Tôi, Cừu Non Giả Làm Hổ Ăn Thịt Sói
Đại Lão Du
2024-08-07 19:12:00
Lần này chỉ là ăn cơm thôi đã gặp khó khăn rồi, vậy lần sau là golf thì sao? Là vũ hội danh viện thì sao? Là thưởng thức âm nhạc nghệ thuật thì sao?!
Mình sẽ phải tiếp tục biểu diễn một cách vụng về sao?!
Mình chỉ là một người ở dưới đáy xã hội, thế giới mà mình có thể nhìn thấy chỉ rộng bằng cái miệng giếng mà thôi!
Khủng hoảng.
Sợ hãi.
Tất cả những cảm xúc này đang không ngừng vỡ ra giống như bị từng tầng sóng đánh vào, cắn nuốt dũng khí và trái tim của Lục Bình!
"Chạy?"
"Có thể chạy được không? Dù sao mình cũng đã có 10 triệu!"
"Đúng rồi!"
"Xuất ngoại! Mình có thể chạy ra nước ngoài!"
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trời mùa đông luôn tối nhanh hơn các mùa khác, đến lúc gần tan làm, chỉ mới hơn 5 giờ thôi mà sắc trời bên ngoài đã dần dần tối lại.
Trong văn phòng.
Trong góc.
Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính chiếu vào gương mặt Lục Bình, trên trán anh chảy đầy mồ hôi, anh cúi thấp đầu xuống…
Khả năng chịu đựng căng thẳng mạnh mẽ của Lục Bình đã giúp anh chống đỡ.
"Nếu như không biết lễ nghi khi ăn đồ Tây, vậy mình cứ thẳng thắn nói là không biết. Ai quy định một thương nhân tình báo cần phải biết lễ nghi ăn đồ tây chứ?"
"Xin nhờ!"
"Xin nhờ!"
"Mình cũng không phải là đặc công?!"
Lục Bình liếm môi một cái, anh đã bình tĩnh lại, phát hiện mình đã phạm vào sai lầm tư duy.
Anh hạ quyết tâm đánh cuộc một lần! Thay vì vụng về mô phỏng lễ nghi ăn đồ tây, còn không bằng bình tĩnh, ung dung nói lời xin lỗi, nói rằng mình chưa từng ăn.
Buổi tối, 5 giờ 30 phút.
Văn phòng náo nhiệt, từng đồng nghiệp lần lượt thu dọn đồ đạc, đứng dậy tan làm.
"A Bình."
"Còn không về?" Cố Đại Thạch duỗi lưng một cái, anh xoay người lại nhìn về phía Lục Bình, hỏi.
"Anh đi trước đi, lát nữa tôi còn có chuyện."
Lục Bình vẫn nhìn vào màn hình máy tính, cả buổi chiều anh chỉ lo nghiên cứu đủ loại lễ nghi phương Tây, sau đó lại bị cảm giác sợ hãi cắn nuốt, hiện tại còn chưa hoàn thành công việc bình thường. Lúc này, con chuột nhanh chóng bị điều khiển, đầu ngón tay gõ liên tục trên bàn phím.
"Anh gần đây đang bận rộn gì sao? Tuần trước cũng không có thời gian chơi game!" Cố Đại Thạch thì thầm.
Ánh mắt của anh đột nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ, anh nhìn Lục Bình: "Tiểu tử, anh không phải là đang tìm người yêu đó chứ?"
Cố Đại Thạch vừa dứt lời, nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh đang thu dọn đồ đạc ở bàn bên cạnh lập tức cảm thấy khẩn trương, động tác dừng lại, vểnh tai nghe lén.
"Nghĩ gì vậy?" Lục Bình dừng lại, liếc mắt.
"Vậy tôi đi trước…"
"Anh Bình, ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp!"
Bên trong văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lục Bình nhìn bóng lưng Trương Oánh Oánh biến mất ở trước mắt sau đó nhìn màn hình máy tính ở trước mặt, ngả người về phía sau.
Buổi tối, sáu giờ mười lăm phút.
[ ong ong ——]
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Lục Bình nhìn thoáng qua, đẩy cái kính trên sống mũi một cái.
Lục Bình áo sơ mi trắng, âu phục đen, trong tay xách túi công văn, nhìn chăm chú vào cánh cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại.
Tầng hai dưới lòng đất, bãi đỗ xe.
"Lục tiên sinh."
"Tiểu thư đang đợi ngài." Cánh cửa vừa mở ra, nữ thư ký thân mặc áo sơ mi màu lam, váy ngang ngông màu lam xám liền hơi khom người, cung kính nói.
"Ừm."
Lục Bình nhìn cô một cái, bàn tay cầm túi công văn hơi dùng sức, bình tĩnh đáp một tiếng. Anh đi theo sau lưng thư ký, nghe tiếng giày cao gót của người phía trước, nhớ lại tin tức tình báo về đối phương.
Trong tư liệu của Lý Ngọc Trân có hồ sơ có người này:
Hạ Đình
Thư ký thứ ba của Lý Ngọc Trân.
25 tuổi, cao 1.7 m, nặng 52kg, số đo ba vòng 90, 62, 96,…
"Cái chết của Tào Tiểu Tuệ không dẫn tới bất kỳ gợn sóng nào cho Xuyên Hòa, nói cách khác, tin tức đại khái đã bị đè xuống, Lý Ngọc Trân muốn làm chút gì đó."
Trong lòng Lục Bình thầm nghĩ.
Anh chỉ có thể cố gắng thông qua tính cách của Lý Ngọc Trân để suy diễn và phỏng đoán.
"Lục tiên sinh." Không bao lâu sau, nữ thư ký dừng lại ở bên cạnh một chiếc xe Mercedes E bình thường, cô mở cửa ghế sau cho Lục Bình, cung kính nói.
Không phải là chiếc Maybach như đêm thứ sáu vừa rồi, chiếc này mới là chiếc xe Lý Ngọc Trân hay đi vào ngày thường.
Dưới cái nhìn chăm chú, Lục Bình hơi nín thở, anh hiện tại đang trải qua tất cả những chuyện mà với thân phận vốn có của anh sẽ không thể nào trải qua. Anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lại đâm vào vòng tranh đấu danh lợi ở tầng cao của Kim Tự Tháp.
Anh khom người, ngồi vào buồng xe.
Dưới ánh đèn dịu dàng, trưởng nữ Lý gia Yến Kinh - Lý Ngọc Trân đang chuyên chú xem một phần văn kiện. Cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác với buổi sáng, không còn vẻ nghiêm túc và cường thế như vậy nữa. Trên người là một chiếc áo sơ mi màu hồng được cắt may tinh xảo, bên dưới là chiếc váy dài ôm sát hông màu trắng, phác hoạ thân hình hoàn mỹ.
Tay cô dựa cằm, hai chân bắt chéo lên nhau, sau khi ký tên của mình lên văn kiện thì theo tiếng nhìn về phía Lục Bình vừa ngồi vào.
"Lục tiên sinh."
"Lại gặp mặt rồi."
Lời giống như vậy, nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại không giống nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Mình sẽ phải tiếp tục biểu diễn một cách vụng về sao?!
Mình chỉ là một người ở dưới đáy xã hội, thế giới mà mình có thể nhìn thấy chỉ rộng bằng cái miệng giếng mà thôi!
Khủng hoảng.
Sợ hãi.
Tất cả những cảm xúc này đang không ngừng vỡ ra giống như bị từng tầng sóng đánh vào, cắn nuốt dũng khí và trái tim của Lục Bình!
"Chạy?"
"Có thể chạy được không? Dù sao mình cũng đã có 10 triệu!"
"Đúng rồi!"
"Xuất ngoại! Mình có thể chạy ra nước ngoài!"
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trời mùa đông luôn tối nhanh hơn các mùa khác, đến lúc gần tan làm, chỉ mới hơn 5 giờ thôi mà sắc trời bên ngoài đã dần dần tối lại.
Trong văn phòng.
Trong góc.
Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính chiếu vào gương mặt Lục Bình, trên trán anh chảy đầy mồ hôi, anh cúi thấp đầu xuống…
Khả năng chịu đựng căng thẳng mạnh mẽ của Lục Bình đã giúp anh chống đỡ.
"Nếu như không biết lễ nghi khi ăn đồ Tây, vậy mình cứ thẳng thắn nói là không biết. Ai quy định một thương nhân tình báo cần phải biết lễ nghi ăn đồ tây chứ?"
"Xin nhờ!"
"Xin nhờ!"
"Mình cũng không phải là đặc công?!"
Lục Bình liếm môi một cái, anh đã bình tĩnh lại, phát hiện mình đã phạm vào sai lầm tư duy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hạ quyết tâm đánh cuộc một lần! Thay vì vụng về mô phỏng lễ nghi ăn đồ tây, còn không bằng bình tĩnh, ung dung nói lời xin lỗi, nói rằng mình chưa từng ăn.
Buổi tối, 5 giờ 30 phút.
Văn phòng náo nhiệt, từng đồng nghiệp lần lượt thu dọn đồ đạc, đứng dậy tan làm.
"A Bình."
"Còn không về?" Cố Đại Thạch duỗi lưng một cái, anh xoay người lại nhìn về phía Lục Bình, hỏi.
"Anh đi trước đi, lát nữa tôi còn có chuyện."
Lục Bình vẫn nhìn vào màn hình máy tính, cả buổi chiều anh chỉ lo nghiên cứu đủ loại lễ nghi phương Tây, sau đó lại bị cảm giác sợ hãi cắn nuốt, hiện tại còn chưa hoàn thành công việc bình thường. Lúc này, con chuột nhanh chóng bị điều khiển, đầu ngón tay gõ liên tục trên bàn phím.
"Anh gần đây đang bận rộn gì sao? Tuần trước cũng không có thời gian chơi game!" Cố Đại Thạch thì thầm.
Ánh mắt của anh đột nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ, anh nhìn Lục Bình: "Tiểu tử, anh không phải là đang tìm người yêu đó chứ?"
Cố Đại Thạch vừa dứt lời, nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh đang thu dọn đồ đạc ở bàn bên cạnh lập tức cảm thấy khẩn trương, động tác dừng lại, vểnh tai nghe lén.
"Nghĩ gì vậy?" Lục Bình dừng lại, liếc mắt.
"Vậy tôi đi trước…"
"Anh Bình, ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp!"
Bên trong văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lục Bình nhìn bóng lưng Trương Oánh Oánh biến mất ở trước mắt sau đó nhìn màn hình máy tính ở trước mặt, ngả người về phía sau.
Buổi tối, sáu giờ mười lăm phút.
[ ong ong ——]
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Lục Bình nhìn thoáng qua, đẩy cái kính trên sống mũi một cái.
Lục Bình áo sơ mi trắng, âu phục đen, trong tay xách túi công văn, nhìn chăm chú vào cánh cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại.
Tầng hai dưới lòng đất, bãi đỗ xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục tiên sinh."
"Tiểu thư đang đợi ngài." Cánh cửa vừa mở ra, nữ thư ký thân mặc áo sơ mi màu lam, váy ngang ngông màu lam xám liền hơi khom người, cung kính nói.
"Ừm."
Lục Bình nhìn cô một cái, bàn tay cầm túi công văn hơi dùng sức, bình tĩnh đáp một tiếng. Anh đi theo sau lưng thư ký, nghe tiếng giày cao gót của người phía trước, nhớ lại tin tức tình báo về đối phương.
Trong tư liệu của Lý Ngọc Trân có hồ sơ có người này:
Hạ Đình
Thư ký thứ ba của Lý Ngọc Trân.
25 tuổi, cao 1.7 m, nặng 52kg, số đo ba vòng 90, 62, 96,…
"Cái chết của Tào Tiểu Tuệ không dẫn tới bất kỳ gợn sóng nào cho Xuyên Hòa, nói cách khác, tin tức đại khái đã bị đè xuống, Lý Ngọc Trân muốn làm chút gì đó."
Trong lòng Lục Bình thầm nghĩ.
Anh chỉ có thể cố gắng thông qua tính cách của Lý Ngọc Trân để suy diễn và phỏng đoán.
"Lục tiên sinh." Không bao lâu sau, nữ thư ký dừng lại ở bên cạnh một chiếc xe Mercedes E bình thường, cô mở cửa ghế sau cho Lục Bình, cung kính nói.
Không phải là chiếc Maybach như đêm thứ sáu vừa rồi, chiếc này mới là chiếc xe Lý Ngọc Trân hay đi vào ngày thường.
Dưới cái nhìn chăm chú, Lục Bình hơi nín thở, anh hiện tại đang trải qua tất cả những chuyện mà với thân phận vốn có của anh sẽ không thể nào trải qua. Anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lại đâm vào vòng tranh đấu danh lợi ở tầng cao của Kim Tự Tháp.
Anh khom người, ngồi vào buồng xe.
Dưới ánh đèn dịu dàng, trưởng nữ Lý gia Yến Kinh - Lý Ngọc Trân đang chuyên chú xem một phần văn kiện. Cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác với buổi sáng, không còn vẻ nghiêm túc và cường thế như vậy nữa. Trên người là một chiếc áo sơ mi màu hồng được cắt may tinh xảo, bên dưới là chiếc váy dài ôm sát hông màu trắng, phác hoạ thân hình hoàn mỹ.
Tay cô dựa cằm, hai chân bắt chéo lên nhau, sau khi ký tên của mình lên văn kiện thì theo tiếng nhìn về phía Lục Bình vừa ngồi vào.
"Lục tiên sinh."
"Lại gặp mặt rồi."
Lời giống như vậy, nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại không giống nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro