Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chẳng Lẽ Là Lon...
2024-09-29 21:58:35
Lẽ này nhiều người đều biết, nhưng khi thật sự đối diện với sự tình, họ thường hay quên mất.
Đường Vãn tưởng rằng Thiên Khải Đế sẽ dùng quyền lực mà chặn miệng dân chúng ở bốn châu phủ, nếu hắn thật sự làm vậy thì chỉ càng khiến bách tính thêm phần tin tưởng và lời đồn sẽ âm thầm truyền bá xa hơn.
Vạn lần không ngờ tới, Thiên Khải Đế lại biết dùng dư luận để đối đầu với dư luận.
Nàng bịa chuyện để bôi nhọ hắn, hắn cũng bịa ra chuyện để bôi nhọ lại nàng.
Điều quan trọng hơn là hắn đoán trúng được chỗ nàng sẽ đến tiếp theo và đã sớm chặn đứng nguy cơ trước khi nó bùng phát. Nghĩ đến kinh thành cũng như các châu phủ lân cận, khắp nơi đều có tiên sinh kể chuyện khiến nàng muốn bôi nhọ hắn thêm lần nữa e rằng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Đường Vãn tuy có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục làm hoen ố danh dự của cẩu hoàng đế nhưng cũng chẳng để bụng.
Về phần cẩu hoàng đế bôi nhọ nàng, nàng càng không bận tâm, những lời đồn đãi đượm sắc hương như thế khi va chạm với câu chuyện của nàng, chỉ làm mọi thứ càng trở nên rối rắm, chẳng thể rõ ràng minh bạch.
Mục đích của nàng xưa nay không phải là bôi nhọ Thiên Khải Đế, bôi nhọ hắn chỉ là tiện tay mà làm thôi, mục đích cuối cùng của nàng là nhắc nhở hắn đừng quá tự phụ, bản cô nương có thừa cách để chỉnh đốn hắn, đừng có mà mơ tưởng bắt nàng làm nô bộc cho hắn.
Loại tư tưởng không nhân đạo như vậy nhất định phải dập tắt ngay.
Đường Vãn rời khỏi trà lâu, thảnh thơi bước đến cửa thành mà không thấy lệnh truy nã của nàng, xem ra cẩu hoàng đế biết thu liễm, đây là dấu hiệu tốt.
Ha ha, cẩu hoàng đế còn biết kiêng dè nàng.
Tốt lắm, tốt lắm.
Không thật sự động đao động thương mà thể hiện vài chiêu, hắn sẽ chẳng hiểu vì sao hoa lại đỏ đến thế.
Tâm trạng Đường Vãn rất tốt, nàng vừa đi vừa ngân nga khúc hát rồi rời khỏi thành tiến vào một khu rừng rậm, sau đó biến mất giữa đám cây cối, sau khi nàng biến mất, một bóng đen xuất hiện tại chỗ nàng vừa đứng.
Kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ, y cúi xuống chạm vào mặt đất, chắc chắn không có mật đạo nào, ánh mắt y lạnh lùng quét quanh khu rừng.
"Lục soát nơi này."
Lời vừa dứt, nhiều bóng người như ma quỷ tỏa đi bốn phương tám hướng trong rừng, tìm kiếm tung tích của nữ tử kia.
Sau hai khắc, tất cả đều trở về tay không.
Nữ tử kia một lần nữa bốc hơi không tung tích.
Chung cư Dương Quang.
Khi Đường Vãn trở về, nàng thấy có cuộc gọi nhỡ từ Lâm Quyến cùng tin nhắn anh ta gửi.
“Em có ở nhà không? Nếu rảnh thì anh đến một chuyến, có chuyện.”
Nàng lập tức hồi âm.
Vừa gửi xong tin, chuông cửa đã vang lên, người đến chính là Lâm Quyến. Nàng không khỏi nhìn thời gian, từ lúc anh ta gửi tin nhắn đã qua nửa canh giờ, quãng đường từ bệnh viện đến nhà nàng cũng tầm nửa canh giờ.
Xem ra Lâm Quyến đã lái xe đến trước rồi mới nhắn tin.
"Anh Lâm Quyến."
Lâm Quyến ngồi xuống ghế nhận lấy ly nước nàng đưa.
Đường Vãn nhạy bén nhận ra thần sắc anh ta có phần khác lạ, ý thức được điều gì bèn hỏi: "Chẳng lẽ bệnh tình của em có biến chuyển sao?"
Lâm Quyến nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói thế nào với nàng.
Thấy anh ta khó xử, Đường Vãn mỉm cười mà nói: "Đừng lo, em không đến nỗi chịu không nổi, dù kết quả thế nào em đều có thể đối mặt, em không yếu đuối như anh tưởng đâu."
Lâm Quyến lấy từ trong cặp ra tờ kết quả xét nghiệm mới nhất.
Thực ra kết quả này đã có từ lâu nhưng Lâm Quyến không tin, hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn chấp nhận sự thật này nên mới bảo đồng nghiệp làm lại một lần nữa.
Đây cũng là lý do vì sao lần này có kết quả muộn hơn bình thường.
Đường Vãn cầm lấy tờ kết quả từ tay anh ta, nhìn rõ những con số trên đó, lòng nàng từ từ chìm xuống, dù đã đoán trước nhưng nàng vẫn không tránh khỏi sự thất vọng.
Vận mệnh rốt cuộc không bỏ qua nàng, ông trời cuối cùng vẫn muốn đem nàng đi, không nguyện để nàng ở lại nhân thế phồn hoa này lâu thêm chút nào nữa.
“Tiểu Vãn, nếu hai lần trước có dấu hiệu khống chế được bệnh thì điều đó chứng tỏ bệnh tình của em vẫn có khả năng chuyển biến tốt, lần này chưa phải kết quả cuối cùng đâu.” Lâm Quyến khuyên nhủ.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhàn nhạt mà nói: “Em biết.”
Nàng càng tỏ vẻ bình tĩnh, Lâm Quyến lại càng lo lắng hơn, khi một người rơi vào tuyệt cảnh mà bất ngờ thấy một tia sáng, họ sẽ nghĩ rằng mọi sự đang chuyển biến tốt, nhưng khi phát hiện ra tất cả chỉ là trò đùa của trời cao, sự đả kích ấy chính là gấp đôi, mà cũng là chí mạng.
Chỉ những ai từng trải qua mới hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng vô lực đó.
Trong mắt Lâm Quyến, sự bình tĩnh của nàng càng giống như ý niệm sống bị tiêu diệt.
Lâm Quyến lo ngại nàng, cố vắt óc tìm cách khơi dậy động lực sống cho nàng: “Tiểu Vãn, em không ngại nghĩ lại xem, hai lần trước so với lần thứ ba này, trong sinh hoạt hoặc ăn uống của em có gì khác không? Có lẽ đó chính là mấu chốt.”
Anh ta chỉ có thể dùng cách này để kích thích nàng, thật ra anh ta cũng hiểu làm gì có sự khác biệt nào chứ.
Nhưng lời nói này lại khiến Đường Vãn tỉnh ngộ, nàng tĩnh tâm lại, tỉ mỉ hồi tưởng từng chút một về quãng thời gian ấy.
Bất chợt, đôi mắt Đường Vãn mở to, ý thức được điểm khác biệt.
Ba lần này nếu có gì khác biệt, thì chỉ có một điểm duy nhất.
Ở thế giới hiện đại, sinh hoạt và chế độ ăn uống của nàng đều rất quy củ không có gì khác biệt cả, điểm khác biệt duy nhất chính là nơi nàng xuyên không đến Thiên Khải Quốc.
Hai lần trước nàng luôn quanh quẩn trong hoàng cung, luôn ở cạnh Thiên Khải Đế.
Lần thứ ba bởi vì lệnh truy nã vừa được hủy bỏ nên nàng không quay lại hoàng cung nữa, thậm chí khi ngẫu nhiên xuyên không trở về, nàng cũng chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, rất ít khi dừng chân lâu tại Thiên Khải Quốc.
Nếu nói thời gian dừng lại ở Thiên Khải Quốc ngắn hơn, điều này cũng không đúng, bởi vì trong 98 lần xuyên không trước đây cũng có không ít lần nàng đến rồi đi trong vội vàng, nhưng bệnh tình của nàng lại không có dấu hiệu thuyên giảm.
Vậy nên thời gian dừng chân ngắn không phải là nguyên nhân.
Thứ khác biệt thật sự, thứ thật sự không giống, chỉ có một nơi.
Hoàng cung!!!
Hoàng cung, Thiên Khải Đế...
Hai từ này hiện lên rõ ràng.
Từ xưa đến nay, kẻ làm hoàng đế đều là người có đại khí vận, phúc trạch sâu dày, những kẻ này có khí trường mạnh mẽ, bách tà bất xâm, nói một cách đơn giản đó là long khí đế vương, là khí chân long.
Chẳng lẽ bệnh của mình vì chịu ảnh hưởng từ khí chân long của hoàng đế mà mới không chuyển biến xấu?
Chẳng lẽ bệnh của mình cần phải dựa vào long khí?
Đường Vãn nghĩ điều này thật sự quá khó tin.
Nàng bị bệnh quái dị thì ngay cả phương pháp ngăn chặn bệnh biến cũng quái dị như vậy ư.
Lâm Quyến chú ý đến biểu cảm của nàng, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự có điều gì khác biệt sao?
Anh tavội hỏi: "Chẳng lẽ em đã tìm ra điều gì khác biệt rồi?"
Đường Vãn khẽ lắc đầu: "Chẳng có gì khác biệt cả."
Nàng không muốn nói dối, nhưng bí mật của "thuật xuyên không" thật quá đáng sợ, thật quá khó tin, đây là bí mật của nàng, bí mật không thể chia sẻ với ai.
Dựa vào khí chân long của đế vương để ngăn bệnh, tất cả điều này chỉ là phỏng đoán của nàng mà thôi.
“Lại rút máu xét nghiệm một lần nữa.”
Nàng cần xác minh xem phỏng đoán của mình có chính xác hay không.
Đường Vãn tưởng rằng Thiên Khải Đế sẽ dùng quyền lực mà chặn miệng dân chúng ở bốn châu phủ, nếu hắn thật sự làm vậy thì chỉ càng khiến bách tính thêm phần tin tưởng và lời đồn sẽ âm thầm truyền bá xa hơn.
Vạn lần không ngờ tới, Thiên Khải Đế lại biết dùng dư luận để đối đầu với dư luận.
Nàng bịa chuyện để bôi nhọ hắn, hắn cũng bịa ra chuyện để bôi nhọ lại nàng.
Điều quan trọng hơn là hắn đoán trúng được chỗ nàng sẽ đến tiếp theo và đã sớm chặn đứng nguy cơ trước khi nó bùng phát. Nghĩ đến kinh thành cũng như các châu phủ lân cận, khắp nơi đều có tiên sinh kể chuyện khiến nàng muốn bôi nhọ hắn thêm lần nữa e rằng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Đường Vãn tuy có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục làm hoen ố danh dự của cẩu hoàng đế nhưng cũng chẳng để bụng.
Về phần cẩu hoàng đế bôi nhọ nàng, nàng càng không bận tâm, những lời đồn đãi đượm sắc hương như thế khi va chạm với câu chuyện của nàng, chỉ làm mọi thứ càng trở nên rối rắm, chẳng thể rõ ràng minh bạch.
Mục đích của nàng xưa nay không phải là bôi nhọ Thiên Khải Đế, bôi nhọ hắn chỉ là tiện tay mà làm thôi, mục đích cuối cùng của nàng là nhắc nhở hắn đừng quá tự phụ, bản cô nương có thừa cách để chỉnh đốn hắn, đừng có mà mơ tưởng bắt nàng làm nô bộc cho hắn.
Loại tư tưởng không nhân đạo như vậy nhất định phải dập tắt ngay.
Đường Vãn rời khỏi trà lâu, thảnh thơi bước đến cửa thành mà không thấy lệnh truy nã của nàng, xem ra cẩu hoàng đế biết thu liễm, đây là dấu hiệu tốt.
Ha ha, cẩu hoàng đế còn biết kiêng dè nàng.
Tốt lắm, tốt lắm.
Không thật sự động đao động thương mà thể hiện vài chiêu, hắn sẽ chẳng hiểu vì sao hoa lại đỏ đến thế.
Tâm trạng Đường Vãn rất tốt, nàng vừa đi vừa ngân nga khúc hát rồi rời khỏi thành tiến vào một khu rừng rậm, sau đó biến mất giữa đám cây cối, sau khi nàng biến mất, một bóng đen xuất hiện tại chỗ nàng vừa đứng.
Kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ, y cúi xuống chạm vào mặt đất, chắc chắn không có mật đạo nào, ánh mắt y lạnh lùng quét quanh khu rừng.
"Lục soát nơi này."
Lời vừa dứt, nhiều bóng người như ma quỷ tỏa đi bốn phương tám hướng trong rừng, tìm kiếm tung tích của nữ tử kia.
Sau hai khắc, tất cả đều trở về tay không.
Nữ tử kia một lần nữa bốc hơi không tung tích.
Chung cư Dương Quang.
Khi Đường Vãn trở về, nàng thấy có cuộc gọi nhỡ từ Lâm Quyến cùng tin nhắn anh ta gửi.
“Em có ở nhà không? Nếu rảnh thì anh đến một chuyến, có chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng lập tức hồi âm.
Vừa gửi xong tin, chuông cửa đã vang lên, người đến chính là Lâm Quyến. Nàng không khỏi nhìn thời gian, từ lúc anh ta gửi tin nhắn đã qua nửa canh giờ, quãng đường từ bệnh viện đến nhà nàng cũng tầm nửa canh giờ.
Xem ra Lâm Quyến đã lái xe đến trước rồi mới nhắn tin.
"Anh Lâm Quyến."
Lâm Quyến ngồi xuống ghế nhận lấy ly nước nàng đưa.
Đường Vãn nhạy bén nhận ra thần sắc anh ta có phần khác lạ, ý thức được điều gì bèn hỏi: "Chẳng lẽ bệnh tình của em có biến chuyển sao?"
Lâm Quyến nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói thế nào với nàng.
Thấy anh ta khó xử, Đường Vãn mỉm cười mà nói: "Đừng lo, em không đến nỗi chịu không nổi, dù kết quả thế nào em đều có thể đối mặt, em không yếu đuối như anh tưởng đâu."
Lâm Quyến lấy từ trong cặp ra tờ kết quả xét nghiệm mới nhất.
Thực ra kết quả này đã có từ lâu nhưng Lâm Quyến không tin, hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn chấp nhận sự thật này nên mới bảo đồng nghiệp làm lại một lần nữa.
Đây cũng là lý do vì sao lần này có kết quả muộn hơn bình thường.
Đường Vãn cầm lấy tờ kết quả từ tay anh ta, nhìn rõ những con số trên đó, lòng nàng từ từ chìm xuống, dù đã đoán trước nhưng nàng vẫn không tránh khỏi sự thất vọng.
Vận mệnh rốt cuộc không bỏ qua nàng, ông trời cuối cùng vẫn muốn đem nàng đi, không nguyện để nàng ở lại nhân thế phồn hoa này lâu thêm chút nào nữa.
“Tiểu Vãn, nếu hai lần trước có dấu hiệu khống chế được bệnh thì điều đó chứng tỏ bệnh tình của em vẫn có khả năng chuyển biến tốt, lần này chưa phải kết quả cuối cùng đâu.” Lâm Quyến khuyên nhủ.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhàn nhạt mà nói: “Em biết.”
Nàng càng tỏ vẻ bình tĩnh, Lâm Quyến lại càng lo lắng hơn, khi một người rơi vào tuyệt cảnh mà bất ngờ thấy một tia sáng, họ sẽ nghĩ rằng mọi sự đang chuyển biến tốt, nhưng khi phát hiện ra tất cả chỉ là trò đùa của trời cao, sự đả kích ấy chính là gấp đôi, mà cũng là chí mạng.
Chỉ những ai từng trải qua mới hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng vô lực đó.
Trong mắt Lâm Quyến, sự bình tĩnh của nàng càng giống như ý niệm sống bị tiêu diệt.
Lâm Quyến lo ngại nàng, cố vắt óc tìm cách khơi dậy động lực sống cho nàng: “Tiểu Vãn, em không ngại nghĩ lại xem, hai lần trước so với lần thứ ba này, trong sinh hoạt hoặc ăn uống của em có gì khác không? Có lẽ đó chính là mấu chốt.”
Anh ta chỉ có thể dùng cách này để kích thích nàng, thật ra anh ta cũng hiểu làm gì có sự khác biệt nào chứ.
Nhưng lời nói này lại khiến Đường Vãn tỉnh ngộ, nàng tĩnh tâm lại, tỉ mỉ hồi tưởng từng chút một về quãng thời gian ấy.
Bất chợt, đôi mắt Đường Vãn mở to, ý thức được điểm khác biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba lần này nếu có gì khác biệt, thì chỉ có một điểm duy nhất.
Ở thế giới hiện đại, sinh hoạt và chế độ ăn uống của nàng đều rất quy củ không có gì khác biệt cả, điểm khác biệt duy nhất chính là nơi nàng xuyên không đến Thiên Khải Quốc.
Hai lần trước nàng luôn quanh quẩn trong hoàng cung, luôn ở cạnh Thiên Khải Đế.
Lần thứ ba bởi vì lệnh truy nã vừa được hủy bỏ nên nàng không quay lại hoàng cung nữa, thậm chí khi ngẫu nhiên xuyên không trở về, nàng cũng chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, rất ít khi dừng chân lâu tại Thiên Khải Quốc.
Nếu nói thời gian dừng lại ở Thiên Khải Quốc ngắn hơn, điều này cũng không đúng, bởi vì trong 98 lần xuyên không trước đây cũng có không ít lần nàng đến rồi đi trong vội vàng, nhưng bệnh tình của nàng lại không có dấu hiệu thuyên giảm.
Vậy nên thời gian dừng chân ngắn không phải là nguyên nhân.
Thứ khác biệt thật sự, thứ thật sự không giống, chỉ có một nơi.
Hoàng cung!!!
Hoàng cung, Thiên Khải Đế...
Hai từ này hiện lên rõ ràng.
Từ xưa đến nay, kẻ làm hoàng đế đều là người có đại khí vận, phúc trạch sâu dày, những kẻ này có khí trường mạnh mẽ, bách tà bất xâm, nói một cách đơn giản đó là long khí đế vương, là khí chân long.
Chẳng lẽ bệnh của mình vì chịu ảnh hưởng từ khí chân long của hoàng đế mà mới không chuyển biến xấu?
Chẳng lẽ bệnh của mình cần phải dựa vào long khí?
Đường Vãn nghĩ điều này thật sự quá khó tin.
Nàng bị bệnh quái dị thì ngay cả phương pháp ngăn chặn bệnh biến cũng quái dị như vậy ư.
Lâm Quyến chú ý đến biểu cảm của nàng, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự có điều gì khác biệt sao?
Anh tavội hỏi: "Chẳng lẽ em đã tìm ra điều gì khác biệt rồi?"
Đường Vãn khẽ lắc đầu: "Chẳng có gì khác biệt cả."
Nàng không muốn nói dối, nhưng bí mật của "thuật xuyên không" thật quá đáng sợ, thật quá khó tin, đây là bí mật của nàng, bí mật không thể chia sẻ với ai.
Dựa vào khí chân long của đế vương để ngăn bệnh, tất cả điều này chỉ là phỏng đoán của nàng mà thôi.
“Lại rút máu xét nghiệm một lần nữa.”
Nàng cần xác minh xem phỏng đoán của mình có chính xác hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro