi nũng nịu:
- Hoàng thượng! Chỉ là mấy quả hồng thôi mà... sao có thể béo được? Với lại... thần thiếp... cũng không ăn cho riêng mình nha.
- Ồ! Vậy Đơn phi ăn cho ai?
Nàng ngượng ngùng cầm tay trẫm đặt lên bụng mình. Trẫm trêu nàng:
- Đơn phi! Dù sao Ngọc Minh và Ngọc Trí cũng đang ở đây, nàng dẫu có nhớ thương cũng nên vì thể diện của trẫm mà tiết chế.
- Hoàng thượng! Không phải cái đó!
- Không phải cái đó thì là cái gì?
- Là... là... cái bụng của thần thiếp... đang chứa cốt nhục của người đấy nha! Hoàng thượng thật chả tinh ý gì sất!
Nàng buồn bực toan bỏ đi. Trẫm kéo nàng lại, ôm nàng thật chặt trong lòng. Khoé mắt trẫm đã cay xè, cổ họng cũng nghèn nghẹn nên chẳng thể bày tỏ quá dông dài. Trẫm hôn môi nàng, ngắn gọn mà thổ lộ:
- Phu nhân! Nàng vất vả rồi. Trẫm nợ nàng.
Trẫm có lẽ là vị phu quân tệ nhất thế gian. Nàng bị hư thai, trẫm không hề hay biết. Đại Hoàng tử chào đời muộn, nàng chịu biết bao đau đớn, trẫm khi đó còn đang ở chiến trường. Mãi đến lần thứ ba nàng mang bầu, trẫm mới được sát cánh cùng nàng. Có thể do trẫm tiếc nuối những ký ức mà mình đã bỏ lỡ, cũng có thể do trẫm mang trong mình nỗi ám ảnh về an nguy của nàng, trẫm bỗng trở thành một kẻ kỹ tính khó ưa. Tất cả đồ ăn thức uống dâng tới Mẫu Đơn cung đều phải qua kiểm duyệt khắt khe nhưng trẫm vẫn không an tâm, vẫn luôn là trẫm đích thân nếm trước rồi mới bón cho nàng. Trẫm lo cháo nóng khiến nàng bị bỏng. Trẫm lo canh hầm quá mặn không tốt cho sức khoẻ của nàng. Nàng muốn uống một ngụm trà cũng phải đợi trẫm lôi ngự y đến chất vấn. Nàng không được chọn y phục theo sở thích, nhất nhất đều phải mặc đồ trẫm đã chỉ định. Những loại vải có khá năng gây dị ứng cho nàng, trẫm đều sai cung nữ quẳng bằng sạch. Hoa nào thu hút nhiều sâu bọ, trẫm bắt nhổ bằng hết. Nàng cũng không thể chơi bời theo sở thích của mình bởi vì cứ đến giờ Dậu, trẫm sẽ ghé qua Mẫu Đơn cung dắt nàng đi dạo. Hiển nhiên, nàng phải đi đôi hài bệt. Nếu như trời vừa ngớt mưa, nàng muốn ra ngoài cho thoáng thì bắt buộc phải ngồi kiệu, bởi vì trẫm lo đường trơn dễ vấp. Có lần, do ngứa mắt với đám thị vệ, trẫm cáu gắt quát lũ vô tích sự hạ kiệu rồi đích thân bế nàng. Nàng hiền dịu nói đỡ cho bọn chúng:
- Hoàng thượng! Kiệu chỉ bị nghiêng một chút, đâu có gì to tát.
- Người mà nàng trân quý nhất đâu có ngồi trong kiệu nên hiển nhiên nàng không thấy to tát.
Trẫm có ý hờn trách. Nàng cười cười nịnh nọt:
- Hoàng thượng! Thần thiếp ngắm người ở góc này, chợt thấy say mê quá đỗi!
- Ở những góc khác, trẫm không khiến Đơn phi say mê hay sao?
- Không. Ở những góc khác, thần thiếp lại càng say mê hơn... nhất là...
Nàng ghé tai trẫm nói ra mấy từ không phải phép. Rõ ràng nàng so với các phi tần khác thì luôn không biết giữ chừng mực, nhưng sự ngang ngược đó lại khiến trái tim trẫm điêu đứng. Trẫm hôn môi nàng. Nàng được thể lấn lướt:
- Hoàng thượng! Dạo này, đêm nào thần thiếp cũng bị lạnh, tội nghiệp ghê á!
- Đêm nào trẫm cũng đắp chăn cho nàng, sao có thể bị lạnh?
- Thần thiếp dẫu có đắp ngàn lớp chăn nhưng bị Hoàng thượng xa cách thì trái tim cũng sẽ vẫn hoá băng thôi.
- Ồ! Đơn phi rúc trong lòng trẫm từ giờ Hợi ngày hôm trước tới giờ Dần ngày hôm sau mà vẫn có thể trách trẫm xa cách được sao?
- Thì... vẫn chưa đủ gần mà...
Trẫm hiểu ý nàng, nhưng bất đắc dĩ phải làm ngơ. Nàng cố tình không hiểu cho trẫm, mới đầu giờ Hợi đã nép vào lồng ngực trẫm tỉ tê:
- Hoàng thượng! Thần thiếp đã hỏi ngự y rồi. Hoàng thượng gần gũi thần thiếp một chút cũng được mà.
Trẫm bật cười hôn môi nàng. Nàng có vẻ mong đợi nhiều hơn một nụ hôn nên bắt đầu giở giọng hờn dỗi:
- Hoàng thượng rõ thờ ơ, hoá ra, chỉ có một mình thần thiếp ôm thương nhớ.
- Rồi, trẫm sai. Đơn Đơn ngủ ngoan! Trẫm thương! Sau này, trẫm nhất định sẽ đền cho nàng.
Nàng phụng phịu gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Trẫm đã tự hứa với bản thân mình sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt trong suốt thai kỳ. Vậy mà rồi, trẫm lại thất hứa. Rằm tháng Hai năm Đinh Sửu, người của trẫm ở Sơn Nam gửi tin mật tới kinh thành, thông báo Thái sư tạo phản. Có lẽ hắn đã biết Bách Tâm chính là người khoác cho Ngô Nông một chiếc áo mới, đập tan cái mỏ vàng tư lợi của hắn. Hắn âm thầm bắt cóc Niên Ý, ép Bách Tâm phải đầu hàng. Bách Tâm bình thản tuyên bố:
- Ả chỉ là người làm ở phủ của ta. Ngươi thích chém giết gì thì tuỳ.
Trẫm có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bi thương của Niên Ý khi đó, nàng ta đợi chờ Bách Tâm suốt ngần ấy năm, nghe được câu nói lạnh như băng của hắn, chắc chắn đau thấu tim. Nàng ta tuyên bố:
- Thật uổng công ta thương yêu chàng! Cho dù là kiếp này hay kiếp sau, tất cả những thứ đẹp đẽ nhất thuộc về ta đều sẽ không trao cho chàng!
Thái sư bị vẻ bi thương của Niên Ý làm cho mất tập trung. Bách Tâm chớp thời cơ vàng bắn một mũi tên trúng vào vai phải của hắn. Kiếm trên tay Thái sư rơi xuống đất, Kim Linh và Thảo Tâm nhân cơ hội cướp lấy Niên Ý. Ngặt nỗi, mức độ xảo quyệt của Thái sư đâu dừng lại ở đó. Hắn cười vang tuyên chuyến:
- Bách Tâm! Ngươi tưởng ta chỉ có một mình con ả đó thôi sao? Ngươi lại đánh giá ta quá thấp rồi. Hàng ngàn trẻ nhỏ ở Sơn Nam đang tập trung ở doanh trại của ta, nếu như ngươi không đầu hàng, ta sẽ cho thiêu rụi tất cả.
Bách Tâm bắt buộc phải đầu hàng, toàn bộ binh lính trong tay hắn đều phải nghe theo lệnh của Thái sư. Để tránh đêm dài lắm mộng, trẫm cùng đại quân đã cấp tốc về Sơn Nam ngay trong đêm, trước tiên là âm thầm giải cứu cho lũ trẻ, sau đó là giải cứu sư phụ của trẫm. Thái sư bị bất ngờ, hắn chẳng thể làm gì ngoài hét lớn:
- Hoàng thượng! Thật không ngờ người lại vì hắn mà đích thân về Sơn Nam.
Trẫm thản nhiên tuyên bố:
- Tất cả dân chúng trong đất nước này đều là máu thịt của trẫm.
Thái sư đến bước đường cùng, sĩ diện không muốn bị áp giải tới nhà lao nên đã tự kết liễu. Trẫm tức tốc trở về kinh thành. Chỉ là, về đến nơi, hoàng cung đã phủ một màu trắng. Ngọc Trí gạt nước mắt bẩm báo:
- Bẩm Hoàng thượng... Đơn phi... nương nương... sinh non... tiểu hoàng tử... bình an chào đời... nhưng... tiểu... tiểu công chúa... xấu số... Đơn phi... vì quá đau lòng... nên... đã rơi vào hôn mê sâu.
Nơi hoàng cung này, đối với trẫm, có lẽ chưa bao giờ tang thương đến thế!
...
Trở về Tuệ Long điện, việc đầu tiên trẫm làm là hạ lệnh cho Ngọc Minh và Ngọc Trí âm thầm đi điều tra Hoàng hậu Tuyết Mai. Nàng ta rõ ràng không hề tỏ ra bất ngờ khi nghe Tâm Đức bẩm báo nàng từng bị sảy thai. Tuyết Mai biết một số bí mật cũng chẳng phải sự lạ, điều bất thường ở đây là vì sao nàng ta lại biết được? Tuyết Mai hành sự quá kín kẽ, tất cả các cung nữ thân cận với nàng ta đều không khai ra được thông tin gì quan trọng. Bọn chúng chỉ biết Tuyết Mai từng gửi cho nàng một mẩu giấy ám chỉ Hoà Hợp chính là người đã hại đứa trẻ đầu tiên của chúng ta. Trẫm nghĩ như nào cũng không thấy Hoà Hợp có liên quan, có chăng chỉ là Tuyết Mai muốn lợi dụng nàng để loại bỏ Hoà Hợp. Trẫm không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột nên trực tiếp gọi nàng ta đến hỏi chuyện:
- Hoàng hậu! Trẫm và nàng bí mật kết giao từ nhỏ, trẫm tưởng chúng ta xem nhau như tỷ đệ, làm gì cũng sẽ cân nhắc tới lợi ích của đối phương. Thật không ngờ, Hoàng hậu đối với trẫm thật quá tàn khốc.
Tuyết Mai chậm rãi phân trần:
- Hoàng thượng! Tuyết Mai ngu muội không hiểu người muốn ám chỉ điều gì? Thần thiếp thương người như đệ đệ ruột. Hoàng thượng đau một, thần thiếp đau mười. Tâm trạng Hoàng thượng sầu não, tâm trạng thần thiếp cũng sẽ u ám theo. Thần thiếp đối với Hoàng thượng, sao có thể tàn khốc?
- Cướp đi quyền được chào đời của long thai không được tính là tàn khốc sao?
- Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng! Thần thiếp không hề hại Đơn muội!
- Ồ! Trẫm đã nhắc đến tên nàng ấy ư?
- Hoàng thượng! Thần thiếp đủ hiểu người để biết rằng trong hoàng cung này, chỉ duy nhất một mình Đơn muội được quyền mang long thai.
- Vậy chắc nàng cũng hiểu phủ Đại tướng quân sẽ ra sao nếu như nàng khai gian, phải không?
- Hoàng thượng! Người cũng biết Tuyết Mai vốn thẳng thắn, bộc trực, tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện để phải hổ thẹn với lương tâm. Cho dù Hoàng thượng có san bằng cả phủ Đại tướng quân, sự thật cũng chỉ có một, đó là thần thiếp vô tội.
Tuyết Mai quả quyết. Trẫm cười vang.
- Được. Rất được. Rất có khí phách! Nếu như san bằng cả phủ Đại tướng quân cũng không thể tìm ra sự thật thì có lẽ trẫm phải cho người về Sơn Nam đón Bách Tâm vào cung một chuyến mới được.
- Hoàng thượng tại sao lại nhắc tới Bách Tâm? Thần thiếp và người đó vốn chẳng hề liên quan.
- Nếu đã không liên quan, nàng cần gì phải run rẩy? Sợ trẫm lấy mạng hắn sao?
Tuyết Mai mất bình tĩnh cảnh tỉnh trẫm:
- Hoàng thượng! Người đó không những có công vực dậy cả vùng Ngô Nông mà còn là sư phụ của Hoàng thượng, là quê hương của người trong tim Hoàng thượng. Hoàng thượng nếu như dám lấy mạng người đó, chỉ e... vạn năm sau vẫn bị người đời cười chê.
- Hoàng hậu lo xa quá rồi! Trẫm đâu cần phải lấy mạng Bách Tâm. Một khi chuyện hắn lừa Đơn phi viết thư tuyệt tình bị lộ ra ngoài... chỉ e... vạn năm sau, thanh danh của hắn vẫn bị ô uế.
- Người đó làm vậy chỉ vì lo lắng cho tương lai của Đơn muội. Người đó cũng biết sai rồi. Người ta nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng khoan dung.
- Tuyết Mai! Bách Tâm có bị ngàn đời sau chửi rủa hay không còn tuỳ thuộc vào mức độ trung thực của nàng.
- Hoàng thượng cớ sao phải dùng người đó để ép cung thần thiếp?
- Hoàng hậu cớ sao phải hốt hoảng?
- Hoàng thượng! Thần thiếp chỉ đơn thuần lo lắng cho người. Tháng Giêng, nhiều quan lớn mừng rơi nước mắt khi hay tin người đó vẫn chưa quy tiên. Bọn họ tại mỗi nấc thang trên đường đời đều sẽ nhớ đến công ơn của người thầy đã dìu dắt mình. Nếu như tin xấu kia thực sự bị truyền ra ngoài, thần thiếp dám chắc các quan sẽ cho rằng Hoàng thượng nhỏ nhen, cố tình chấp nhặt chuyện xưa. Hoàng thượng có nhất thiết phải khơi mào lại những lỗi lầm đã qua để rồi chính bản thân mình cũng bị ghét bỏ?
Trẫm sau khi đã xác định được vị trí của Bách Tâm trong lòng Tuyết Mai liền hạ màn:
- Hoàng hậu quả thực thông tuệ. Nàng chắc hẳn cũng biết một người có sức ảnh hưởng lớn như Bách Tâm, hiển nhiên hắn phải có tài. Nàng đoán xem nếu như bây giờ trẫm tiết lộ cho hắn một vài điểm hoài nghi, đồng thời giao cho hắn điều tra lại vụ việc Đơn phi bị mất long thai thì sau bao nhiêu ngày hắn sẽ tìm ra đáp án?
Hoàng hậu Tuyết Mai, nữ nhi của Đại tướng quân, kiếm kề cổ không hề lung lay, nhưng lại lo sợ hình ảnh của mình bị tổn hại trong mắt người thương. Nàng ta dập đầu liên tục, gào khóc xin xỏ:
- Hoàng thượng! Thần thiếp van lạy người! Người tuyệt đối không thể ở trước mặt người đó nhắc đến tên của thần thiếp! Thần thiếp có được cái tên Tuyết Mai là nhờ phụ thân không quản đường xá xa xôi tới phủ Thường Tín xin chữ. Tuyết Mai chính là hoa mai xinh đẹp, không tì vết ở trong tuyết. Những năm qua, thần thiếp nhiều lần cố ý ra mặt bảo vệ Đơn phi, tuy chỉ đổi lại được một lời cảm tạ của người đó nhưng trong lòng vẫn thấy hân hoan khó tả. Hoàng thượng! Người tuyệt đối đừng cho người đó biết sự nhơ nhớp của thần thiếp! Thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp thừa nhận trong thời gian Đơn phi và người ở phủ Đại tướng quân, thần thiếp đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của Đơn phi. Đàn bà một khi đã dùng thứ thuốc đó thì tất cả những lần mang thai sau này đều sẽ gặp khó khăn.
Trẫm nghe mà muốn hoá thú. Đồ đạc trong Tuệ Long điện đều vỡ tan.
- Nàng có còn tính người không vậy?
- Hoàng thượng thứ tội! Đơn muội được nuông chiều từ nhỏ nên rất biết cách ỷ lại vào người đó! Thần thiếp mỗi khi tưởng tượng ra viễn cảnh người đó sẽ phải thức khuya dậy sớm chăm sóc những đứa con của Đơn muội thì lại uất điên. Chỉ riêng việc người đó đích thân xuống trấn Sơn Nam canh chừng Đơn muội trong thời điểm muội ấy mang thai Đại Hoàng tử cũng khiến thần thiếp xót xa quặn thắt ruột gan. Nếu không vì sợ người đó hoài nghi rồi điều tra ra chân tướng, thần thiếp e rằng mình đã xuống tay với Đại Hoàng tử trước khi hắn chào đời.
- Hoá ra việc Đại Hoàng tử chào đời muộn là nhờ ơn của Hoàng hậu.
- Chuyện này thần thiếp cũng không dám nhận hết công lao. Năm xưa, Ngân Hạnh bị phe của Hoàng hậu Hoà Hợp và Đức phi mua chuộc. Thần thiếp sao biết được bọn họ có sai Ngân Hạnh bỏ thứ gì vào đồ ăn của Đơn muội hay không?
Trẫm chợt thấy rùng mình trước thủ đoạn của đám phi tần vẫn luôn làm ra cái vẻ thiện lương.
- Đức phi lúc còn ở trong nhà lao đã khai rằng ả ta từng mua chuộc Mỹ tần cải trang thành Giang Nhất, đem Ngọc Băng hương tới Phượng Hoàng cung, chuyện này không liên quan gì tới nàng chứ?
- Hoàng thượng! Thần thiếp xin thề mình vô can. Thần thiếp có chăng chỉ là luôn khéo léo cho Đơn muội biết mình để ý tới ngôi vị Hoàng hậu.
- Hay cho Đơn phi vì tình tỷ muội mà từ chối ngồi vào vị trí mà trẫm đã an bài sẵn! Hay cho nàng muốn cả áo phượng lẫn thanh danh trong mắt người thương!
- Hoàng thượng! Đơn muội đã từng bị Ngân Hạnh phản bội một lần, nếu như muội ấy biết thần thiếp đã hại long thai, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt tới tâm trạng, sẽ làm suy yếu ngọc thể vừa mới hồi phục chưa lâu.
Trẫm biết Tuyết Mai nói ra những lời đó phần nhiều vì muốn thoát tội, nhưng trẫm lại không thể không cân nhắc. Trẫm đành phải giam lỏng Tuyết Mai tại Phượng Hoàng cung, bí mật giao lại chuyện quản lý hậu cung cho Thục phi. Trẫm chưa thu hồi chiếc áo phượng của nàng ta, âu cũng là vì còn cần nàng ta diễn cho trọn vai tỷ muội tình thâm, tránh làm nàng bị kích động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trẫm trải qua một đêm dài trong căn phòng bí mật. Vườn mẫu đơn giả trăm hoa đua nở rực rỡ như thật, những ánh đèn lồng lung linh nhiều màu sắc và những bức hoạ diễm lệ của nàng cũng không thể khiến tâm trạng trẫm phấn chấn lên. Giờ Mão ngày mười sáu tháng Bảy, trẫm nghe Ngọc Minh báo tin nàng đang quỳ ở đại sảnh liền vội vã rời mật thất. Suýt chút nữa trẫm đã lao tới ôm lấy nàng, chỉ là, sự phẫn uất níu giữ bước chân trẫm.
- Đơn phi chiếu cố ghé qua Tuệ Long điện, chẳng hay có chuyện gì?
- Hoàng thượng! Thần thiếp hôm nay đến đây là để thỉnh tội với người.
- Ồ! Đơn phi có tội gì?
- Thần thiếp không giữ được long thai, đó là tội thứ nhất. Thần thiếp cố ý giấu Hoàng thượng về sự tồn tại của long thai, để người nghe được chuyện đó qua Tâm Đức, đó là tội thứ hai. Thần thiếp...
- Được rồi. Đơn phi về Mẫu Đơn cung nghỉ ngơi đi.
Nếu như trẫm và nàng chỉ là một đôi phu thê bình thường ở Sơn Nam, chúng ta có một túp lều nhỏ, một mảnh vườn xinh và vài thửa ruộng, có lẽ ngày hôm nay trẫm sẽ dành trọn cho nàng. Ruộng vườn để mai vun vén, phu thê ăn uống đạm bạc một chút cũng không sao cả. Những lúc sầu não, chỉ cần được ở bên nhau là hạnh phúc rồi. Ngặt nỗi, người nàng gả cho lại là đấng quân vương, một kẻ mà hiện tại có biết bao vị quan đang đợi hắn ở Hoàng Đại điện. Trẫm khi bước lên ghế rồng xử lý việc chính sự cũng chẳng thể nghĩ suy về nàng, chỉ có thể tạm giấu đi những nỗi bi ai, thống khổ vào trong sâu thẳm. Buổi thượng triều hôm nay chỉ kéo dài hai canh giờ, nhưng trẫm tưởng như đã ngồi ở Hoàng Đại điện hai vạn năm. Nghe Ngọc Trí bẩm báo nàng không chịu về Mẫu Đơn cung, cứ một mực đòi quỳ ở Tuệ Long điện chịu phạt, lòng trẫm sốt sắng không yên. Trẫm thật muốn mắng cho nàng một trận, nhưng nhìn nàng nhỏ bé mong manh, trẫm lại chẳng nỡ buông lời gây thương tổn.
- Đơn Đơn! Lại đây!
Trẫm gọi. Nàng rơm rớm nước mắt hỏi dò:
- Hoàng thượng! Người tha thứ cho thần thiếp rồi sao?
- Trẫm không có tư cách gì để tha thứ cho nàng cả, từ đầu tới cuối... người sai trong câu chuyện của chúng ta... vẫn luôn là trẫm.
Nàng nhào vào lòng trẫm oà khóc tức tưởi. Trẫm thơm má nàng, dịu dàng trấn an:
- Đơn Đơn ngoan! Mọi chuyện đã qua rồi! Tương lai của chúng ta, trẫm sẽ thay nàng gánh vác.
Nàng xúc động gật đầu. Chúng ta cùng thương nhớ Vô Sầu, cùng không có tâm trạng để thưởng thức những món ngon, nhưng vẫn vì nhau mà cố gắng. Sau bữa trưa, trẫm đưa nàng tới vườn Sơn Thuỷ. Trẫm ngồi trên chiếc ghế dài, nàng ngồi trong lòng trẫm, ngoan ngoãn để trẫm xoa thuốc lên hai đầu gối sưng tấy vì quỳ lâu.
- Đơn Đơn! Việc nàng quỳ không phải là tự chịu phạt, mà là phạt trẫm.
- Thần thiếp ngu muội, mong Hoàng thượng tha tội.
- Về việc sinh thêm con, trẫm chưa sẵn sàng, nàng có thể nào giúp trẫm trì hoãn?
Trẫm vì lo lắng cho sức khoẻ của nàng nên mới đưa ra lời đề nghị. Nàng không hiểu lòng trẫm liền giận hờn vu vơ:
- Thần thiếp nghe nói sang xuân Đinh Sửu, Thái hậu sẽ tuyển tú nữ, phải chăng Hoàng thượng muốn trì hoãn để gửi gắm hi vọng vào một vườn hoa mới?
- Trẫm còn chưa nghĩ tới mà Đơn phi đã tính toán đâu ra đấy rồi. Đa tạ nàng quá chu đáo!
- Thần thiếp không dám nhận. Quan tâm tới niềm vui của Hoàng thượng là trách nhiệm của phi tần.
- Ồ! Vậy tại sao trẫm nghe Đơn phi vạch ra lộ trình sau này, trong lòng lại chẳng có lấy nửa điểm vui vẻ? Phải chăng Đơn phi chưa làm tròn bổn phận?
- Thần thiếp không dám tranh cãi. Đúng là thần thiếp đã có chút ghen tuông nên nói năng chua chát khiến Hoàng thượng mất hứng. Nếu Hoàng thượng không chê, thần thiếp xin phép được bù đắp cho người.
Nàng liếc mắt đưa tình với trẫm, lén cười tủm một cái rồi bẽn lẽn tháo dây yếm đào. Cảnh xuân căng tràn nhựa sống khiến trống ngực trẫm đập loạn. Trẫm như một kẻ ngốc bị thôi miên, đắm đuối vùng vẫy trong vẻ đẹp quyến rũ động lòng người. Vòng tay trẫm khoá chặt eo nàng, đôi môi trẫm lướt qua khe rãnh thanh tú, quyến luyến quanh nơi trắng mịn ngọc ngà rồi chuyển sang trêu đùa nụ đào vốn đã ửng hồng. Trẫm hôn nàng cuồng dại. Nàng thấy trẫm rơi vào u mê liền tháo đi mảnh vải che chắn cuối cùng. Trẫm cố gắng đẩy nàng ra, nhưng không làm cách nào có thể thoát khỏi mị lực của nàng. Nàng liên tục tỏ vẻ yếu đuối nài nỉ:
- Phu quân! Xin chàng! Tứ Tứ rất lạnh!
Khốn khiếp! Nàng biết rõ trẫm không thể kiềm lòng được mỗi khi nàng gọi "chàng", huống chi hai chữ "phu quân" đầy ngọt ngào kia! Nàng rõ ràng cố ý!
- Nàng cút ngay cho trẫm!
- Phu quân! Tứ Tứ lạnh thật mà. Phu quân nỡ lòng nào đuổi Tứ Tứ?
Nàng đâu chỉ làm nũng bằng lời nói, nàng còn dùng tiểu xảo. Nàng sán lại gần trẫm, quấn lấy trẫm như dây leo rồi ra sức giày vò từng tấc trên long thể. Trẫm cố gắng đè nén những rung động mãnh liệt đang trào dâng trong lòng, gằn giọng hỏi:
- Có tin trẫm tống cổ nàng về Sơn Nam ngay bây giờ không?
- Chỉ cần được phu quân ân sủng, Đơn Đơn dù có phải về Sơn Nam hay xuống địa ngục cũng cam lòng.
Nàng quả quyết. Trẫm vậy mà lại bại trận trong tay nàng, cứ thế chiều theo mong muốn của nàng. Trẫm gửi yêu thương vào sâu trong mật thất, nàng e lệ đón lấy niềm hân hoan. Bởi vì nàng, mỗi khoảnh khắc đều đáng giá. Bởi vì nàng, từng đụng chạm nhỏ nhoi đều trở nên tuyệt diệu. Có được nàng chính là phúc phận trong kiếp này của trẫm.
Ngày mười bốn tháng Tám, người của trẫm ở Mẫu Đơn cung báo rằng nàng đã có hỷ sự. Trẫm nghe tin mà tưởng như có hàng trăm cây pháo bông đang nổ đùng đoàng bên tai. Nghe nói nàng dặn cung nữ giữ bí mật, trẫm dẫu muốn lao ngay tới bên nàng vẫn phải giả bộ như không biết gì. Trẫm ngồi trong thư phòng viết hỏng cả trăm tờ giấy, mãi vẫn chẳng thể chọn được cái tên ưng ý cho đứa nhỏ. Nghĩ về quãng đường sắp tới của đôi ta, bất giác trẫm thấy hồi hộp. Buổi sáng ngày Rằm, trẫm thưởng bánh trung thu và hồng chín đỏ cho các quan mà tâm trạng vui phơi phới như chính mình là người được nhận quà. Buổi chiều, Thái hậu tổ chức đại tiệc ở Phượng Ngọc cung, mỗi lần nàng nhìn trộm trẫm rồi đưa khăn lên miệng, lén che nụ cười duyên, trong lòng trẫm lại bâng khuâng rạo rực. Mãi đến chập tối, trẫm mới có cơ hội gọi nàng tới Tuệ Long điện. Nàng đã thay bộ y phục khác đơn giản hơn, gương mặt mộc không trang điểm, mái tóc dài buông xoã đẹp mê hồn. Ngọc Minh theo lệ cũ dâng kiếm. Trẫm hạ một quả hồng căng mọng dành tặng cho phu nhân của mình. Nàng tủm tỉm gợi ý:
- Bẩm Hoàng thượng, chỉ một quả hồng thôi thì thần thiếp e rằng không đủ.
Trẫm giả ngơ thắc mắc:
- Đơn phi muốn ăn nhiều hồng sao? Nàng không sợ béo à?
Nàng giận dỗi nũng nịu:
- Hoàng thượng! Chỉ là mấy quả hồng thôi mà... sao có thể béo được? Với lại... thần thiếp... cũng không ăn cho riêng mình nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ồ! Vậy Đơn phi ăn cho ai?
Nàng ngượng ngùng cầm tay trẫm đặt lên bụng mình. Trẫm trêu nàng:
- Đơn phi! Dù sao Ngọc Minh và Ngọc Trí cũng đang ở đây, nàng dẫu có nhớ thương cũng nên vì thể diện của trẫm mà tiết chế.
- Hoàng thượng! Không phải cái đó!
- Không phải cái đó thì là cái gì?
- Là... là... cái bụng của thần thiếp... đang chứa cốt nhục của người đấy nha! Hoàng thượng thật chả tinh ý gì sất!
Nàng buồn bực toan bỏ đi. Trẫm kéo nàng lại, ôm nàng thật chặt trong lòng. Khoé mắt trẫm đã cay xè, cổ họng cũng nghèn nghẹn nên chẳng thể bày tỏ quá dông dài. Trẫm hôn môi nàng, ngắn gọn mà thổ lộ:
- Phu nhân! Nàng vất vả rồi. Trẫm nợ nàng.
Trẫm có lẽ là vị phu quân tệ nhất thế gian. Nàng bị hư thai, trẫm không hề hay biết. Đại Hoàng tử chào đời muộn, nàng chịu biết bao đau đớn, trẫm khi đó còn đang ở chiến trường. Mãi đến lần thứ ba nàng mang bầu, trẫm mới được sát cánh cùng nàng. Có thể do trẫm tiếc nuối những ký ức mà mình đã bỏ lỡ, cũng có thể do trẫm mang trong mình nỗi ám ảnh về an nguy của nàng, trẫm bỗng trở thành một kẻ kỹ tính khó ưa. Tất cả đồ ăn thức uống dâng tới Mẫu Đơn cung đều phải qua kiểm duyệt khắt khe nhưng trẫm vẫn không an tâm, vẫn luôn là trẫm đích thân nếm trước rồi mới bón cho nàng. Trẫm lo cháo nóng khiến nàng bị bỏng. Trẫm lo canh hầm quá mặn không tốt cho sức khoẻ của nàng. Nàng muốn uống một ngụm trà cũng phải đợi trẫm lôi ngự y đến chất vấn. Nàng không được chọn y phục theo sở thích, nhất nhất đều phải mặc đồ trẫm đã chỉ định. Những loại vải có khá năng gây dị ứng cho nàng, trẫm đều sai cung nữ quẳng bằng sạch. Hoa nào thu hút nhiều sâu bọ, trẫm bắt nhổ bằng hết. Nàng cũng không thể chơi bời theo sở thích của mình bởi vì cứ đến giờ Dậu, trẫm sẽ ghé qua Mẫu Đơn cung dắt nàng đi dạo. Hiển nhiên, nàng phải đi đôi hài bệt. Nếu như trời vừa ngớt mưa, nàng muốn ra ngoài cho thoáng thì bắt buộc phải ngồi kiệu, bởi vì trẫm lo đường trơn dễ vấp. Có lần, do ngứa mắt với đám thị vệ, trẫm cáu gắt quát lũ vô tích sự hạ kiệu rồi đích thân bế nàng. Nàng hiền dịu nói đỡ cho bọn chúng:
- Hoàng thượng! Kiệu chỉ bị nghiêng một chút, đâu có gì to tát.
- Người mà nàng trân quý nhất đâu có ngồi trong kiệu nên hiển nhiên nàng không thấy to tát.
Trẫm có ý hờn trách. Nàng cười cười nịnh nọt:
- Hoàng thượng! Thần thiếp ngắm người ở góc này, chợt thấy say mê quá đỗi!
- Ở những góc khác, trẫm không khiến Đơn phi say mê hay sao?
- Không. Ở những góc khác, thần thiếp lại càng say mê hơn... nhất là...
Nàng ghé tai trẫm nói ra mấy từ không phải phép. Rõ ràng nàng so với các phi tần khác thì luôn không biết giữ chừng mực, nhưng sự ngang ngược đó lại khiến trái tim trẫm điêu đứng. Trẫm hôn môi nàng. Nàng được thể lấn lướt:
- Hoàng thượng! Dạo này, đêm nào thần thiếp cũng bị lạnh, tội nghiệp ghê á!
- Đêm nào trẫm cũng đắp chăn cho nàng, sao có thể bị lạnh?
- Thần thiếp dẫu có đắp ngàn lớp chăn nhưng bị Hoàng thượng xa cách thì trái tim cũng sẽ vẫn hoá băng thôi.
- Ồ! Đơn phi rúc trong lòng trẫm từ giờ Hợi ngày hôm trước tới giờ Dần ngày hôm sau mà vẫn có thể trách trẫm xa cách được sao?
- Thì... vẫn chưa đủ gần mà...
Trẫm hiểu ý nàng, nhưng bất đắc dĩ phải làm ngơ. Nàng cố tình không hiểu cho trẫm, mới đầu giờ Hợi đã nép vào lồng ngực trẫm tỉ tê:
- Hoàng thượng! Thần thiếp đã hỏi ngự y rồi. Hoàng thượng gần gũi thần thiếp một chút cũng được mà.
Trẫm bật cười hôn môi nàng. Nàng có vẻ mong đợi nhiều hơn một nụ hôn nên bắt đầu giở giọng hờn dỗi:
- Hoàng thượng rõ thờ ơ, hoá ra, chỉ có một mình thần thiếp ôm thương nhớ.
- Rồi, trẫm sai. Đơn Đơn ngủ ngoan! Trẫm thương! Sau này, trẫm nhất định sẽ đền cho nàng.
Nàng phụng phịu gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Trẫm đã tự hứa với bản thân mình sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt trong suốt thai kỳ. Vậy mà rồi, trẫm lại thất hứa. Rằm tháng Hai năm Đinh Sửu, người của trẫm ở Sơn Nam gửi tin mật tới kinh thành, thông báo Thái sư tạo phản. Có lẽ hắn đã biết Bách Tâm chính là người khoác cho Ngô Nông một chiếc áo mới, đập tan cái mỏ vàng tư lợi của hắn. Hắn âm thầm bắt cóc Niên Ý, ép Bách Tâm phải đầu hàng. Bách Tâm bình thản tuyên bố:
- Ả chỉ là người làm ở phủ của ta. Ngươi thích chém giết gì thì tuỳ.
Trẫm có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bi thương của Niên Ý khi đó, nàng ta đợi chờ Bách Tâm suốt ngần ấy năm, nghe được câu nói lạnh như băng của hắn, chắc chắn đau thấu tim. Nàng ta tuyên bố:
- Thật uổng công ta thương yêu chàng! Cho dù là kiếp này hay kiếp sau, tất cả những thứ đẹp đẽ nhất thuộc về ta đều sẽ không trao cho chàng!
Thái sư bị vẻ bi thương của Niên Ý làm cho mất tập trung. Bách Tâm chớp thời cơ vàng bắn một mũi tên trúng vào vai phải của hắn. Kiếm trên tay Thái sư rơi xuống đất, Kim Linh và Thảo Tâm nhân cơ hội cướp lấy Niên Ý. Ngặt nỗi, mức độ xảo quyệt của Thái sư đâu dừng lại ở đó. Hắn cười vang tuyên chuyến:
- Bách Tâm! Ngươi tưởng ta chỉ có một mình con ả đó thôi sao? Ngươi lại đánh giá ta quá thấp rồi. Hàng ngàn trẻ nhỏ ở Sơn Nam đang tập trung ở doanh trại của ta, nếu như ngươi không đầu hàng, ta sẽ cho thiêu rụi tất cả.
Bách Tâm bắt buộc phải đầu hàng, toàn bộ binh lính trong tay hắn đều phải nghe theo lệnh của Thái sư. Để tránh đêm dài lắm mộng, trẫm cùng đại quân đã cấp tốc về Sơn Nam ngay trong đêm, trước tiên là âm thầm giải cứu cho lũ trẻ, sau đó là giải cứu sư phụ của trẫm. Thái sư bị bất ngờ, hắn chẳng thể làm gì ngoài hét lớn:
- Hoàng thượng! Thật không ngờ người lại vì hắn mà đích thân về Sơn Nam.
Trẫm thản nhiên tuyên bố:
- Tất cả dân chúng trong đất nước này đều là máu thịt của trẫm.
Thái sư đến bước đường cùng, sĩ diện không muốn bị áp giải tới nhà lao nên đã tự kết liễu. Trẫm tức tốc trở về kinh thành. Chỉ là, về đến nơi, hoàng cung đã phủ một màu trắng. Ngọc Trí gạt nước mắt bẩm báo:
- Bẩm Hoàng thượng... Đơn phi... nương nương... sinh non... tiểu hoàng tử... bình an chào đời... nhưng... tiểu... tiểu công chúa... xấu số... Đơn phi... vì quá đau lòng... nên... đã rơi vào hôn mê sâu.
Nơi hoàng cung này, đối với trẫm, có lẽ chưa bao giờ tang thương đến thế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro