Tà Vương Đỡ Lên Giường, Nông Nữ Có Điểm Điền
Vì Hạt Dẻ Mà Đế...
2024-10-14 16:53:13
Lâm Diệp Nhi nâng mi, liếc mắt xem xét nha hoàn kiêu căng trước mặt, nhàn nhạt nói: "Muốn mua hạt dẻ, trước xếp hàng."
Nha hoàn áo lục tựa hồ không dự đoán được nha đầu nghèo kiết hủ trước mắt này, thế nhưng không có vẻ cung kính đưa hạt dẻ lên, ngược lại đối chính mình thái độ bất kính như thế, trong lòng tức khắc khó chịu, giọng nói càng thêm chua ngoa, "Ngươi biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không, tiểu thư nhà ta chính là nữ nhi huyện lệnh."
Lâm Võ vừa nghe thấy thân phận của Vương Uyển Nhi, trong lòng chấn động, vì lời nói lúc nãy của tỷ tỷ, lo lắng không thôi.
"Tiểu Lục." Vương Uyển Nhi lên tiếng, quát lớn ngăng nha hoàn kêu gào.
"Tiểu thư." Tiểu lục trên mặt vẫn có chút không cam lòng, nhưng trước mặt chủ tử vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ là ánh mắt oán hận trừng Lâm Diệp Nhi.
Vương Uyển Nhi áy náy nói với Lâm Diệp Nhi: "Tiểu tỳ nghĩ sao nói vậy, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng cô nương đừng trách."
Lâm Diệp Nhi không thèm để ý nhún nhún vai, "Không ngại."
Tiểu Lục liếc mắt nhìn bá tánh chung quanh thanh âm lạnh lùng nói: "Muốn mua, còn không nhanh lên. Chẳng lẽ muốn tiểu thư nhà ta phải ở chỗ này chờ."
Nửa ngày, người chung quanh không có một người nào dám động, nữ nhân trước mắt chính là thiên kim nhà huyện lệnh, bọn họ sao dám cùng huyện lệnh thiên kim tranh đoạt.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên biết lo lắng trong lòng bọn họ, dân không cùng quan đấu.
Tiểu Lục thấy thái độ người chúng quanh, trong lòng rất là đắc ý, hàm dưới khẽ nhếch, "Không có người mua. Ngươi đem toàn bộ hạt dẻ bao lại." Lời cuối cùng kia là nói với Lâm Diệp Nhi, trong giọng nói giấu không được sự đắc ý.
Lâm Diệp Nhi đem hạt dẻ trong nồi toàn bộ bao lại, nha hoàn áo hồng từ trong tay áo móc ra ngân lượng đặt vào trong tay Lâm Diệp Nhi.
Lâm Diệp Nhi nhìn năm lượng bạc trong tay, "Quá nhiều." Định đưa bạc trả lại.
Vương Uyển Nhi khóe miệng nhu hòa cười, "Đây là một chút tâm ý của ta. Kỳ thật, ta còn có chuyện riêng, không biết cô nương có đáp ứng hay không."
Đây là cái tiết tấu gì, các nàng chẳng qua là dân thường áo vải không quyền không thế, có chỗ nào đáng giá để thiên kim huyện lệnh tự mình lại đây thỉnh cầu hỗ trợ. Trong đầu Lâm Diệp Nhi có vô số suy nghĩ bay qua, nhưng vẫn không hiểu nổi hành vi này của Vương Uyển Nhi là có ý gì.
"Vương tiểu thư, ngươi nói đùa. Chúng ta chẳng qua là một bá tánh bình dân, nếu là có thể giúp được gì tự nhiên sẽ không chối từ. Không biết tiểu thư muốn nhờ chuyện gì?"
"Ở đây không tiện nói chuyện." Vương Uyển Nhi đi về hướng bên kia.
Lâm Diệp Nhi đi theo Vương Uyển Nhi đến một trà lâu, nha hoàn áo hồng dùng khăn lụa lau ghế dựa, Vương Uyển Nhi ngồi xuống, Lâm Diệp Nhi cũng ngồi xuống theo. Những người xung quanh trà lâu, đều bị vài tên gia đinh ép buộc tránh xa.
Lâm Diệp Nhi mũi vừa động, cỗ khí vị khó chịu kia lại chui vào trong mũi. Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi có thể khẳng định, những sợi hắc khí có cảm giác khó chịu là từ trên người Vương Uyển Nhi tràn ra. Gần như thế, Lâm Diệp Nhi tinh mắt phát hiện đáy mắt Vương Uyển Nhi xẹt qua tia ám quang, mới vừa rồi đứng xa xa nhìn, nhưng thật ra bị lớp phấn dày che đậy, hiện giờ đến gần mới thấy rõ ràng.
Sau khi xác định chung quanh không có người, Vương Uyển Nhi lúc này mới mở miệng, "Không biết trong nhà cô nương còn có hạt dẻ hay không?"
Lâm Diệp Nhi nhướng mày, không rõ nàng có mục đích gì, nhưng cũng đúng sự thật trả lời: "Còn không sai biệt lắm."
Vương Uyển Nhi trên mặt vui vẻ, nhưng thực mau khôi phục nụ cười dịu dàng, "Không biết cô nương, có thể bán toàn bộ hạt dẻ trong nhà cho ta. Tiền bạc tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta phi, nguyên lai là vì việc này. Làm ra thế trận cậy quyền cậy thế, làm nàng tưởng là có đại sự gì. Lâm Diệp Nhi trong lòng thực sự buồn bực, loại việc nhỏ này phân phó xuống dưới một câu là xong, làm sao mà phải cần nàng tự mình đi một chuyến.
Nha hoàn áo lục tựa hồ không dự đoán được nha đầu nghèo kiết hủ trước mắt này, thế nhưng không có vẻ cung kính đưa hạt dẻ lên, ngược lại đối chính mình thái độ bất kính như thế, trong lòng tức khắc khó chịu, giọng nói càng thêm chua ngoa, "Ngươi biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không, tiểu thư nhà ta chính là nữ nhi huyện lệnh."
Lâm Võ vừa nghe thấy thân phận của Vương Uyển Nhi, trong lòng chấn động, vì lời nói lúc nãy của tỷ tỷ, lo lắng không thôi.
"Tiểu Lục." Vương Uyển Nhi lên tiếng, quát lớn ngăng nha hoàn kêu gào.
"Tiểu thư." Tiểu lục trên mặt vẫn có chút không cam lòng, nhưng trước mặt chủ tử vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ là ánh mắt oán hận trừng Lâm Diệp Nhi.
Vương Uyển Nhi áy náy nói với Lâm Diệp Nhi: "Tiểu tỳ nghĩ sao nói vậy, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng cô nương đừng trách."
Lâm Diệp Nhi không thèm để ý nhún nhún vai, "Không ngại."
Tiểu Lục liếc mắt nhìn bá tánh chung quanh thanh âm lạnh lùng nói: "Muốn mua, còn không nhanh lên. Chẳng lẽ muốn tiểu thư nhà ta phải ở chỗ này chờ."
Nửa ngày, người chung quanh không có một người nào dám động, nữ nhân trước mắt chính là thiên kim nhà huyện lệnh, bọn họ sao dám cùng huyện lệnh thiên kim tranh đoạt.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên biết lo lắng trong lòng bọn họ, dân không cùng quan đấu.
Tiểu Lục thấy thái độ người chúng quanh, trong lòng rất là đắc ý, hàm dưới khẽ nhếch, "Không có người mua. Ngươi đem toàn bộ hạt dẻ bao lại." Lời cuối cùng kia là nói với Lâm Diệp Nhi, trong giọng nói giấu không được sự đắc ý.
Lâm Diệp Nhi đem hạt dẻ trong nồi toàn bộ bao lại, nha hoàn áo hồng từ trong tay áo móc ra ngân lượng đặt vào trong tay Lâm Diệp Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Diệp Nhi nhìn năm lượng bạc trong tay, "Quá nhiều." Định đưa bạc trả lại.
Vương Uyển Nhi khóe miệng nhu hòa cười, "Đây là một chút tâm ý của ta. Kỳ thật, ta còn có chuyện riêng, không biết cô nương có đáp ứng hay không."
Đây là cái tiết tấu gì, các nàng chẳng qua là dân thường áo vải không quyền không thế, có chỗ nào đáng giá để thiên kim huyện lệnh tự mình lại đây thỉnh cầu hỗ trợ. Trong đầu Lâm Diệp Nhi có vô số suy nghĩ bay qua, nhưng vẫn không hiểu nổi hành vi này của Vương Uyển Nhi là có ý gì.
"Vương tiểu thư, ngươi nói đùa. Chúng ta chẳng qua là một bá tánh bình dân, nếu là có thể giúp được gì tự nhiên sẽ không chối từ. Không biết tiểu thư muốn nhờ chuyện gì?"
"Ở đây không tiện nói chuyện." Vương Uyển Nhi đi về hướng bên kia.
Lâm Diệp Nhi đi theo Vương Uyển Nhi đến một trà lâu, nha hoàn áo hồng dùng khăn lụa lau ghế dựa, Vương Uyển Nhi ngồi xuống, Lâm Diệp Nhi cũng ngồi xuống theo. Những người xung quanh trà lâu, đều bị vài tên gia đinh ép buộc tránh xa.
Lâm Diệp Nhi mũi vừa động, cỗ khí vị khó chịu kia lại chui vào trong mũi. Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi có thể khẳng định, những sợi hắc khí có cảm giác khó chịu là từ trên người Vương Uyển Nhi tràn ra. Gần như thế, Lâm Diệp Nhi tinh mắt phát hiện đáy mắt Vương Uyển Nhi xẹt qua tia ám quang, mới vừa rồi đứng xa xa nhìn, nhưng thật ra bị lớp phấn dày che đậy, hiện giờ đến gần mới thấy rõ ràng.
Sau khi xác định chung quanh không có người, Vương Uyển Nhi lúc này mới mở miệng, "Không biết trong nhà cô nương còn có hạt dẻ hay không?"
Lâm Diệp Nhi nhướng mày, không rõ nàng có mục đích gì, nhưng cũng đúng sự thật trả lời: "Còn không sai biệt lắm."
Vương Uyển Nhi trên mặt vui vẻ, nhưng thực mau khôi phục nụ cười dịu dàng, "Không biết cô nương, có thể bán toàn bộ hạt dẻ trong nhà cho ta. Tiền bạc tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta phi, nguyên lai là vì việc này. Làm ra thế trận cậy quyền cậy thế, làm nàng tưởng là có đại sự gì. Lâm Diệp Nhi trong lòng thực sự buồn bực, loại việc nhỏ này phân phó xuống dưới một câu là xong, làm sao mà phải cần nàng tự mình đi một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro