Đúng Là Con Mẹ Nó Đã Ghiền!
Đại Lão Du
2024-08-07 19:12:00
Trước đây không lâu, Cố Đại Thạch từng đùa giỡn rằng gu phụ nữ của anh là kiểu phụ nữ trưởng thành. Mà bây giờ có lẽ cần tăng thêm một điều kiện nữa, đó chính là… phụ nữ cao quý rực rỡ như nữ vương!
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, sắc mặt Lý Ngọc Trân lập tức trở nên lạnh như băng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ. Thân thể cô dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm, cần cổ thon dài và xương quai hàm tinh xảo được chiếc dây chuyền kim cương trang nhã cao quý phản chiếu, ánh mắt lạnh lùng lấp lóe nguy hiểm.
Đột nhiên!
Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo bên cạnh ra, chiếc súng lục màu trắng bạc bị cô nắm trong tay. Thân thể mang theo một mùi thơm dễ ngửi, uyển chuyển nghiêng về phía trước, họng súng đen ngòm để ngay trước trán Lục Bình.
"Là ai phái anh tới?"
Phản ứng hoàn khác biệt với một giây trước đó.
…
Xúc cảm kim loại lạnh lẽo chạm vào trên trán.
Giờ phút này, chỉ cần người phụ nữ trước mặt nhẹ nhàng cong ngón trỏ một chút, sau đó ‘Phốc’ một tiếng thì đầu của anh khả năng sẽ nổ tung giống như dưa hấu rơi xuống đất.
Lục Bình không chớp mắt. Trong ba ngày này, anh đã dùng mô hình khẩu súng lục để mô phỏng một màn này ở trên đầu mình vô số lần. Đến lúc này, tuy biết cây súng lục trước mắt là thật, mặc dù vẫn có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng anh đã hoàn toàn có thể làm bộ hờ hững, ung dung… Thậm chí, sau khi khắc chế được nỗi sợ hãi, cảm giác hưng phấn nồng đậm và thỏa mãn bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Mí mắt giương cao, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên trên, trông thấy phía dưới nòng súng, cò súng, báng súng là một bàn tay trắng nõn xinh đẹp. Thuận theo bàn tay là cánh tay trắng nõn và tinh tế giống như là ngọc thạch. Cánh tay hoàn hảo như được như Archimedes chạm khắc tỉ mỉ. Gương mặt tinh xảo, tuyệt mỹ và... khoảng trống như ẩn như hiện, lại lui về phía sau chính là dáng người được bó trong bộ váy dáng dài màu đen. Lý Ngọc Trân dùng tư thế này cầm súng, bộ váy dán vào trên người cô, phác họa một đường cong hoàn mỹ.
…
"Cô thật đúng là yêu thích cây súng này."
Lục Bình nhận thấy được biến hóa của Lý Ngọc Trân, ung dung thu hồ tầm mắt, mặc kệ họng súng đang chỉa vào mình, trầm ổn lên tiếng.
Con ngươi Lý Ngọc Trân hơi co rút lại.
"Súng lục Colt M2000 là món quà sinh nhật 8 tuổi mà ông nội tặng cho cô. Ông nội cô là lãnh đạo Lý gia tại Yến Kinh, Lý Kiến Quốc. Lý Kiến Quốc đã ôm cô lúc cô mới 8 tuổi vào trong ngực, hào phóng nói, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, từ nay về sau, cháu gái Ngọc Trân của ông chính là hổ nữ của Lý gia!" Lục Bình tiếp tục nói.
Sau khi đọc tình báo nhiều lần, anh đã chú trọng tới đoạn nội dung này, cũng nhạy bén nhận thấy được có khả năng toàn bộ tính cách của Lý Ngọc Trân đã bắt đầu thay đổi từ giờ phút đó.
Nghe thấy Lục Bình nói như vậy, trên gương mặt của Lý Ngọc Trân bắt đầu chân chính hiện ra vẻ kinh nghi và chấn kinh. Bởi vì, cảnh tượng kia chỉ có cô và ông nội biết. Thậm chí cho đến ngày nay cực có khả năng ngay cả ông nội đều đã sớm quên lãng!
"Đây là một chuyện rất thú vị."
"Ông nội của cô và toàn bộ Lý gia buộc cô liên hôn với Tống gia ở Dương Thành. Nhưng trên thực tế, tính cách mạnh mẽ và không nguyện làm bình hoa của cô sao lại không phải do Lý Kiến Quốc cố ý bồi dưỡng từ nhỏ chứ. Nếu không, cô cảm thấy có ông nội nào lại tặng cho cháu gái mình một thanh vũ khí giết người vào sinh nhật 8 tuổi không?" Lục Bình khẽ cười nói.
Anh còn chưa nói xong, họng súng trên trán đã bị thu lại, Lý Ngọc Trân ngồi trở lại vị trí của mình lúc trước. Vẻ mặt của cô bình tĩnh và nghiêm túc, nào còn có vẻ tức giận như ban nãy?
Đối với những người như cô mà nói, làm sao có khả năng dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài chứ?
"Nói vào vấn đề chính đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.
"Được.” Lục Bình gật đầu.
"Tôi xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi là một thương nhân chuyên bán tình báo cho những người cần nó, họ Lục, cô có thể gọi tôi là Lục tiên sinh."
Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, ung dung nói ra lời thoại mà mình đã học thuộc từ trước.
Nói xong, anh giơ tay phải ra với Lý Ngọc Trân.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình một lúc, sau đó cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt: "Lý Ngọc Trân."
"Trong hai năm qua, Tống Tử Văn đã bố trí hết nội ứng này đến nội ứng khác vào bên cạnh cô. Cô và Tống Tử Văn vì đánh cược mà mỗi người lựa chọn một đường đua khác nhau. Theo như tình huống trước mắt thì Xuyên Hòa dưới tay cô hiển nhiên là có tiềm lực phát triển hơn so với con đường mà anh ta chọn, không bao lâu sau đại khái sẽ tiến vào giai đoạn nhảy vọt, nhưng anh ta lại không làm được."
Lục Bình không còn lề mề nữa mà nói ra tất cả nội dung đã chuẩn bị.
------
Dịch: MBMH Translate
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, sắc mặt Lý Ngọc Trân lập tức trở nên lạnh như băng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ. Thân thể cô dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm, cần cổ thon dài và xương quai hàm tinh xảo được chiếc dây chuyền kim cương trang nhã cao quý phản chiếu, ánh mắt lạnh lùng lấp lóe nguy hiểm.
Đột nhiên!
Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo bên cạnh ra, chiếc súng lục màu trắng bạc bị cô nắm trong tay. Thân thể mang theo một mùi thơm dễ ngửi, uyển chuyển nghiêng về phía trước, họng súng đen ngòm để ngay trước trán Lục Bình.
"Là ai phái anh tới?"
Phản ứng hoàn khác biệt với một giây trước đó.
…
Xúc cảm kim loại lạnh lẽo chạm vào trên trán.
Giờ phút này, chỉ cần người phụ nữ trước mặt nhẹ nhàng cong ngón trỏ một chút, sau đó ‘Phốc’ một tiếng thì đầu của anh khả năng sẽ nổ tung giống như dưa hấu rơi xuống đất.
Lục Bình không chớp mắt. Trong ba ngày này, anh đã dùng mô hình khẩu súng lục để mô phỏng một màn này ở trên đầu mình vô số lần. Đến lúc này, tuy biết cây súng lục trước mắt là thật, mặc dù vẫn có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng anh đã hoàn toàn có thể làm bộ hờ hững, ung dung… Thậm chí, sau khi khắc chế được nỗi sợ hãi, cảm giác hưng phấn nồng đậm và thỏa mãn bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Mí mắt giương cao, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên trên, trông thấy phía dưới nòng súng, cò súng, báng súng là một bàn tay trắng nõn xinh đẹp. Thuận theo bàn tay là cánh tay trắng nõn và tinh tế giống như là ngọc thạch. Cánh tay hoàn hảo như được như Archimedes chạm khắc tỉ mỉ. Gương mặt tinh xảo, tuyệt mỹ và... khoảng trống như ẩn như hiện, lại lui về phía sau chính là dáng người được bó trong bộ váy dáng dài màu đen. Lý Ngọc Trân dùng tư thế này cầm súng, bộ váy dán vào trên người cô, phác họa một đường cong hoàn mỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
"Cô thật đúng là yêu thích cây súng này."
Lục Bình nhận thấy được biến hóa của Lý Ngọc Trân, ung dung thu hồ tầm mắt, mặc kệ họng súng đang chỉa vào mình, trầm ổn lên tiếng.
Con ngươi Lý Ngọc Trân hơi co rút lại.
"Súng lục Colt M2000 là món quà sinh nhật 8 tuổi mà ông nội tặng cho cô. Ông nội cô là lãnh đạo Lý gia tại Yến Kinh, Lý Kiến Quốc. Lý Kiến Quốc đã ôm cô lúc cô mới 8 tuổi vào trong ngực, hào phóng nói, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, từ nay về sau, cháu gái Ngọc Trân của ông chính là hổ nữ của Lý gia!" Lục Bình tiếp tục nói.
Sau khi đọc tình báo nhiều lần, anh đã chú trọng tới đoạn nội dung này, cũng nhạy bén nhận thấy được có khả năng toàn bộ tính cách của Lý Ngọc Trân đã bắt đầu thay đổi từ giờ phút đó.
Nghe thấy Lục Bình nói như vậy, trên gương mặt của Lý Ngọc Trân bắt đầu chân chính hiện ra vẻ kinh nghi và chấn kinh. Bởi vì, cảnh tượng kia chỉ có cô và ông nội biết. Thậm chí cho đến ngày nay cực có khả năng ngay cả ông nội đều đã sớm quên lãng!
"Đây là một chuyện rất thú vị."
"Ông nội của cô và toàn bộ Lý gia buộc cô liên hôn với Tống gia ở Dương Thành. Nhưng trên thực tế, tính cách mạnh mẽ và không nguyện làm bình hoa của cô sao lại không phải do Lý Kiến Quốc cố ý bồi dưỡng từ nhỏ chứ. Nếu không, cô cảm thấy có ông nội nào lại tặng cho cháu gái mình một thanh vũ khí giết người vào sinh nhật 8 tuổi không?" Lục Bình khẽ cười nói.
Anh còn chưa nói xong, họng súng trên trán đã bị thu lại, Lý Ngọc Trân ngồi trở lại vị trí của mình lúc trước. Vẻ mặt của cô bình tĩnh và nghiêm túc, nào còn có vẻ tức giận như ban nãy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với những người như cô mà nói, làm sao có khả năng dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài chứ?
"Nói vào vấn đề chính đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.
"Được.” Lục Bình gật đầu.
"Tôi xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi là một thương nhân chuyên bán tình báo cho những người cần nó, họ Lục, cô có thể gọi tôi là Lục tiên sinh."
Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, ung dung nói ra lời thoại mà mình đã học thuộc từ trước.
Nói xong, anh giơ tay phải ra với Lý Ngọc Trân.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình một lúc, sau đó cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt: "Lý Ngọc Trân."
"Trong hai năm qua, Tống Tử Văn đã bố trí hết nội ứng này đến nội ứng khác vào bên cạnh cô. Cô và Tống Tử Văn vì đánh cược mà mỗi người lựa chọn một đường đua khác nhau. Theo như tình huống trước mắt thì Xuyên Hòa dưới tay cô hiển nhiên là có tiềm lực phát triển hơn so với con đường mà anh ta chọn, không bao lâu sau đại khái sẽ tiến vào giai đoạn nhảy vọt, nhưng anh ta lại không làm được."
Lục Bình không còn lề mề nữa mà nói ra tất cả nội dung đã chuẩn bị.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro