Tiểu Tác Tân!
Đại Lão Du
2024-08-07 19:12:00
Nhìn ra xa hơn chút nữa, cháu trai của Viên lão gia đang chơi đùa ở trước những tảng đá tinh xảo bên trong bồn hoa, một người phụ nữ khí chất tao nhã trông nom ở bên cạnh. Ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi con trai của mình.
Ánh mắt Đinh Thanh híp lại, nhìn chăm chú vào cảnh tượng con cháu vây quanh, một nhà tình cảm.
Đúng lúc này, lão gia tử nhìn qua, trên mặt Đinh Thanh lộ ra nụ cười cung kính, nhưng mà vẻ mặt của Viên Gia lại chợt biến đổi.
"Quyên Nhi."
"Con mang Tân Nhi đi xuống trước."
Viên Gia vẫn nằm như cũ, lại dùng giọng nói khàn khàn hô lên.
Đứa cháu trai nhỏ vẫn còn chưa chơi đủ nên không muốn rời khỏi, nhưng vẫn bị mẹ nắm lấy tay nhỏ kéo đi, vừa lẩm bẩm vừa tiến vào trong nhà.
"Tiểu Tác Tân!"
"Nhanh để cho chú Thanh ôm một cái!"
"A…"
"Nhóc con gần đây đã trở nên nặng hơn, sắp trở thành nhóc con lớn rồi!"
Trong nháy mắt khi Đinh Thanh bước vào khu vườn tươi đẹp này, khung cảnh một giây trước còn là gia đình tình cảm, con cháu hòa thuận vây quanh, một giây sau bầu không khí đã chợt đông lại.
Người phụ nữ khí chất tao nhã vội vàng dắt đứa nhỏ rời khỏi.
Còn chưa đi xa, Đinh Thanh đã chắn ở trước người. Anh ngồi xổm người xuống, giang hai tay với cháu trai nhỏ của Viên Gia.
Anh bế đứa nhỏ năm, sáu tuổi lên, hai tay giơ Tiểu Tác Tân lên cao, vừa cười nói vừa quay một vòng.
Trong lúc chuyển động, Đinh Thanh chú ý tới mấy người trong sân, bên trong ánh mắt hiện ra một tia châm biếm. Có thể chú ý tới, vào lúc anh ôm lấy đứa nhỏ, thân thể lão gia tử luôn bất động như núi cũng vô thức trở nên căng thẳng, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chú vào hai người. Người đàn ông trung niên đeo kính mắt gọng vàng, nho nhã lịch sự là có ít phản ứng nhất, chỉ bình tĩnh nhìn anh ôm con trai mình lên. Cuối cùng là chị Quyên, biểu hiện của chị Quyên là khẩn trương nhất, nhón chân giang hai tay ra, ánh mắt luôn chú ý tới đứa nhỏ ở trong lồng ngực của anh.
"Viên Gia à Viên Gia… Ngài cuối cùng cũng già rồi." Ý nghĩ lưu chuyển.
Trên mặt anh vẫn là vẻ bất động, cười rồi thả đứa nhỏ xuống, sau đó vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ.
"Chị Quyên." Đinh Thanh nhìn về phía Viên Quyên vừa thở phào một cái, lớn tiếng gọi.
"Thanh Tử." Viên Quyên đáp.
"Mang Tiểu Tác Tân đi xuống đi…" Đinh Thanh không có trực tiếp trả lời mà là dừng lại trong chốc lát, sau đó mới thở dài một cách khó hiểu rồi nói.
Thuở thiếu thời, anh cũng coi như là cùng nhau lớn lên với chị Quyên. Anh chưa từng chú ý tới mối quan hệ giữa bọn họ đã đến mức này, anh đã từng xem Tác Tân như là con ruột của mình.
…
"Đinh thiếu gia." Lão quản gia Cổ Gia gọi người giúp việc đưa một cái ghế đến đặt ở bên cạnh Viên Gia rồi nói với Đinh Thanh.
Đinh Thanh đến gần, ngồi xuống.
"Đầu đã xảy ra chuyện gì?" Viên Thái Bình ngồi dậy, trong tay cầm hai quả óc chó, ông liếc Đinh Thanh một cái, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
"Haiz!"
"Ngày hôm qua uống quá nhiều, sau đó ngã nhào!" Đinh Thanh sờ băng gạc trên đầu một cái, dửng dưng nói ra.
"Con chú ý tới hình tượng của mình một chút! Mặt mũi của Viên gia chúng ta đều đã bị tiểu tử con ném sạch sẽ rồi!" Viên Thái Bình không có hoài nghi, chỉ nâng cao giọng, quát lớn.
"Sao có thể vậy được chứ?"
"Hiện tại ai còn nhớ đến con nữa chứ. Hơn nữa, hiện tại toàn bộ trong vòng Tào Môn, ai còn không biết người phát ngôn tương lai của tập đoàn vận tải Trung Hải chúng ta chính là tinh anh du học từ nước ngoài trở về, là người có thể thúc đẩy toàn bộ tập đoàn lên một tầm cao hơn, cũng không phải là loại côn đồ bò lên từ cống rãnh bẩn thỉu chỉ biết đánh nhau như chúng con!" Đinh Thanh vừa cười vừa nói.
Anh vừa dứt lời, Viên Gia tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn lập tức lộ ra chút nụ cười. Con rể Tống Vũ từng bước tiếp quản thế lực thủ hạ của Đinh Thanh, ông rất hài lòng về quá trình lên ngôi này.
"Anh Thanh quá khen!"
"Tương lai của vận tải Trung Hải còn cần hai anh em chúng ta cùng nhau nỗ lực." Người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự đeo kính mắt gọng vàng đang pha trà, sau khi nghe thấy lời nói của Đinh Thanh thì lộ ra vẻ mặt ung dung, chỉ lộ ra chút nụ cười, không có nhiều động tác gì hơn. Anh ta rót đầy chén trà, vừa bưng lên đưa cho Đinh Thanh vừa nói.
Đinh Thanh nhận lấy trà.
Ánh mắt của anh vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tống Vũ. Hai tầm mắt giao nhau giữa không trung, một lát sau, Đinh Thanh cười gật đầu. Tay anh không cẩn thận run rẩy, nước trà nóng bỏng lắc lư làm ướt ngón tay của Tống Vũ. Da tay của người đàn ông trung niên đỏ lên, nhưng lại dường như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi!"
Đinh Thanh vội vàng nói.
Từ lúc xông vào vườn hoa cho đến bây giờ, Đinh Thanh, Tống Vũ và Viên Gia Viên Thái Bình đã bắt đầu tiến hành đánh cờ. Bọn họ đều có thể đọc ra được rất nhiều tin tức từ các chi tiết nhỏ trong phản ứng của mỗi người, thậm chí là nhược điểm trí mạng. Những cử chỉ và lời nói của mỗi người đều đại biểu cho các hàm nghĩa khác nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Ánh mắt Đinh Thanh híp lại, nhìn chăm chú vào cảnh tượng con cháu vây quanh, một nhà tình cảm.
Đúng lúc này, lão gia tử nhìn qua, trên mặt Đinh Thanh lộ ra nụ cười cung kính, nhưng mà vẻ mặt của Viên Gia lại chợt biến đổi.
"Quyên Nhi."
"Con mang Tân Nhi đi xuống trước."
Viên Gia vẫn nằm như cũ, lại dùng giọng nói khàn khàn hô lên.
Đứa cháu trai nhỏ vẫn còn chưa chơi đủ nên không muốn rời khỏi, nhưng vẫn bị mẹ nắm lấy tay nhỏ kéo đi, vừa lẩm bẩm vừa tiến vào trong nhà.
"Tiểu Tác Tân!"
"Nhanh để cho chú Thanh ôm một cái!"
"A…"
"Nhóc con gần đây đã trở nên nặng hơn, sắp trở thành nhóc con lớn rồi!"
Trong nháy mắt khi Đinh Thanh bước vào khu vườn tươi đẹp này, khung cảnh một giây trước còn là gia đình tình cảm, con cháu hòa thuận vây quanh, một giây sau bầu không khí đã chợt đông lại.
Người phụ nữ khí chất tao nhã vội vàng dắt đứa nhỏ rời khỏi.
Còn chưa đi xa, Đinh Thanh đã chắn ở trước người. Anh ngồi xổm người xuống, giang hai tay với cháu trai nhỏ của Viên Gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh bế đứa nhỏ năm, sáu tuổi lên, hai tay giơ Tiểu Tác Tân lên cao, vừa cười nói vừa quay một vòng.
Trong lúc chuyển động, Đinh Thanh chú ý tới mấy người trong sân, bên trong ánh mắt hiện ra một tia châm biếm. Có thể chú ý tới, vào lúc anh ôm lấy đứa nhỏ, thân thể lão gia tử luôn bất động như núi cũng vô thức trở nên căng thẳng, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chú vào hai người. Người đàn ông trung niên đeo kính mắt gọng vàng, nho nhã lịch sự là có ít phản ứng nhất, chỉ bình tĩnh nhìn anh ôm con trai mình lên. Cuối cùng là chị Quyên, biểu hiện của chị Quyên là khẩn trương nhất, nhón chân giang hai tay ra, ánh mắt luôn chú ý tới đứa nhỏ ở trong lồng ngực của anh.
"Viên Gia à Viên Gia… Ngài cuối cùng cũng già rồi." Ý nghĩ lưu chuyển.
Trên mặt anh vẫn là vẻ bất động, cười rồi thả đứa nhỏ xuống, sau đó vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ.
"Chị Quyên." Đinh Thanh nhìn về phía Viên Quyên vừa thở phào một cái, lớn tiếng gọi.
"Thanh Tử." Viên Quyên đáp.
"Mang Tiểu Tác Tân đi xuống đi…" Đinh Thanh không có trực tiếp trả lời mà là dừng lại trong chốc lát, sau đó mới thở dài một cách khó hiểu rồi nói.
Thuở thiếu thời, anh cũng coi như là cùng nhau lớn lên với chị Quyên. Anh chưa từng chú ý tới mối quan hệ giữa bọn họ đã đến mức này, anh đã từng xem Tác Tân như là con ruột của mình.
…
"Đinh thiếu gia." Lão quản gia Cổ Gia gọi người giúp việc đưa một cái ghế đến đặt ở bên cạnh Viên Gia rồi nói với Đinh Thanh.
Đinh Thanh đến gần, ngồi xuống.
"Đầu đã xảy ra chuyện gì?" Viên Thái Bình ngồi dậy, trong tay cầm hai quả óc chó, ông liếc Đinh Thanh một cái, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
"Haiz!"
"Ngày hôm qua uống quá nhiều, sau đó ngã nhào!" Đinh Thanh sờ băng gạc trên đầu một cái, dửng dưng nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con chú ý tới hình tượng của mình một chút! Mặt mũi của Viên gia chúng ta đều đã bị tiểu tử con ném sạch sẽ rồi!" Viên Thái Bình không có hoài nghi, chỉ nâng cao giọng, quát lớn.
"Sao có thể vậy được chứ?"
"Hiện tại ai còn nhớ đến con nữa chứ. Hơn nữa, hiện tại toàn bộ trong vòng Tào Môn, ai còn không biết người phát ngôn tương lai của tập đoàn vận tải Trung Hải chúng ta chính là tinh anh du học từ nước ngoài trở về, là người có thể thúc đẩy toàn bộ tập đoàn lên một tầm cao hơn, cũng không phải là loại côn đồ bò lên từ cống rãnh bẩn thỉu chỉ biết đánh nhau như chúng con!" Đinh Thanh vừa cười vừa nói.
Anh vừa dứt lời, Viên Gia tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn lập tức lộ ra chút nụ cười. Con rể Tống Vũ từng bước tiếp quản thế lực thủ hạ của Đinh Thanh, ông rất hài lòng về quá trình lên ngôi này.
"Anh Thanh quá khen!"
"Tương lai của vận tải Trung Hải còn cần hai anh em chúng ta cùng nhau nỗ lực." Người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự đeo kính mắt gọng vàng đang pha trà, sau khi nghe thấy lời nói của Đinh Thanh thì lộ ra vẻ mặt ung dung, chỉ lộ ra chút nụ cười, không có nhiều động tác gì hơn. Anh ta rót đầy chén trà, vừa bưng lên đưa cho Đinh Thanh vừa nói.
Đinh Thanh nhận lấy trà.
Ánh mắt của anh vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tống Vũ. Hai tầm mắt giao nhau giữa không trung, một lát sau, Đinh Thanh cười gật đầu. Tay anh không cẩn thận run rẩy, nước trà nóng bỏng lắc lư làm ướt ngón tay của Tống Vũ. Da tay của người đàn ông trung niên đỏ lên, nhưng lại dường như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi!"
Đinh Thanh vội vàng nói.
Từ lúc xông vào vườn hoa cho đến bây giờ, Đinh Thanh, Tống Vũ và Viên Gia Viên Thái Bình đã bắt đầu tiến hành đánh cờ. Bọn họ đều có thể đọc ra được rất nhiều tin tức từ các chi tiết nhỏ trong phản ứng của mỗi người, thậm chí là nhược điểm trí mạng. Những cử chỉ và lời nói của mỗi người đều đại biểu cho các hàm nghĩa khác nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro