Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Đàm Phán
2024-09-29 21:58:35
“A a a." Ba người phát ra tiếng kêu sợ hãi, không ngừng quơ quào hai tay ngăn cản công kích của nàng.
Phun sương phòng sói, chính là để phòng những tên sắc lang này.
Tiếng huyên náo nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, không ít người dừng lại xem chuyện gì xảy ra, ngay cả binh sĩ ở cổng thành cũng bắt đầu tiến về phía nàng, Đường Vãn thấy thời cơ đã tới, lập tức chen qua đám đông, nhanh nhẹn mà rút lui.
Đến khi ba tên nam tử mở mắt định tìm kẻ gây rối mà hỏi tội thì vị tiểu nương tử kia đã sớm rời đi.
Cả ba chỉ thấy vận số quá đen đủi, bỗng dưng vô cớ bị xịt nước cay vào mắt, không biết phải tìm ai để lý luận.
---
Tìm được một ngõ hẻm vắng vẻ, sau khi đảo mắt nhìn quanh một lượt để chắc chắn không ai để ý, Đường Vãn mới trở lại thời hiện đại.
Vừa đặt chân vào căn hộ của mình, nàng liền nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục phiền phức kia ra, vào nhà tắm tắm rửa qua loa một trận. Sau đó, nàng thay bộ quần áo thoải mái mặc nhà rồi từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon nước và trái cây đặt lên bàn.
Cả ngày bị hành hạ, thân vừa mệt vừa đói, nàng bèn nhấm nháp vài miếng trái cây cho đỡ đói rồi chờ đồ ăn đặt bên ngoài mang đến.
Nằm dài trên ghế lười, nàng không ngừng suy nghĩ về lệnh truy nã dán trên tường thành, không cần nói cũng biết, loại cáo thị này chắc chắn đã được lan truyền khắp Thiên Khải Quốc.
Điều này có nghĩa là một khi nàng trở lại nơi ấy, mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng rất nhiều.
Nàng không hề muốn mỗi lần quay về quá khứ đều phải đóng vai mèo vờn chuột với bọn bộ khoái, thỉnh thoảng diễn một hai lần còn có thể xem là trải nghiệm cuộc sống, nhưng lần nào cũng phải đối mặt với việc ấy thì chẳng phải là trải nghiệm, mà là hành xác.
"Không được, ta nhất định phải tìm cách giải quyết rắc rối này."
Đã là mệnh lệnh do Cẩu hoàng đế ban ra, vậy chỉ có thể từ tay hắn mà thu hồi lại.
"Ôi, lại phải vào hoàng cung!"
Thật là số mệnh khó mà thoát khỏi.
Đường Vãn bất đắc dĩ than thở, lấy một chiếc gối ôm mà đè lên mặt mình.
"Cẩu hoàng đế, mệnh ta và ngươi thật sự xung khắc mà!!!!"
Nàng bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể khiến hắn thu hồi lại lệnh truy nã, nếu muốn hòa giải bằng lời lẽ chắc chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi. Mỗi lần gặp, không phải hắn tìm cách giết nàng thì cũng đang ở trên con đường giết nàng, chẳng có lúc nào có thể ngồi lại mà nói chuyện tử tế cả.
Không ổn, nàng phải nghĩ cách bắt được nhược điểm của Cẩu hoàng đế, chỉ cần nắm trong tay điều ấy, còn sợ gì hắn không ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Suy nghĩ đến đây, nét mặt nàng giãn ra, lông mày cũng bớt chau lại.
Nhưng mà trước khi hành động quyết liệt, nàng quyết định ra tay trước giành ưu thế, trước hết phải thử nói chuyện hòa nhã với hắn xem sao, nếu hắn không đồng ý mới tính đến bước kế tiếp.
Dù sao giữa nàng và hắn chẳng có thâm thù đại hận gì, nếu tính toán kỹ lưỡng, người chịu thiệt vẫn là nàng. Suýt chút nữa thì nàng đã chết dưới tay hắn, không chỉ một lần mà đến tận ba lần.
---
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, nàng xem giờ, giờ này Cẩu hoàng đế chắc hẳn còn đang lâm triều, đây là thời điểm an toàn nhất để nàng hành động.
Nàng cẩn thận mang theo bức thư đã viết từ hôm qua, đồng thời mang theo vài món đồ phòng thân.
Chỉ một ý niệm, thân ảnh nàng liền biến mất.
Giây sau, nàng đã xuất hiện ở Ngự Thư Phòng ngàn năm trước.
Bên trong Ngự Thư Phòng quả nhiên không có ai, các cung nữ dọn dẹp chắc hẳn vừa mới rời đi không lâu, nàng lấy từ trong ngực áo ra bức thư đã chuẩn bị sẵn đặt lên ngự án, vì sợ bức thư bị gió thổi bay hoặc Cẩu hoàng đế không để ý đến, nàng cẩn thận đặt bức thư ngay giữa bàn, dùng viên trấn thạch để đè lên.
Sắp xếp xong xuôi, Đường Vãn không lưu lại thêm giây nào mà nhanh chóng trở về hiện tại.
Sau buổi triều sớm, Lục Uyên bước vào Ngự Thư Phòng, ngay lập tức nhìn thấy trên bàn có thứ gì đó không được sắp xếp theo quy tắc.
Hắn nhíu mày.
Đức Phúc hầu cận bên cạnh thấy trấn thạch không được đặt đúng chỗ, trong lòng ngầm mắng những kẻ dưới làm việc qua loa cẩu thả.
Ông ta bước lên hai bước định vươn tay chỉnh lại mọi thứ, miệng vẫn nói:
"Nô tài quản giáo không nghiêm, khiến bọn hạ nhân càng ngày càng lười biếng, nnô tài lập tức chỉnh lại cho ngài…"
Đức Phúc đang chuẩn bị chỉnh lại đồ đạc thì đột nhiên giọng nói của ông ta ngưng bặt, ông ta trừng mắt kinh ngạc nhìn vào tờ giấy đang bị trấn thạch đè lên.
Tờ giấy ấy dù có hóa thành tro, ông ta cũng không thể nào không nhận ra.
Lục Uyên bước tới cầm tờ giấy vốn không thuộc về thời đại này lên, nhìn chăm chú vào những dòng chữ trên đó. Nét chữ trên giấy lần này không còn lem nhem cẩu thả như trước mà lại cứng cáp, uyển chuyển, một lối chữ khải thật sự rất đẹp.
"Hoàng đế đại nhân o(* ̄︶ ̄*)o, chúng ta bàn bạc một chuyện nhé! Ngài hủy bỏ lệnh truy nã được không? Đổi lại ta hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ quấy rầy ngài nữa, không làm phiền ngài nữa, hoặc nếu ngài có điều kiện gì, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng. Ta với ngài vốn chẳng có thâm thù đại hận gì, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Ta không phải thích khách, hẳn là với sự sáng suốt của ngài đã sớm nhận ra điều đó rồi, đúng không? Vậy nên, chúng ta thực sự không cần thiết phải đánh nhau đến ngươi sống ta chết đâu, ngài nói xem?
Nếu ngài đồng ý thì vào giờ Tuất ngày mai hãy thắp lên một tràng pháo hoa, đến lúc ấy, ta sẽ tới đình giữa hồ trong Ngự hoa viên để cùng ngài đàm luận."
Là thư cầu hòa sao!
Lục Uyên cầm tờ giấy tiện tay ném sang một bên.
Xem ra lệnh truy nã đã gây phiền phức cho nàng.
Hắn nhìn địa điểm mà nàng chọn để đàm phán, thấy nàng quả có chút khôn ngoan, cũng không đến nỗi ngu ngốc hoàn toàn.
---
Tại căn hộ, Đường Vãn bắt đầu suy tính về tính khả thi của kế hoạch này, không biết liệu Cẩu hoàng đế có đồng ý hay không, lần này, nàng đã cẩn thận chọn địa điểm đàm phán là đình giữa hồ trong Ngự hoa viên, nơi bốn bề là nước khiến đối phương dù muốn cũng khó mà mai phục người.
Nàng cũng lo lắng rằng đối phương sẽ giăng bẫy để bắt nàng, nếu vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc trong thảm họa sao.
Ngày hôm sau, Đường Vãn mặc một bộ quần áo dễ dàng cho việc hành động, mang theo kính nhìn đêm và đúng giờ xuất hiện trên mái một tòa nhà gần Ngự hoa viên.
Nàng nằm sấp trên mái nhà, lấy kính nhìn đêm ra quan sát xung quanh, chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện có bóng người loáng thoáng xuất hiện trên Quan Tinh Lâu rồi quay đầu nhìn về phía hồ nước. Đình giữa hồ trông vắng lặng, đến cả màn che trong đình cũng đã được thu dọn.
Lúc này, một người đang ngồi bên trong đình chính là Thiên Khải Đế trong bộ hoàng bào màu vàng sáng, xung quanh hắn không có bất kỳ ai.
Xem ra đối phương tỏ ra rất có thành ý.
Vào giờ Tuất, pháo hoa bùng lên sáng rực trên bầu trời tạo nên ánh sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, Đường Vãn vẫn không vội vàng hành động, nàng tiếp tục chờ đợi, khi giao dịch với người khác cần phải thận trọng, nhất là đối phương lại là một vị đế vương.
Nàng nhìn chăm chú vào mặt nước lấp lánh ánh trăng, lại đưa mắt nhìn về phía giả sơn gần đình giữa hồ, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến nàng càng thêm bất an.
Trong đình, Lục Uyên ngắm nhìn pháo hoa tàn lụi nhưng bóng dáng nữ tử đáng lẽ phải xuất hiện vẫn chưa thấy đâu.
Hắn cũng chẳng hề tỏ ra lo lắng, tự rót cho mình một ly rượu thản nhiên uống, phong thái ung dung tựa như đang thưởng nguyệt chứ chẳng phải đang đợi ai.
Nếu có người mai phục, khả năng lớn nhất là dưới nước hoặc trên đỉnh giả sơn đối diện, nơi đó là vị trí thích hợp nhất để cài cung thủ mà vẫn trong tầm bắn.
Nhưng khi nhìn kỹ, trên giả sơn không có bóng người, chẳng lẽ họ giấu cung thủ ở một nơi xa hơn?
Đường Vãn tiếp tục hướng ánh nhìn xa hơn về phía một tòa nhà cách đó không xa, dưới ánh trăng nhạt nhòa, nàng mơ hồ thấy bóng người trên mái nhà.
Nàng cẩn thận quan sát một lúc, quả nhiên có mai phục.
Chắc chắn là trong nước cũng có người.
Nàng lại chuyển tầm nhìn về phía mặt hồ, quan sát kỹ. Không bao lâu sau, nàng phát hiện có những ống thở mỏng manh lộ ra trên mặt nước, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bỏ qua, may mắn thay, chiếc kính nhìn đêm mà nàng mang theo đạt tiêu chuẩn quân dụng, nếu là loại thông thường có lẽ sẽ không thấy được.
Cẩu hoàng đế Thiên Khải quả nhiên đã giăng lưới khắp nơi chỉ chờ nàng mắc câu.
Phun sương phòng sói, chính là để phòng những tên sắc lang này.
Tiếng huyên náo nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, không ít người dừng lại xem chuyện gì xảy ra, ngay cả binh sĩ ở cổng thành cũng bắt đầu tiến về phía nàng, Đường Vãn thấy thời cơ đã tới, lập tức chen qua đám đông, nhanh nhẹn mà rút lui.
Đến khi ba tên nam tử mở mắt định tìm kẻ gây rối mà hỏi tội thì vị tiểu nương tử kia đã sớm rời đi.
Cả ba chỉ thấy vận số quá đen đủi, bỗng dưng vô cớ bị xịt nước cay vào mắt, không biết phải tìm ai để lý luận.
---
Tìm được một ngõ hẻm vắng vẻ, sau khi đảo mắt nhìn quanh một lượt để chắc chắn không ai để ý, Đường Vãn mới trở lại thời hiện đại.
Vừa đặt chân vào căn hộ của mình, nàng liền nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục phiền phức kia ra, vào nhà tắm tắm rửa qua loa một trận. Sau đó, nàng thay bộ quần áo thoải mái mặc nhà rồi từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon nước và trái cây đặt lên bàn.
Cả ngày bị hành hạ, thân vừa mệt vừa đói, nàng bèn nhấm nháp vài miếng trái cây cho đỡ đói rồi chờ đồ ăn đặt bên ngoài mang đến.
Nằm dài trên ghế lười, nàng không ngừng suy nghĩ về lệnh truy nã dán trên tường thành, không cần nói cũng biết, loại cáo thị này chắc chắn đã được lan truyền khắp Thiên Khải Quốc.
Điều này có nghĩa là một khi nàng trở lại nơi ấy, mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng rất nhiều.
Nàng không hề muốn mỗi lần quay về quá khứ đều phải đóng vai mèo vờn chuột với bọn bộ khoái, thỉnh thoảng diễn một hai lần còn có thể xem là trải nghiệm cuộc sống, nhưng lần nào cũng phải đối mặt với việc ấy thì chẳng phải là trải nghiệm, mà là hành xác.
"Không được, ta nhất định phải tìm cách giải quyết rắc rối này."
Đã là mệnh lệnh do Cẩu hoàng đế ban ra, vậy chỉ có thể từ tay hắn mà thu hồi lại.
"Ôi, lại phải vào hoàng cung!"
Thật là số mệnh khó mà thoát khỏi.
Đường Vãn bất đắc dĩ than thở, lấy một chiếc gối ôm mà đè lên mặt mình.
"Cẩu hoàng đế, mệnh ta và ngươi thật sự xung khắc mà!!!!"
Nàng bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể khiến hắn thu hồi lại lệnh truy nã, nếu muốn hòa giải bằng lời lẽ chắc chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi. Mỗi lần gặp, không phải hắn tìm cách giết nàng thì cũng đang ở trên con đường giết nàng, chẳng có lúc nào có thể ngồi lại mà nói chuyện tử tế cả.
Không ổn, nàng phải nghĩ cách bắt được nhược điểm của Cẩu hoàng đế, chỉ cần nắm trong tay điều ấy, còn sợ gì hắn không ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Suy nghĩ đến đây, nét mặt nàng giãn ra, lông mày cũng bớt chau lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà trước khi hành động quyết liệt, nàng quyết định ra tay trước giành ưu thế, trước hết phải thử nói chuyện hòa nhã với hắn xem sao, nếu hắn không đồng ý mới tính đến bước kế tiếp.
Dù sao giữa nàng và hắn chẳng có thâm thù đại hận gì, nếu tính toán kỹ lưỡng, người chịu thiệt vẫn là nàng. Suýt chút nữa thì nàng đã chết dưới tay hắn, không chỉ một lần mà đến tận ba lần.
---
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, nàng xem giờ, giờ này Cẩu hoàng đế chắc hẳn còn đang lâm triều, đây là thời điểm an toàn nhất để nàng hành động.
Nàng cẩn thận mang theo bức thư đã viết từ hôm qua, đồng thời mang theo vài món đồ phòng thân.
Chỉ một ý niệm, thân ảnh nàng liền biến mất.
Giây sau, nàng đã xuất hiện ở Ngự Thư Phòng ngàn năm trước.
Bên trong Ngự Thư Phòng quả nhiên không có ai, các cung nữ dọn dẹp chắc hẳn vừa mới rời đi không lâu, nàng lấy từ trong ngực áo ra bức thư đã chuẩn bị sẵn đặt lên ngự án, vì sợ bức thư bị gió thổi bay hoặc Cẩu hoàng đế không để ý đến, nàng cẩn thận đặt bức thư ngay giữa bàn, dùng viên trấn thạch để đè lên.
Sắp xếp xong xuôi, Đường Vãn không lưu lại thêm giây nào mà nhanh chóng trở về hiện tại.
Sau buổi triều sớm, Lục Uyên bước vào Ngự Thư Phòng, ngay lập tức nhìn thấy trên bàn có thứ gì đó không được sắp xếp theo quy tắc.
Hắn nhíu mày.
Đức Phúc hầu cận bên cạnh thấy trấn thạch không được đặt đúng chỗ, trong lòng ngầm mắng những kẻ dưới làm việc qua loa cẩu thả.
Ông ta bước lên hai bước định vươn tay chỉnh lại mọi thứ, miệng vẫn nói:
"Nô tài quản giáo không nghiêm, khiến bọn hạ nhân càng ngày càng lười biếng, nnô tài lập tức chỉnh lại cho ngài…"
Đức Phúc đang chuẩn bị chỉnh lại đồ đạc thì đột nhiên giọng nói của ông ta ngưng bặt, ông ta trừng mắt kinh ngạc nhìn vào tờ giấy đang bị trấn thạch đè lên.
Tờ giấy ấy dù có hóa thành tro, ông ta cũng không thể nào không nhận ra.
Lục Uyên bước tới cầm tờ giấy vốn không thuộc về thời đại này lên, nhìn chăm chú vào những dòng chữ trên đó. Nét chữ trên giấy lần này không còn lem nhem cẩu thả như trước mà lại cứng cáp, uyển chuyển, một lối chữ khải thật sự rất đẹp.
"Hoàng đế đại nhân o(* ̄︶ ̄*)o, chúng ta bàn bạc một chuyện nhé! Ngài hủy bỏ lệnh truy nã được không? Đổi lại ta hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ quấy rầy ngài nữa, không làm phiền ngài nữa, hoặc nếu ngài có điều kiện gì, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng. Ta với ngài vốn chẳng có thâm thù đại hận gì, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Ta không phải thích khách, hẳn là với sự sáng suốt của ngài đã sớm nhận ra điều đó rồi, đúng không? Vậy nên, chúng ta thực sự không cần thiết phải đánh nhau đến ngươi sống ta chết đâu, ngài nói xem?
Nếu ngài đồng ý thì vào giờ Tuất ngày mai hãy thắp lên một tràng pháo hoa, đến lúc ấy, ta sẽ tới đình giữa hồ trong Ngự hoa viên để cùng ngài đàm luận."
Là thư cầu hòa sao!
Lục Uyên cầm tờ giấy tiện tay ném sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra lệnh truy nã đã gây phiền phức cho nàng.
Hắn nhìn địa điểm mà nàng chọn để đàm phán, thấy nàng quả có chút khôn ngoan, cũng không đến nỗi ngu ngốc hoàn toàn.
---
Tại căn hộ, Đường Vãn bắt đầu suy tính về tính khả thi của kế hoạch này, không biết liệu Cẩu hoàng đế có đồng ý hay không, lần này, nàng đã cẩn thận chọn địa điểm đàm phán là đình giữa hồ trong Ngự hoa viên, nơi bốn bề là nước khiến đối phương dù muốn cũng khó mà mai phục người.
Nàng cũng lo lắng rằng đối phương sẽ giăng bẫy để bắt nàng, nếu vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc trong thảm họa sao.
Ngày hôm sau, Đường Vãn mặc một bộ quần áo dễ dàng cho việc hành động, mang theo kính nhìn đêm và đúng giờ xuất hiện trên mái một tòa nhà gần Ngự hoa viên.
Nàng nằm sấp trên mái nhà, lấy kính nhìn đêm ra quan sát xung quanh, chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện có bóng người loáng thoáng xuất hiện trên Quan Tinh Lâu rồi quay đầu nhìn về phía hồ nước. Đình giữa hồ trông vắng lặng, đến cả màn che trong đình cũng đã được thu dọn.
Lúc này, một người đang ngồi bên trong đình chính là Thiên Khải Đế trong bộ hoàng bào màu vàng sáng, xung quanh hắn không có bất kỳ ai.
Xem ra đối phương tỏ ra rất có thành ý.
Vào giờ Tuất, pháo hoa bùng lên sáng rực trên bầu trời tạo nên ánh sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, Đường Vãn vẫn không vội vàng hành động, nàng tiếp tục chờ đợi, khi giao dịch với người khác cần phải thận trọng, nhất là đối phương lại là một vị đế vương.
Nàng nhìn chăm chú vào mặt nước lấp lánh ánh trăng, lại đưa mắt nhìn về phía giả sơn gần đình giữa hồ, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến nàng càng thêm bất an.
Trong đình, Lục Uyên ngắm nhìn pháo hoa tàn lụi nhưng bóng dáng nữ tử đáng lẽ phải xuất hiện vẫn chưa thấy đâu.
Hắn cũng chẳng hề tỏ ra lo lắng, tự rót cho mình một ly rượu thản nhiên uống, phong thái ung dung tựa như đang thưởng nguyệt chứ chẳng phải đang đợi ai.
Nếu có người mai phục, khả năng lớn nhất là dưới nước hoặc trên đỉnh giả sơn đối diện, nơi đó là vị trí thích hợp nhất để cài cung thủ mà vẫn trong tầm bắn.
Nhưng khi nhìn kỹ, trên giả sơn không có bóng người, chẳng lẽ họ giấu cung thủ ở một nơi xa hơn?
Đường Vãn tiếp tục hướng ánh nhìn xa hơn về phía một tòa nhà cách đó không xa, dưới ánh trăng nhạt nhòa, nàng mơ hồ thấy bóng người trên mái nhà.
Nàng cẩn thận quan sát một lúc, quả nhiên có mai phục.
Chắc chắn là trong nước cũng có người.
Nàng lại chuyển tầm nhìn về phía mặt hồ, quan sát kỹ. Không bao lâu sau, nàng phát hiện có những ống thở mỏng manh lộ ra trên mặt nước, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bỏ qua, may mắn thay, chiếc kính nhìn đêm mà nàng mang theo đạt tiêu chuẩn quân dụng, nếu là loại thông thường có lẽ sẽ không thấy được.
Cẩu hoàng đế Thiên Khải quả nhiên đã giăng lưới khắp nơi chỉ chờ nàng mắc câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro