Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ
Vặt trụi cây chanh
Lan Rùa
2024-07-12 00:40:13
Rõ ràng ta thấy khoé môi Vô Ưu hơi cong lên, sắc mặt hắn cũng khá tốt. Thế nào mà hắn có thể thay đổi thái độ nhanh như một cơn gió. Hắn ấm ức ăn vạ:
- Tứ cô nương! Người ta là trai tân còn trinh trắng, Tứ cô nương có chịu trách nhiệm với người ta không mà lại có những cử chỉ thiếu đứng đắn như thế?
Ta ức chế hỏi hắn:
- Hả? Ngươi nói liên thiên cái quái gì vậy? Ta đâu có làm gì thiếu đứng đắn. Ta chỉ làm theo mong muốn của ngươi thôi mà.
- Ta mong muốn cái gì?
Ta hơi ngại nên nói ẩn dụ:
- Ngươi mong muốn cái đấy đấy.
- Cái đấy đấy cụ thể là cái gì?
- Thì... cái đấy đấy... là cái... má má... ý.
- Ta vừa bị những cử chỉ thiếu đứng đắn của Tứ cô nương làm cho chuếnh choáng, tạm thời đầu óc ta kém minh mẫn. Phiền Tứ cô nương giải thích rõ ràng.
Cái thứ ngang ngược gì đâu! Ta tức á! Vừa tức vừa mệt, ta chả thèm giữ kẽ nữa. Ta nói thẳng:
- Ngươi muốn ta thơm má ngươi mà.
Vô Ưu hốt hoảng bảo ta:
- Tứ cô nương chớ vu oan giá hoạ. Con người ta ngay thẳng chính trực, không bao giờ có những mong muốn thiếu đứng đắn như thế.
- Sao ngươi cứ phải đay đi nghiến lại cái cụm từ "thiếu đứng đắn" hả? Ngươi tính chọc tức ta à? Rõ ràng ngươi gõ gõ vào má mà.
- Ta chỉ là bị ngứa má, muốn nhờ Tứ cô nương gãi hộ thôi. Tứ cô nương nghĩ gì kỳ vậy?
- Hả? Thật á?
- Thật. Ta nói dối làm gì? Lợi lộc gì đâu?
- Sao ngươi không nói sớm?
- Thì... thì... người ta chưa kịp nói... Tứ cô nương... đã... đã hành động rồi...
- Sao ngươi không cản ta lại?
- Người ta.... suy cho cùng... cũng... chỉ là phận đàn ông liễu yếu đào tơ, bị Tứ cô nương khinh khi, tinh thần hoảng loạn, sức khoẻ suy sút, cản không có kịp.
Ta biết rõ Vô Ưu nham hiểm, nhưng mỗi khi hắn bày ra cái bộ dạng thỏ non bị ăn hiếp, ta lại bị hắn mê hoặc, lại không kiềm lòng được ôm hắn dỗ dành:
- Thôi mà, Tứ Tứ sai rồi. Tứ Tứ thương ngươi mà.
- Tứ Tứ thương ai?
- Tứ Tứ thương Vô Ưu.
Ta nịnh. Mặt Vô Ưu rõ phởn, nhưng hắn không cười to đâu, kiêu lắm. Ở ngoài hiên, bỗng có tiếng nói:
- Ngọc Trí! Ban nãy, ta tuân lệnh công tử thả hai vợ chồng Ân Ân và Oán Oán. Bọn chúng tuy còn trẻ người non dạ nhưng cũng đã tận tuỵ hết mình để cống hiến những tiếng sủa trong trẻo nhất. Hiện tại, đã là canh ba rồi. Ta có thể nào đưa bọn chúng về chuồng được không? Cho dù là chó thì cũng cần đi ngủ sớm mà.
Ta nghe thấy giọng chửi oang oang của Ngọc Trí:
- Hỏi ngu! Công tử ra lệnh cho ngươi thả chó, cốt là để cho Tứ cô nương sợ. Giờ ngươi đưa chó về, Tứ cô nương chả sợ nữa thì hỏng hết chuyện đại sự của công tử à?
À! Thì ra là thế! Thì ra là có kẻ cố ý thả chó doạ ta, vậy mà còn làm ra vẻ liễu yếu đào tơ bị ta ăn hiếp. Ta điên người nhổm dậy, cầm gối đập vào mặt Vô Ưu, không quên tặng kèm cả bát cháo chửi:
- Con lươn gian ác vô liêm sỉ này nữa! Ngươi mau cút ra khỏi phòng cho ta. Bằng không, đừng trách bổn cô nương cho ngươi biết thế nào là tuyệt đỉnh công phu của nữ nhân do đích thân Bách Tâm nuôi dạy.
Sư phụ ta mà nghe thấy câu này chắc người cười sặc mất. Hồi nhỏ, ta không chỉ lười như hủi mà còn tham ăn, mải chơi, chỉ học xem vận mệnh thôi đã mệt lắm rồi, lấy đâu ra thời gian mà luyện võ? Sư phụ cố gắng lắm cũng chỉ dạy được cho ta vài thế võ cơ bản để phòng thân. Trong khi đó, Vô Ưu lại là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ. Sư phụ nhân từ, đánh võ nếu không nguy cấp thì thường phòng thủ là chính. Vô Ưu ngược lại chỉ thích tấn công, đánh nhanh gọn, dứt điểm. Hắn từ năm chín tuổi giao chiến với sư phụ đã không thể phân định thắng thua trong vòng một khắc. Hồi nhỏ, hắn đã xuất sắc như vậy rồi, không biết bây giờ còn đỉnh cao cỡ nào nữa? Hắn đểu cáng bảo ta:
- Tại hạ Vô Ưu xin được thỉnh giáo tuyệt đỉnh công phu của Tứ cô nương.
- Được! Bữa nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt đỉnh công phu đi bộ của ta. Vô Tư ta bây giờ sẽ mặc nguyên chiếc áo yếm này, đi bộ khắp xứ Đông.
Ta nào dám để lưng trần đi dạo quanh trấn, ta chỉ đang cố thi gan với Vô Ưu thôi. Hắn vậy mà chịu thua luôn đó. Hắn ức chế rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên làm màu dặn dò con chó:
- Ân Ân! Oán Oán đang đứng ngoài sân đợi ngươi đấy. Ngươi mau về ngủ với nàng đi, đừng sống cuộc đời cô đơn hiu quạnh như ta.
Ta thực sự muốn đấm Vô Ưu nha! Ngọc Trí trông thấy hắn đi ra ngoài hiên liền lo lắng hỏi:
- Có phải tên đầy tớ ngu xuẩn của Đại tướng quân nói to quá làm hỏng chuyện đại sự của công tử không? Để Ngọc Trí vả cho nó một trận giúp người hả giận nha!
Ta bật cười. Ngọc Trí làm như hắn nói nhỏ lắm không bằng. Vô Ưu cáu kỉnh bảo:
- Ngươi tự vả mình thì hơn.
Ta nghe rõ mồn một từng tiếng vả bôm bốp, còn nghe thấy cả tiếng khóc thảm thương của Ngọc Trí. Tuy nhiên, sáng hôm sau, ta lại thấy răng hắn còn nguyên cả hàm, mặt cũng không hề bị sưng. Ta tò mò hỏi hắn làm cách nào mà hay vậy. Hắn lén lút nhìn ngang ngó dọc, thấy không có ai mới ghé tai ta, tiết lộ nhỏ chỉ đủ cho ta nghe thấy:
- Tứ cô nương! Ta vả vào mông!
Ta cười sằng sặc. Trái ngược với bộ dạng vui vẻ của ta, sắc mặt Tướng quân rất tệ. Ta biết hắn tới phủ Đại tướng quân để gặp Vô Ưu nên bám theo hóng hớt. Vô Ưu đang ngồi bên đầm sen, thư thái thưởng trà. Tướng quân gặp hắn liền quỳ xuống, lễ phép nói:
- Bẩm công tử, Anh Quân nghe nói sáng sớm hôm nay, Trấn thủ Hải Đông đã cho người áp giải Duyên Duyên tới công đường.
- Có liên quan tới ta sao?
Vô Ưu nhàn nhạt hỏi. Ta nể phục khả năng làm màu của Tứ Hoàng tử. Tướng quân tất nhiên không dám xỉa đểu Vô Ưu. Hắn chỉ từ tốn trình bày:
- Tối qua, Anh Quân đã tra hỏi Duyên Duyên. Đối với việc đầu độc Anh Quân, Duyên Duyên không có liên quan, là Hành Hoa và Tỏi Tím thấy chủ nhân bị thiệt thòi nên tự ý hành động.
- Ngươi tin Duyên Duyên sao?
Vô Ưu hỏi. Tướng quân quả quyết:
- Bẩm công tử, Anh Quân tin nàng. Nàng đã ở bên Anh Quân ba năm, nhưng không được đón về phủ, không có danh phận, quả thực rất đáng thương.
- Vậy còn thê tử Du Uyển của ngươi thì sao? Ngươi thừa biết mệnh của Du Uyển khắc với màu trắng, nàng còn bị dị ứng hoa cúc, nhưng ngươi vẫn vì thương nhớ Duyên Duyên mà trồng hoa cúc trắng khắp phủ. Ba năm qua, nàng ban ngày chứng kiến ngươi mặc đồ Duyên Duyên may, ban đêm nghe ngươi gọi Duyên Duyên trong mơ, nàng không đáng thương sao?
- Đều tại Du Uyển cương quyết không cho Anh Quân đưa Duyên Duyên về phủ. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, đàn bà ở cái xứ Đông này, thử hỏi có mấy ai ích kỷ như Du Uyển? Bọn họ còn đi rước thiếp về hầu chồng mình kia kìa! Người hẹp hòi như Du Uyển, cần phải được dạy dỗ một chút. Suy cho cùng, vẫn là thiệt thòi cho Duyên Duyên. Nàng mong manh như sương mùa hạ, không thể chịu được cảnh đói rét trong nhà lao. Trấn thủ Hải Đông nếu không có lệnh của công tử, chắc chắn không dám manh động. Anh Quân cầu xin công tử tha cho nàng.
Vô Ưu chán nản phẩy tay. Ngọc Minh hiểu ý nói:
- Bẩm Tướng quân, Duyên Duyên cô nương rất thích thêu thùa. Bây giờ, Ngọc Minh sẽ cho người tức tốc phi ngựa ra công đường báo tin cho Trấn thủ Hải Đông, để Trấn thủ phạt Duyên Duyên cô nương về nhà thêu một ngàn chiếc áo tứ thân. Tiền bán áo sau đó sẽ được phát cho người dân nghèo, Tướng quân thấy sao?
Tướng quân cảm kích nói:
- Đa tạ công tử nhân từ.
Ngọc Minh ra điều kiện:
- Chỉ cần Tướng quân từ nay về sau toàn tâm toàn ý chăm sóc phu nhân Du Uyển, Ngọc Minh đảm bảo Duyên Duyên cô nương sẽ được an toàn.
- Anh Quân tuân lệnh.
Ta buồn bực chạy ra vườn vặt lá chanh. Lá chanh không biết nói, nhưng ta vẫn cứ trút giận lên chúng:
- Du Uyển! Du Uyển! Du Uyển là ai mà ngươi quan tâm đến nàng như vậy? Ngươi cố tình cho Hành Hoa và Tỏi Tím lên thuyền, mắt nhắm mắt mở mặc kệ các nàng giở trò, cốt cũng chỉ vì muốn ép Tướng quân đối xử tốt với Du Uyển thôi mà. Ngươi thương nàng rồi chứ gì?
- Xin hỏi Tứ cô nương, ta là một nam nhân bình thường, thương một nữ nhân thì có gì là sai?
Vô Ưu ghé tai ta hỏi nhỏ khiến ta giật nảy mình. Hắn đi theo ta từ lúc nào vậy? Ta hậm hực nói:
- Chả sai.
- Vậy tại sao Tứ cô nương bực tức?
- Ta thèm vào mà bực.
Ta bỏ đi. Vô Ưu kéo ta lại, chủ động dỗ dành ta:
- Tứ Tứ! Đừng giận! Ta thương nàng đã đủ mệt mỏi rồi, tuyệt đối không thể thương thêm ai cả.
Đồ dẻo miệng! Ai dạy hắn nói ngọt vậy hả? Hại ta chảy nước mắt rần rần. Hắn lấy lý do lau nước mắt cho ta để thơm má ta. Ta ngượng chín người mắng hắn:
- Ngươi lau nước mắt cái kiểu gì vậy?
- Lau kiểu vậy không được hả?
Vô Ưu giả bộ ngây thơ hỏi ta. Ta quả quyết:
- Không được.
- Nhưng sạch nước mắt rồi mà.
- Sạch nước mắt nhưng má ta đỏ.
- Nàng đâu có soi gương, sao biết má mình đỏ?
- Ngươi! Lại còn vặn vẹo ta nữa! Má ta xanh đỏ tím vàng đen trắng, ta đều tự cảm nhận được hết.
- Ra vậy. Vậy má bên nào bị đỏ?
- Má bên phải chứ còn má bên nào nữa? Tại ngươi mà ta bị đỏ một bên má, xấu hoắc luôn à!
Vô Ưu thơm lên má bên trái của ta. Ta chuếnh choáng kiểu như bị say nắng luôn rồi, vậy mà hắn vẫn có thể thản nhiên như không nói:
- Bây giờ thì má bên trái cũng đỏ. Hai má cùng hây hây đỏ, xinh đẹp rạng ngời.
Ừ, thì ta cũng có chút giận hắn vì dám làm bậy. Cơ mà... ta... cũng không thể phủ nhận được là ta cảm thấy thinh thích á. Ta chỉ lên trán mình, lí nhí nói:
- Trán nữa nè... trán không đỏ.
Vô Ưu hiểu ý thơm lên trán ta. Ta thích mê, nhưng vẫn giả bộ kiêu căng mắng hắn:
- Ngươi làm gì kỳ vậy?
- Không phải Tứ cô nương vừa nói trán không đỏ ư?
- Ơ? Ta nói thế lúc nào? Ta đâu có nói thế bao giờ đâu! Trán ta đỏ rõ ràng mà. Chóp mũi ta mới không đỏ.
Vô Ưu thơm lên chóp mũi ta rồi tủm tỉm bảo:
- Chóp mũi đỏ rồi nè.
Ta lươn lẹo nói:
- Ta chưa bao giờ bảo chóp mũi không đỏ.
- Vậy chắc ta nghe nhầm rồi phải không? Hình như ban nãy Tứ cô nương bảo cằm mới không đỏ.
- Đúng rồi, ban nãy ta nói cằm đó.
Vô Ưu thơm lên cằm ta. Trái tim ta bồi hồi ghê lắm, cánh môi ta còn hơi rung rinh nữa. Ngặt nỗi, ta ngại, chẳng dám đề nghị hắn hôn mình, cũng chẳng dám chủ động hôn hắn. Vô Ưu có vẻ như cũng đang rung động giống ta, hắn dùng ngón cái xoa xoa cánh môi ta, thủ thỉ hỏi dò:. Harry Potter fanfic
- Môi Tứ Tứ... thì lúc nào cũng đỏ nhỉ?
Ta e thẹn gật đầu. Hắn lại hỏi tiếp:
- Vậy đỏ thêm một chút chắc cũng không sao nhờ?
Ta đấm nhẹ vào ngực Vô Ưu, ngượng ngượng bảo:
- Hỏi gì kỳ ghê!
- Vậy không hỏi nữa.
Vô Ưu nói thế khiến ta có chút thất vọng. Không muốn gần gũi nữa nên mới không hỏi nữa à? Ta tiu nghỉu cúi gằm mặt xuống. Hắn ngang ngược nâng cằm ta lên, cư nhiên áp môi mình lên môi ta. Chỉ là một nụ hôn phớt, rất nhanh, rất nhẹ nhàng thôi mà sao ta thấy hồn điên phách đảo. Hai bàn tay ta run rẩy ghê lắm, ta không biết phải làm gì ngoài vặt lá chanh cho đỡ xấu hổ. Vô Ưu có vẻ cũng rất bối rối. Hắn cũng bắt chước ta vặt lá chanh. Bọn ta không ai dám nói với ai câu gì, chỉ tập trung vặt lá chanh. Ngọc Trí đi qua trông thấy cảnh đấy liền í ới gọi:
- Ngọc Minh đâu! Công tử và cô nương sắp vặt trụi cây chanh rồi. Chúng ta mau đi bắt gà rừng về luộc thôi!
- Tứ cô nương! Người ta là trai tân còn trinh trắng, Tứ cô nương có chịu trách nhiệm với người ta không mà lại có những cử chỉ thiếu đứng đắn như thế?
Ta ức chế hỏi hắn:
- Hả? Ngươi nói liên thiên cái quái gì vậy? Ta đâu có làm gì thiếu đứng đắn. Ta chỉ làm theo mong muốn của ngươi thôi mà.
- Ta mong muốn cái gì?
Ta hơi ngại nên nói ẩn dụ:
- Ngươi mong muốn cái đấy đấy.
- Cái đấy đấy cụ thể là cái gì?
- Thì... cái đấy đấy... là cái... má má... ý.
- Ta vừa bị những cử chỉ thiếu đứng đắn của Tứ cô nương làm cho chuếnh choáng, tạm thời đầu óc ta kém minh mẫn. Phiền Tứ cô nương giải thích rõ ràng.
Cái thứ ngang ngược gì đâu! Ta tức á! Vừa tức vừa mệt, ta chả thèm giữ kẽ nữa. Ta nói thẳng:
- Ngươi muốn ta thơm má ngươi mà.
Vô Ưu hốt hoảng bảo ta:
- Tứ cô nương chớ vu oan giá hoạ. Con người ta ngay thẳng chính trực, không bao giờ có những mong muốn thiếu đứng đắn như thế.
- Sao ngươi cứ phải đay đi nghiến lại cái cụm từ "thiếu đứng đắn" hả? Ngươi tính chọc tức ta à? Rõ ràng ngươi gõ gõ vào má mà.
- Ta chỉ là bị ngứa má, muốn nhờ Tứ cô nương gãi hộ thôi. Tứ cô nương nghĩ gì kỳ vậy?
- Hả? Thật á?
- Thật. Ta nói dối làm gì? Lợi lộc gì đâu?
- Sao ngươi không nói sớm?
- Thì... thì... người ta chưa kịp nói... Tứ cô nương... đã... đã hành động rồi...
- Sao ngươi không cản ta lại?
- Người ta.... suy cho cùng... cũng... chỉ là phận đàn ông liễu yếu đào tơ, bị Tứ cô nương khinh khi, tinh thần hoảng loạn, sức khoẻ suy sút, cản không có kịp.
Ta biết rõ Vô Ưu nham hiểm, nhưng mỗi khi hắn bày ra cái bộ dạng thỏ non bị ăn hiếp, ta lại bị hắn mê hoặc, lại không kiềm lòng được ôm hắn dỗ dành:
- Thôi mà, Tứ Tứ sai rồi. Tứ Tứ thương ngươi mà.
- Tứ Tứ thương ai?
- Tứ Tứ thương Vô Ưu.
Ta nịnh. Mặt Vô Ưu rõ phởn, nhưng hắn không cười to đâu, kiêu lắm. Ở ngoài hiên, bỗng có tiếng nói:
- Ngọc Trí! Ban nãy, ta tuân lệnh công tử thả hai vợ chồng Ân Ân và Oán Oán. Bọn chúng tuy còn trẻ người non dạ nhưng cũng đã tận tuỵ hết mình để cống hiến những tiếng sủa trong trẻo nhất. Hiện tại, đã là canh ba rồi. Ta có thể nào đưa bọn chúng về chuồng được không? Cho dù là chó thì cũng cần đi ngủ sớm mà.
Ta nghe thấy giọng chửi oang oang của Ngọc Trí:
- Hỏi ngu! Công tử ra lệnh cho ngươi thả chó, cốt là để cho Tứ cô nương sợ. Giờ ngươi đưa chó về, Tứ cô nương chả sợ nữa thì hỏng hết chuyện đại sự của công tử à?
À! Thì ra là thế! Thì ra là có kẻ cố ý thả chó doạ ta, vậy mà còn làm ra vẻ liễu yếu đào tơ bị ta ăn hiếp. Ta điên người nhổm dậy, cầm gối đập vào mặt Vô Ưu, không quên tặng kèm cả bát cháo chửi:
- Con lươn gian ác vô liêm sỉ này nữa! Ngươi mau cút ra khỏi phòng cho ta. Bằng không, đừng trách bổn cô nương cho ngươi biết thế nào là tuyệt đỉnh công phu của nữ nhân do đích thân Bách Tâm nuôi dạy.
Sư phụ ta mà nghe thấy câu này chắc người cười sặc mất. Hồi nhỏ, ta không chỉ lười như hủi mà còn tham ăn, mải chơi, chỉ học xem vận mệnh thôi đã mệt lắm rồi, lấy đâu ra thời gian mà luyện võ? Sư phụ cố gắng lắm cũng chỉ dạy được cho ta vài thế võ cơ bản để phòng thân. Trong khi đó, Vô Ưu lại là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ. Sư phụ nhân từ, đánh võ nếu không nguy cấp thì thường phòng thủ là chính. Vô Ưu ngược lại chỉ thích tấn công, đánh nhanh gọn, dứt điểm. Hắn từ năm chín tuổi giao chiến với sư phụ đã không thể phân định thắng thua trong vòng một khắc. Hồi nhỏ, hắn đã xuất sắc như vậy rồi, không biết bây giờ còn đỉnh cao cỡ nào nữa? Hắn đểu cáng bảo ta:
- Tại hạ Vô Ưu xin được thỉnh giáo tuyệt đỉnh công phu của Tứ cô nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được! Bữa nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt đỉnh công phu đi bộ của ta. Vô Tư ta bây giờ sẽ mặc nguyên chiếc áo yếm này, đi bộ khắp xứ Đông.
Ta nào dám để lưng trần đi dạo quanh trấn, ta chỉ đang cố thi gan với Vô Ưu thôi. Hắn vậy mà chịu thua luôn đó. Hắn ức chế rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên làm màu dặn dò con chó:
- Ân Ân! Oán Oán đang đứng ngoài sân đợi ngươi đấy. Ngươi mau về ngủ với nàng đi, đừng sống cuộc đời cô đơn hiu quạnh như ta.
Ta thực sự muốn đấm Vô Ưu nha! Ngọc Trí trông thấy hắn đi ra ngoài hiên liền lo lắng hỏi:
- Có phải tên đầy tớ ngu xuẩn của Đại tướng quân nói to quá làm hỏng chuyện đại sự của công tử không? Để Ngọc Trí vả cho nó một trận giúp người hả giận nha!
Ta bật cười. Ngọc Trí làm như hắn nói nhỏ lắm không bằng. Vô Ưu cáu kỉnh bảo:
- Ngươi tự vả mình thì hơn.
Ta nghe rõ mồn một từng tiếng vả bôm bốp, còn nghe thấy cả tiếng khóc thảm thương của Ngọc Trí. Tuy nhiên, sáng hôm sau, ta lại thấy răng hắn còn nguyên cả hàm, mặt cũng không hề bị sưng. Ta tò mò hỏi hắn làm cách nào mà hay vậy. Hắn lén lút nhìn ngang ngó dọc, thấy không có ai mới ghé tai ta, tiết lộ nhỏ chỉ đủ cho ta nghe thấy:
- Tứ cô nương! Ta vả vào mông!
Ta cười sằng sặc. Trái ngược với bộ dạng vui vẻ của ta, sắc mặt Tướng quân rất tệ. Ta biết hắn tới phủ Đại tướng quân để gặp Vô Ưu nên bám theo hóng hớt. Vô Ưu đang ngồi bên đầm sen, thư thái thưởng trà. Tướng quân gặp hắn liền quỳ xuống, lễ phép nói:
- Bẩm công tử, Anh Quân nghe nói sáng sớm hôm nay, Trấn thủ Hải Đông đã cho người áp giải Duyên Duyên tới công đường.
- Có liên quan tới ta sao?
Vô Ưu nhàn nhạt hỏi. Ta nể phục khả năng làm màu của Tứ Hoàng tử. Tướng quân tất nhiên không dám xỉa đểu Vô Ưu. Hắn chỉ từ tốn trình bày:
- Tối qua, Anh Quân đã tra hỏi Duyên Duyên. Đối với việc đầu độc Anh Quân, Duyên Duyên không có liên quan, là Hành Hoa và Tỏi Tím thấy chủ nhân bị thiệt thòi nên tự ý hành động.
- Ngươi tin Duyên Duyên sao?
Vô Ưu hỏi. Tướng quân quả quyết:
- Bẩm công tử, Anh Quân tin nàng. Nàng đã ở bên Anh Quân ba năm, nhưng không được đón về phủ, không có danh phận, quả thực rất đáng thương.
- Vậy còn thê tử Du Uyển của ngươi thì sao? Ngươi thừa biết mệnh của Du Uyển khắc với màu trắng, nàng còn bị dị ứng hoa cúc, nhưng ngươi vẫn vì thương nhớ Duyên Duyên mà trồng hoa cúc trắng khắp phủ. Ba năm qua, nàng ban ngày chứng kiến ngươi mặc đồ Duyên Duyên may, ban đêm nghe ngươi gọi Duyên Duyên trong mơ, nàng không đáng thương sao?
- Đều tại Du Uyển cương quyết không cho Anh Quân đưa Duyên Duyên về phủ. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, đàn bà ở cái xứ Đông này, thử hỏi có mấy ai ích kỷ như Du Uyển? Bọn họ còn đi rước thiếp về hầu chồng mình kia kìa! Người hẹp hòi như Du Uyển, cần phải được dạy dỗ một chút. Suy cho cùng, vẫn là thiệt thòi cho Duyên Duyên. Nàng mong manh như sương mùa hạ, không thể chịu được cảnh đói rét trong nhà lao. Trấn thủ Hải Đông nếu không có lệnh của công tử, chắc chắn không dám manh động. Anh Quân cầu xin công tử tha cho nàng.
Vô Ưu chán nản phẩy tay. Ngọc Minh hiểu ý nói:
- Bẩm Tướng quân, Duyên Duyên cô nương rất thích thêu thùa. Bây giờ, Ngọc Minh sẽ cho người tức tốc phi ngựa ra công đường báo tin cho Trấn thủ Hải Đông, để Trấn thủ phạt Duyên Duyên cô nương về nhà thêu một ngàn chiếc áo tứ thân. Tiền bán áo sau đó sẽ được phát cho người dân nghèo, Tướng quân thấy sao?
Tướng quân cảm kích nói:
- Đa tạ công tử nhân từ.
Ngọc Minh ra điều kiện:
- Chỉ cần Tướng quân từ nay về sau toàn tâm toàn ý chăm sóc phu nhân Du Uyển, Ngọc Minh đảm bảo Duyên Duyên cô nương sẽ được an toàn.
- Anh Quân tuân lệnh.
Ta buồn bực chạy ra vườn vặt lá chanh. Lá chanh không biết nói, nhưng ta vẫn cứ trút giận lên chúng:
- Du Uyển! Du Uyển! Du Uyển là ai mà ngươi quan tâm đến nàng như vậy? Ngươi cố tình cho Hành Hoa và Tỏi Tím lên thuyền, mắt nhắm mắt mở mặc kệ các nàng giở trò, cốt cũng chỉ vì muốn ép Tướng quân đối xử tốt với Du Uyển thôi mà. Ngươi thương nàng rồi chứ gì?
- Xin hỏi Tứ cô nương, ta là một nam nhân bình thường, thương một nữ nhân thì có gì là sai?
Vô Ưu ghé tai ta hỏi nhỏ khiến ta giật nảy mình. Hắn đi theo ta từ lúc nào vậy? Ta hậm hực nói:
- Chả sai.
- Vậy tại sao Tứ cô nương bực tức?
- Ta thèm vào mà bực.
Ta bỏ đi. Vô Ưu kéo ta lại, chủ động dỗ dành ta:
- Tứ Tứ! Đừng giận! Ta thương nàng đã đủ mệt mỏi rồi, tuyệt đối không thể thương thêm ai cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ dẻo miệng! Ai dạy hắn nói ngọt vậy hả? Hại ta chảy nước mắt rần rần. Hắn lấy lý do lau nước mắt cho ta để thơm má ta. Ta ngượng chín người mắng hắn:
- Ngươi lau nước mắt cái kiểu gì vậy?
- Lau kiểu vậy không được hả?
Vô Ưu giả bộ ngây thơ hỏi ta. Ta quả quyết:
- Không được.
- Nhưng sạch nước mắt rồi mà.
- Sạch nước mắt nhưng má ta đỏ.
- Nàng đâu có soi gương, sao biết má mình đỏ?
- Ngươi! Lại còn vặn vẹo ta nữa! Má ta xanh đỏ tím vàng đen trắng, ta đều tự cảm nhận được hết.
- Ra vậy. Vậy má bên nào bị đỏ?
- Má bên phải chứ còn má bên nào nữa? Tại ngươi mà ta bị đỏ một bên má, xấu hoắc luôn à!
Vô Ưu thơm lên má bên trái của ta. Ta chuếnh choáng kiểu như bị say nắng luôn rồi, vậy mà hắn vẫn có thể thản nhiên như không nói:
- Bây giờ thì má bên trái cũng đỏ. Hai má cùng hây hây đỏ, xinh đẹp rạng ngời.
Ừ, thì ta cũng có chút giận hắn vì dám làm bậy. Cơ mà... ta... cũng không thể phủ nhận được là ta cảm thấy thinh thích á. Ta chỉ lên trán mình, lí nhí nói:
- Trán nữa nè... trán không đỏ.
Vô Ưu hiểu ý thơm lên trán ta. Ta thích mê, nhưng vẫn giả bộ kiêu căng mắng hắn:
- Ngươi làm gì kỳ vậy?
- Không phải Tứ cô nương vừa nói trán không đỏ ư?
- Ơ? Ta nói thế lúc nào? Ta đâu có nói thế bao giờ đâu! Trán ta đỏ rõ ràng mà. Chóp mũi ta mới không đỏ.
Vô Ưu thơm lên chóp mũi ta rồi tủm tỉm bảo:
- Chóp mũi đỏ rồi nè.
Ta lươn lẹo nói:
- Ta chưa bao giờ bảo chóp mũi không đỏ.
- Vậy chắc ta nghe nhầm rồi phải không? Hình như ban nãy Tứ cô nương bảo cằm mới không đỏ.
- Đúng rồi, ban nãy ta nói cằm đó.
Vô Ưu thơm lên cằm ta. Trái tim ta bồi hồi ghê lắm, cánh môi ta còn hơi rung rinh nữa. Ngặt nỗi, ta ngại, chẳng dám đề nghị hắn hôn mình, cũng chẳng dám chủ động hôn hắn. Vô Ưu có vẻ như cũng đang rung động giống ta, hắn dùng ngón cái xoa xoa cánh môi ta, thủ thỉ hỏi dò:. Harry Potter fanfic
- Môi Tứ Tứ... thì lúc nào cũng đỏ nhỉ?
Ta e thẹn gật đầu. Hắn lại hỏi tiếp:
- Vậy đỏ thêm một chút chắc cũng không sao nhờ?
Ta đấm nhẹ vào ngực Vô Ưu, ngượng ngượng bảo:
- Hỏi gì kỳ ghê!
- Vậy không hỏi nữa.
Vô Ưu nói thế khiến ta có chút thất vọng. Không muốn gần gũi nữa nên mới không hỏi nữa à? Ta tiu nghỉu cúi gằm mặt xuống. Hắn ngang ngược nâng cằm ta lên, cư nhiên áp môi mình lên môi ta. Chỉ là một nụ hôn phớt, rất nhanh, rất nhẹ nhàng thôi mà sao ta thấy hồn điên phách đảo. Hai bàn tay ta run rẩy ghê lắm, ta không biết phải làm gì ngoài vặt lá chanh cho đỡ xấu hổ. Vô Ưu có vẻ cũng rất bối rối. Hắn cũng bắt chước ta vặt lá chanh. Bọn ta không ai dám nói với ai câu gì, chỉ tập trung vặt lá chanh. Ngọc Trí đi qua trông thấy cảnh đấy liền í ới gọi:
- Ngọc Minh đâu! Công tử và cô nương sắp vặt trụi cây chanh rồi. Chúng ta mau đi bắt gà rừng về luộc thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro