Đây Là Công Việc Của Anh?
Đại Lão Du
2024-08-07 19:12:00
Trước đó là Cố Đại Thạch bị gọi đi.
Sau đó là Lâm Thu Nguyệt bị gọi đi.
Lục Bình không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, bên trong tình báo có nói Lý Ngọc Trân có ham muốn khống chế cực mạnh. Anh có thể xác định người phụ nữ kia nhất định đang nhìn chăm chú căn phòng làm việc này, nhìn chăm chú mình. Bên trong căn phòng không chỉ có một camera giám sát, mà vị trí trực quan nhất chính là khu vực ngay phía trước và anh chắc chắn có thể phát hiện ra.
"Ở đây sao?"
"Đúng rồi, đúng là một người phụ nữ cân nhắc kỹ lưỡng…"
Trong văn phòng của Lâm Thu Nguyệt.
Lục Bình sờ dái tai phải một cái, vuốt ve một cái nốt ruồi nho nhỏ, ban nãy lúc nhón chân lên lấy phần văn kiện kia, anh có phát hiện ra tầm mắt nóng bỏng ở bên cạnh, không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm kia.
"Chuyện mình cần làm hiện tại không phải là cắt đứt với người từng thân cận, mà là tiếp tục duy trì thói quen vốn có." Lục Bình nhắc nhở mình.
Dưới camera theo dõi, anh cầm bút kỳ của mình lên, bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy tính, thỉnh thoảng dùng bút kỳ màu đen phác họa, ghi chép đôi chút.
Nhất cử nhất động của anh hoàn toàn không khác gì một nhà thiết kế đồ họa bình thường cả.
…
Tầng 58, trong văn phòng.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình trong màn hình. Cô đưa tay nhấn xuống nút Enter, hình ảnh theo dõi lập tức được phóng đại, những chữ viết trong sổ ghi chép của Lục Bình đều có thể bị trông thấy rõ ràng.
Lục Bình viết xuống ý tưởng và cân nhắc của từng yêu cầu thiết kế, thậm chí còn tiện tay phác thảo bản vẽ sơ bộ của bản thiết kế….
Lý Ngọc Trân quan sát tất cả mọi thứ.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của cô lộ ra một chút nghi hoặc và kiêng kỵ.
Nếu như sau lưng Lục Bình thật sự tồn tại một con quái vật khổng lồ, có thể đào tạo nhân viên tình báo một cách tỉ mỉ và chân thật như vậy, điều này đại biểu cho lực lượng và dã tâm khiến cho cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Cô tắt màn hình lại rồi đứng lên.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký trẻ tuổi thứ ba và đội trưởng đội an ninh nghiêm trang đi theo phía sau cô.
Lý Ngọc Trân mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác vest dài màu đen, mái tóc dài rũ xuống sau lưng. Cô bước vào thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cửa đang dần khép lại.
‘Đinh!’
Thang máy riêng mở ra.
Nhân viên trước quầy lễ tân nhìn một cái, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương.
Cô không dám làm gì nhiều, lập tức chạy vào từng văn phòng, trong miệng liên tục kêu:
"Lý tổng đến thị sát!"
"Lý tổng đến thị sát!"
"Đều tạm dừng công việc trên tay một lúc…"
Khung cảnh giống như khung cảnh mà Lục Bình đã từng thấy trước đó. Một bầu không khí khẩn trương bắt đầu lan khắp giữa các nhân viên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lý Ngọc Trân kiểm tra công việc của các bộ phận khác nhau.
Dưới sự bao vây của các lãnh đạo, bước chân Lý Ngọc Trân dừng lại ở bên ngoài phòng làm việc của Lâm Thu Nguyệt. Cô đưa mắt ra hiệu, thư ký trẻ tuổi thứ ba bước lên trước sau đó gõ cửa phòng.
…
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]
"Hả?" Lục Bình ngẩng đầu lên.
Anh nghe thấy cửa phòng lại bị gõ một lần nữa, tạm dừng công việc trong tay lại rồi đi về phía trước cửa, đưa tay nắm lấy tay nắm.
Anh nhìn vào cánh cửa, tay hơi dùng sức.
Ngay sau đó, khí tràng mạnh mẽ ở bên ngoài, Lý Ngọc Trân xinh đẹp như được những vì sao vây quanh, và từng tinh anh âu phục giày da của Xuyên Hòa xuất hiện ở trước mắt anh.
!!!
!!!
Đồng tử cố gắng co rút, nhưng bị anh miễn cưỡng khắc chế.
Trái tim lại đập mạnh trong giây lát.
"Tổng giám đốc Lâm vừa mới đi ra ngoài."
Bất kể là sợ hãi hay là khẩn trương… thì những loại cảm xúc này đều thuộc về tâm tình rất phức tạp, cực kỳ khó có thể mô phỏng hay đóng vai, khống chế. Nhưng hai ngày này Lục Bình đã luyện tập rất nhiều, anh cố gắng giảm bớt cảm xúc trên gương mặt và bày ra vẻ bình tĩnh.
Anh phản ứng lại rất nhanh, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung đáp lời.
Trong đám người, nhân viên tiếp tân trẻ tuổi trước đó từng dẫn Lục Bình qua đây có biết thân phận của Lục Bình. Cô muốn giới thiệu cho Lý tổng, lại không dám chen miệng trong trường hợp như vậy, hai tay không khỏi đan vào nhau.
Lý Ngọc Trân chỉ nhìn Lục Bình một cái, cũng không nói chuyện, bước ngang qua người Lục Bình rồi đi vào bên trong văn phòng.
Phía sau cô.
Các nhân viên của Xuyên Hòa vẫn đứng tại chỗ.
"Đây là công việc của anh?"
Đúng lúc này. bên trong văn phòng vang lên giọng nói nghiêm túc của Lý Ngọc Trân.
Lục Bình nhìn lại theo tiếng, trông thấy vị trưởng công chúa Lý gia - Lý Ngọc Trân này đi đến trước bàn làm việc, thuận tay cầm máy vi tính xách tay của mình lên.
"Ừm!" Lục Bình đi trở về văn phòng, thân ảnh của anh dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Nghe thấy từng tiếng bước chân đến gần, Lý Ngọc Trân chợt xoay người lại.
Cô và Lục Bình đối diện với nhau, giữa hai người chỉ cách nhau một bước, ánh mắt giao nhau trong phút chốc.
Đôi môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười xinh đẹp rung động lòng người.
------
Dịch: MBMH Translate
Sau đó là Lâm Thu Nguyệt bị gọi đi.
Lục Bình không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, bên trong tình báo có nói Lý Ngọc Trân có ham muốn khống chế cực mạnh. Anh có thể xác định người phụ nữ kia nhất định đang nhìn chăm chú căn phòng làm việc này, nhìn chăm chú mình. Bên trong căn phòng không chỉ có một camera giám sát, mà vị trí trực quan nhất chính là khu vực ngay phía trước và anh chắc chắn có thể phát hiện ra.
"Ở đây sao?"
"Đúng rồi, đúng là một người phụ nữ cân nhắc kỹ lưỡng…"
Trong văn phòng của Lâm Thu Nguyệt.
Lục Bình sờ dái tai phải một cái, vuốt ve một cái nốt ruồi nho nhỏ, ban nãy lúc nhón chân lên lấy phần văn kiện kia, anh có phát hiện ra tầm mắt nóng bỏng ở bên cạnh, không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm kia.
"Chuyện mình cần làm hiện tại không phải là cắt đứt với người từng thân cận, mà là tiếp tục duy trì thói quen vốn có." Lục Bình nhắc nhở mình.
Dưới camera theo dõi, anh cầm bút kỳ của mình lên, bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy tính, thỉnh thoảng dùng bút kỳ màu đen phác họa, ghi chép đôi chút.
Nhất cử nhất động của anh hoàn toàn không khác gì một nhà thiết kế đồ họa bình thường cả.
…
Tầng 58, trong văn phòng.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình trong màn hình. Cô đưa tay nhấn xuống nút Enter, hình ảnh theo dõi lập tức được phóng đại, những chữ viết trong sổ ghi chép của Lục Bình đều có thể bị trông thấy rõ ràng.
Lục Bình viết xuống ý tưởng và cân nhắc của từng yêu cầu thiết kế, thậm chí còn tiện tay phác thảo bản vẽ sơ bộ của bản thiết kế….
Lý Ngọc Trân quan sát tất cả mọi thứ.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của cô lộ ra một chút nghi hoặc và kiêng kỵ.
Nếu như sau lưng Lục Bình thật sự tồn tại một con quái vật khổng lồ, có thể đào tạo nhân viên tình báo một cách tỉ mỉ và chân thật như vậy, điều này đại biểu cho lực lượng và dã tâm khiến cho cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Cô tắt màn hình lại rồi đứng lên.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký trẻ tuổi thứ ba và đội trưởng đội an ninh nghiêm trang đi theo phía sau cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngọc Trân mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác vest dài màu đen, mái tóc dài rũ xuống sau lưng. Cô bước vào thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cửa đang dần khép lại.
‘Đinh!’
Thang máy riêng mở ra.
Nhân viên trước quầy lễ tân nhìn một cái, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương.
Cô không dám làm gì nhiều, lập tức chạy vào từng văn phòng, trong miệng liên tục kêu:
"Lý tổng đến thị sát!"
"Lý tổng đến thị sát!"
"Đều tạm dừng công việc trên tay một lúc…"
Khung cảnh giống như khung cảnh mà Lục Bình đã từng thấy trước đó. Một bầu không khí khẩn trương bắt đầu lan khắp giữa các nhân viên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lý Ngọc Trân kiểm tra công việc của các bộ phận khác nhau.
Dưới sự bao vây của các lãnh đạo, bước chân Lý Ngọc Trân dừng lại ở bên ngoài phòng làm việc của Lâm Thu Nguyệt. Cô đưa mắt ra hiệu, thư ký trẻ tuổi thứ ba bước lên trước sau đó gõ cửa phòng.
…
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]
"Hả?" Lục Bình ngẩng đầu lên.
Anh nghe thấy cửa phòng lại bị gõ một lần nữa, tạm dừng công việc trong tay lại rồi đi về phía trước cửa, đưa tay nắm lấy tay nắm.
Anh nhìn vào cánh cửa, tay hơi dùng sức.
Ngay sau đó, khí tràng mạnh mẽ ở bên ngoài, Lý Ngọc Trân xinh đẹp như được những vì sao vây quanh, và từng tinh anh âu phục giày da của Xuyên Hòa xuất hiện ở trước mắt anh.
!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
!!!
Đồng tử cố gắng co rút, nhưng bị anh miễn cưỡng khắc chế.
Trái tim lại đập mạnh trong giây lát.
"Tổng giám đốc Lâm vừa mới đi ra ngoài."
Bất kể là sợ hãi hay là khẩn trương… thì những loại cảm xúc này đều thuộc về tâm tình rất phức tạp, cực kỳ khó có thể mô phỏng hay đóng vai, khống chế. Nhưng hai ngày này Lục Bình đã luyện tập rất nhiều, anh cố gắng giảm bớt cảm xúc trên gương mặt và bày ra vẻ bình tĩnh.
Anh phản ứng lại rất nhanh, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung đáp lời.
Trong đám người, nhân viên tiếp tân trẻ tuổi trước đó từng dẫn Lục Bình qua đây có biết thân phận của Lục Bình. Cô muốn giới thiệu cho Lý tổng, lại không dám chen miệng trong trường hợp như vậy, hai tay không khỏi đan vào nhau.
Lý Ngọc Trân chỉ nhìn Lục Bình một cái, cũng không nói chuyện, bước ngang qua người Lục Bình rồi đi vào bên trong văn phòng.
Phía sau cô.
Các nhân viên của Xuyên Hòa vẫn đứng tại chỗ.
"Đây là công việc của anh?"
Đúng lúc này. bên trong văn phòng vang lên giọng nói nghiêm túc của Lý Ngọc Trân.
Lục Bình nhìn lại theo tiếng, trông thấy vị trưởng công chúa Lý gia - Lý Ngọc Trân này đi đến trước bàn làm việc, thuận tay cầm máy vi tính xách tay của mình lên.
"Ừm!" Lục Bình đi trở về văn phòng, thân ảnh của anh dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Nghe thấy từng tiếng bước chân đến gần, Lý Ngọc Trân chợt xoay người lại.
Cô và Lục Bình đối diện với nhau, giữa hai người chỉ cách nhau một bước, ánh mắt giao nhau trong phút chốc.
Đôi môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười xinh đẹp rung động lòng người.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro