Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Lời Nhắn Huênh...
2024-09-29 21:58:35
Hắn ta đặt ấm trà xuống thưa rằng: "Bẩm Hoàng thượng, trong ấm trà có thành phần của thuốc xổ."
Đức Phúc công công cùng đám cung nữ, thái giám xung quanh mặt mày tái nhợt như đã mất hết sinh khí.
Trước khi có kết quả, bọn họ như còn tạm hoãn, nhưng sau khi có kết quả, họ thật sự không còn đường sống nữa.
Đức Phúc quay người lại nhìn về phía cung nữ hầu hạ: "Hôm nay, trà này ai pha?"
Phỉ Thúy nghe vậy mặt trắng bệch: "Phịch" một tiếng, nàng ta quỳ sụp xuống không ngừng dập đầu tạ tội trước ngai vàng.
"Bẩm Hoàng thượng, nô tì tuyệt không hạ dược."
Cả đám cung nữ, thái giám xung quanh đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
"Lôi nàng ra ngoài."
"Bẩm Hoàng thượng, nô tì oan uổng mà!" Phỉ Thúy thảm thiết kêu oan nhưng không ai dám đứng ra biện hộ cho nàng, hai thị vệ mặc giáp đen bước lên không nói lời nào liền kéo nàng ta ra ngoài.
Giang thái y thu dọn hòm thuốc, trong lúc vô tình, khoé mắt hắn ta liếc thấy trên mặt đất cách đó không xa có một tờ giấy Tuyên, hắn ta chỉ nhìn thoáng qua không mảy may để ý thêm. Tuy nhiên, Đức Lộc công công lại để tâm, hắn ta đi đến cúi người nhặt tờ giấy lên, vừa thấy những dòng chữ trên đó sắc mặt hắn lập tức đổi xoạch.
Đức Lộc cầm tờ giấy Tuyên như cầm phải than hồng, tay run rẩy như cái sàng, sợ hãi vô cùng mà quỳ xuống thưa rằng: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài vừa nhặt được tờ giấy này từ phía sau."
Đức Phúc nhìn thấy đồ đệ mình run rẩy đến thế, thật muốn xông lên mà đá cho vài cước, chỉ là một tờ giấy thôi, cớ sao hắn ta phải sợ hãi đến mức đó, thật không ra gì!
Không cần Thiên Khải đế ra hiệu, Đức Phúc đã bước tới nhận lấy tờ giấy từ tay Đức Lộc, ánh mắt vô tình liếc qua nội dung trên đó. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân ông ta lạnh buốt, một cơn rét từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Ôi chao, trời đất ơi!
Lão gia không nên nhìn nội dung trên đó!
Đức Phúc cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, giữ cho chúng vững vàng mà dâng tờ giấy lên trước mặt Lục Uyên.
Khi ánh mắt Lục Uyên chạm đến tờ giấy Tuyên, bầu không khí trong điện lập tức trở nên căng thẳng. Những người xung quanh cảm nhận rõ rệt luồng khí lạnh đang bao trùm toả ra từ bậc quân vương.
Trên gương mặt lạnh lùng, đẹp đẽ đến gần như yêu nghiệt của Lục Uyên, giờ đây phủ thêm một tầng băng giá.
Chữ trên giấy nguệch ngoạc như chó cào, nét chữ xấu xí, hình dạng kỳ quái nhưng không làm ảnh hưởng đến việc đọc, nội dung trên đó thô tục đầy vẻ khinh miệt.
“Cẩu Hoàng đế, có mệt mỏi vì tiêu chảy không? Muốn tìm ta à, mơ đi! Bổn cô nương là thiên thần hạ phàm, ngươi dám bóp cổ ta, ngươi cứ đợi mà chết đi!”
Trên tờ giấy còn vẽ một con rùa sống động, con rùa ấy đang đối diện với hắn như thể đang trêu chọc sự bất lực của hắn.
Đường Vãn để lại lời nhắn này không phải để khiêu khích hắn, mà là để bảo vệ những người khác, dù sao thì nếu hoàng đế gặp chuyện, những cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh sẽ chịu khổ lây.
Cô làm gì thì sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt không muốn liên luỵ đến người khác.
Còn việc chọc giận Thiên Khải đế, đó chỉ là việc tiện tay mà thôi.
Sắc mặt Lục Uyên lạnh lùng như nước, tờ giấy trong tay hắn bị bóp thành một nắm rồi thả ra biến thành những mảnh vụn nhỏ, vụn giấy trắng rơi lã chã từ kẽ ngón tay của hắn.
"Truy lùng! Hôm nay dù có phải đào đất ba thước đất cũng phải tìm ra nàng ta!"
Mọi người trong thư phòng đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của hoàng đế, ai nấy đều run rẩy không dám thở mạnh, đặc biệt là hai người Đức Phúc và Đức Lộc đã nhìn thấy tờ giấy, mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Họ lo lắng hoàng thượng sẽ ra tay giết người diệt khẩu, thế thì cả hai sẽ thê thảm vô cùng.
Lấy Tử Thần cung làm trung tâm, cả hoàng cung lập tức rực sáng với những đuôi lửa, đó là những đội cấm quân của Thiên tử, tay cầm đuốc tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Vĩnh Xuân cung.
Những cung nữ trực đêm nghe thấy âm thanh bên ngoài lập tức đứng dậy, căng tai nghe ngóng động tĩnh.
"Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Có cung nữ tò mò thò đầu ra ngoài muốn nhìn nhưng cửa cung đã bị khoá, không còn cách nào ra ngoài xem.
"Chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi."
"Ta nghe nói người ở Thừa n cung đã tự tử, không biết có liên quan gì đến chuyện này không." Có người thì thầm nói nhỏ.
"Không thể nào! Người như nàng ta làm sao hoàng thượng lại phải vì nàng ta mà náo động đến thế?"
"Thực ra mà nói, vị ấy thật chẳng biết điều gì cả, khi Tiên đế còn tại vị hết mực sủng ái nàng ta, nay Tiên đế đã khuất, nếu nàng ta thật lòng muốn theo chân Tiên đế, ngày ấy đáng lẽ đã nên cùng đi theo Tiên đế rồi, giờ đây ở đây giả vờ giả vịt chẳng sợ người đời chê cười hay sao."
"Phì, tâm tư nàng ta ôm ấp thế nào, trong cung ai mà không tỏ rõ, chỉ có nàng ta tưởng mình đã che giấu được tất cả mà thôi."
Lúc này, một cung nữ lớn tuổi từ chính điện bước ra tình cờ nghe thấy cuộc bàn luận của các nàng, thấy họ càng lúc càng nói quá đà, sắc mặt bà trầm xuống tiến lên quát mắng: "Việc của chủ tử làm sao các ngươi có thể tuỳ tiện luận bàn như thế, nếu còn dám nói năng không biết nặng nhẹ như vậy sau lưng người khác, đừng trách ta không nể tình mà tâu với Thái phi."
Mấy cung nữ trực đêm hoảng sợ không dám hé răng thêm.
Đúng lúc ấy, cửa Vĩnh Xuân cung bỗng vang lên tiếng gõ, đại cung nữ cầm đèn lồng bước tới, ra lệnh cho vài tiểu thái giám mở cửa, chỉ thấy một đội thị vệ mặc hắc giáp đứng ngoài cửa trông dữ tợn và oai phong.
Thị vệ trưởng dẫn đầu hướng về phía đại cung nữ, nói: "Có thích khách lẻn vào hoàng cung, phụng chỉ của Hoàng thượng lệnh khám xét các cung., để đảm bảo an toàn cho chủ tử các cung, xin hãy hợp tác."
Đại cung nữ nhíu mày nhưng không phản đối, đáp rằng: "Thái phi đã nghỉ ngơi, việc này cho phép ta vào bẩm báo trước."
"Được, nhưng mong ngươi nhanh chóng."
Chẳng bao lâu sau, đại cung nữ vội vàng quay lại, đối diện với thị vệ, bà ta nói: "Khám xét đi."
Thị vệ trưởng phất tay, đám thị vệ mặc hắc giáp từ phía sau nhanh chóng tràn vào lần lượt khám xét từng gian điện.
Dù là chủ tử đang nghỉ hay hạ nhân đang thức, tất cả đều bị đánh thức không ai dám nhúc nhích, đều mặc cho hắc giáp thị vệ lục soát.
Đám thị vệ hành động thuần thục, chỉ trong chốc lát đã khám xét xong các cung điện.
"Không có."
"Không có."
...
Lần lượt từng thị vệ báo cáo lại xác định Vĩnh Xuân Cung không có thích khách.
Đại cung nữ cùng đám thái giám lớn nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lo lắng chỉ sợ có điều gì không ổn, đến lúc đó người chịu tội trước tiên chính là họ.
Thị vệ trưởng quay sang đại cung nữ, nói: "Thích khách này vô cùng gian xảo, đầy mưu kế quỷ quyệt, nếu thấy người nào khả nghi, xin hãy báo ngay."
"Chắc chắn rồi."
"Xin lỗi đã làm phiền." Thị vệ trưởng vung tay dẫn theo đội ngũ rời khỏi, hướng về phía cung điện khác.
Đợi đến khi bọn họ đi khỏi, tất cả mọi người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy tên thích khách này gan to thật, dám xông cả vào hoàng cung."
"Đừng lo lắng, cho dù thích khách có lợi hại đến đâu thì hắc giáp thị vệ nhất định sẽ bắt được hắn."
"Đúng là náo động không yên mà."
"Không hiểu sao lòng ta lúc này lại cảm thấy bất an."
"Ta cũng vậy."
"Chỉ mong chuyện này không liên lụy đến chúng ta là được."
Đại cung nữ không để tâm đến những lời bàn tán ấy, cũng không tham gia vào, chỉ nghiêm khắc mắng bọn họ: "Không được nói nhiều, mau trở về vị trí của mình đi, nếu làm kinh động đến giấc nghỉ của Thái phi, các ngươi cẩn thận lấy thân ra mà chịu tội."
Cung nữ, thái giám vội im lặng, chỉ biết nhìn theo bóng đại cung nữ bước vào chính điện.
Bước chân nhẹ nhàng, đại cung nữ tiến vào tẩm điện cung kính thưa với người bên trong màn trướng: "Nương nương, bọn họ đã đi rồi."
"Hãy quản lý kỹ những người dưới quyền." Một giọng nói dịu dàng nhưng pha chút lạnh lùng vọng ra từ phía sau rèm.
"Vâng."
Sau khi đại cung nữ rời đi, từ phía sau rèm lại vang lên một lời nói khe khẽ: "Hắn sắp ra tay rồi sao?"
Không một ai đáp lại lời bà ta.
Tình cảnh này không chỉ diễn ra tại Vĩnh Xuân cung mà còn ở nhiều cung điện khác trong hoàng cung, có người thuận theo, có kẻ chống đối, mà những kẻ chống đối thường phải chịu hậu quả thảm khốc.
Đêm nay, những tâm hồn nhạy cảm đã bị lay động.
Đêm nay, rõ ràng là một đêm không thể ngủ yên!
Đức Phúc công công cùng đám cung nữ, thái giám xung quanh mặt mày tái nhợt như đã mất hết sinh khí.
Trước khi có kết quả, bọn họ như còn tạm hoãn, nhưng sau khi có kết quả, họ thật sự không còn đường sống nữa.
Đức Phúc quay người lại nhìn về phía cung nữ hầu hạ: "Hôm nay, trà này ai pha?"
Phỉ Thúy nghe vậy mặt trắng bệch: "Phịch" một tiếng, nàng ta quỳ sụp xuống không ngừng dập đầu tạ tội trước ngai vàng.
"Bẩm Hoàng thượng, nô tì tuyệt không hạ dược."
Cả đám cung nữ, thái giám xung quanh đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
"Lôi nàng ra ngoài."
"Bẩm Hoàng thượng, nô tì oan uổng mà!" Phỉ Thúy thảm thiết kêu oan nhưng không ai dám đứng ra biện hộ cho nàng, hai thị vệ mặc giáp đen bước lên không nói lời nào liền kéo nàng ta ra ngoài.
Giang thái y thu dọn hòm thuốc, trong lúc vô tình, khoé mắt hắn ta liếc thấy trên mặt đất cách đó không xa có một tờ giấy Tuyên, hắn ta chỉ nhìn thoáng qua không mảy may để ý thêm. Tuy nhiên, Đức Lộc công công lại để tâm, hắn ta đi đến cúi người nhặt tờ giấy lên, vừa thấy những dòng chữ trên đó sắc mặt hắn lập tức đổi xoạch.
Đức Lộc cầm tờ giấy Tuyên như cầm phải than hồng, tay run rẩy như cái sàng, sợ hãi vô cùng mà quỳ xuống thưa rằng: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài vừa nhặt được tờ giấy này từ phía sau."
Đức Phúc nhìn thấy đồ đệ mình run rẩy đến thế, thật muốn xông lên mà đá cho vài cước, chỉ là một tờ giấy thôi, cớ sao hắn ta phải sợ hãi đến mức đó, thật không ra gì!
Không cần Thiên Khải đế ra hiệu, Đức Phúc đã bước tới nhận lấy tờ giấy từ tay Đức Lộc, ánh mắt vô tình liếc qua nội dung trên đó. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân ông ta lạnh buốt, một cơn rét từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Ôi chao, trời đất ơi!
Lão gia không nên nhìn nội dung trên đó!
Đức Phúc cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, giữ cho chúng vững vàng mà dâng tờ giấy lên trước mặt Lục Uyên.
Khi ánh mắt Lục Uyên chạm đến tờ giấy Tuyên, bầu không khí trong điện lập tức trở nên căng thẳng. Những người xung quanh cảm nhận rõ rệt luồng khí lạnh đang bao trùm toả ra từ bậc quân vương.
Trên gương mặt lạnh lùng, đẹp đẽ đến gần như yêu nghiệt của Lục Uyên, giờ đây phủ thêm một tầng băng giá.
Chữ trên giấy nguệch ngoạc như chó cào, nét chữ xấu xí, hình dạng kỳ quái nhưng không làm ảnh hưởng đến việc đọc, nội dung trên đó thô tục đầy vẻ khinh miệt.
“Cẩu Hoàng đế, có mệt mỏi vì tiêu chảy không? Muốn tìm ta à, mơ đi! Bổn cô nương là thiên thần hạ phàm, ngươi dám bóp cổ ta, ngươi cứ đợi mà chết đi!”
Trên tờ giấy còn vẽ một con rùa sống động, con rùa ấy đang đối diện với hắn như thể đang trêu chọc sự bất lực của hắn.
Đường Vãn để lại lời nhắn này không phải để khiêu khích hắn, mà là để bảo vệ những người khác, dù sao thì nếu hoàng đế gặp chuyện, những cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh sẽ chịu khổ lây.
Cô làm gì thì sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt không muốn liên luỵ đến người khác.
Còn việc chọc giận Thiên Khải đế, đó chỉ là việc tiện tay mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Lục Uyên lạnh lùng như nước, tờ giấy trong tay hắn bị bóp thành một nắm rồi thả ra biến thành những mảnh vụn nhỏ, vụn giấy trắng rơi lã chã từ kẽ ngón tay của hắn.
"Truy lùng! Hôm nay dù có phải đào đất ba thước đất cũng phải tìm ra nàng ta!"
Mọi người trong thư phòng đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của hoàng đế, ai nấy đều run rẩy không dám thở mạnh, đặc biệt là hai người Đức Phúc và Đức Lộc đã nhìn thấy tờ giấy, mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Họ lo lắng hoàng thượng sẽ ra tay giết người diệt khẩu, thế thì cả hai sẽ thê thảm vô cùng.
Lấy Tử Thần cung làm trung tâm, cả hoàng cung lập tức rực sáng với những đuôi lửa, đó là những đội cấm quân của Thiên tử, tay cầm đuốc tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Vĩnh Xuân cung.
Những cung nữ trực đêm nghe thấy âm thanh bên ngoài lập tức đứng dậy, căng tai nghe ngóng động tĩnh.
"Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Có cung nữ tò mò thò đầu ra ngoài muốn nhìn nhưng cửa cung đã bị khoá, không còn cách nào ra ngoài xem.
"Chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi."
"Ta nghe nói người ở Thừa n cung đã tự tử, không biết có liên quan gì đến chuyện này không." Có người thì thầm nói nhỏ.
"Không thể nào! Người như nàng ta làm sao hoàng thượng lại phải vì nàng ta mà náo động đến thế?"
"Thực ra mà nói, vị ấy thật chẳng biết điều gì cả, khi Tiên đế còn tại vị hết mực sủng ái nàng ta, nay Tiên đế đã khuất, nếu nàng ta thật lòng muốn theo chân Tiên đế, ngày ấy đáng lẽ đã nên cùng đi theo Tiên đế rồi, giờ đây ở đây giả vờ giả vịt chẳng sợ người đời chê cười hay sao."
"Phì, tâm tư nàng ta ôm ấp thế nào, trong cung ai mà không tỏ rõ, chỉ có nàng ta tưởng mình đã che giấu được tất cả mà thôi."
Lúc này, một cung nữ lớn tuổi từ chính điện bước ra tình cờ nghe thấy cuộc bàn luận của các nàng, thấy họ càng lúc càng nói quá đà, sắc mặt bà trầm xuống tiến lên quát mắng: "Việc của chủ tử làm sao các ngươi có thể tuỳ tiện luận bàn như thế, nếu còn dám nói năng không biết nặng nhẹ như vậy sau lưng người khác, đừng trách ta không nể tình mà tâu với Thái phi."
Mấy cung nữ trực đêm hoảng sợ không dám hé răng thêm.
Đúng lúc ấy, cửa Vĩnh Xuân cung bỗng vang lên tiếng gõ, đại cung nữ cầm đèn lồng bước tới, ra lệnh cho vài tiểu thái giám mở cửa, chỉ thấy một đội thị vệ mặc hắc giáp đứng ngoài cửa trông dữ tợn và oai phong.
Thị vệ trưởng dẫn đầu hướng về phía đại cung nữ, nói: "Có thích khách lẻn vào hoàng cung, phụng chỉ của Hoàng thượng lệnh khám xét các cung., để đảm bảo an toàn cho chủ tử các cung, xin hãy hợp tác."
Đại cung nữ nhíu mày nhưng không phản đối, đáp rằng: "Thái phi đã nghỉ ngơi, việc này cho phép ta vào bẩm báo trước."
"Được, nhưng mong ngươi nhanh chóng."
Chẳng bao lâu sau, đại cung nữ vội vàng quay lại, đối diện với thị vệ, bà ta nói: "Khám xét đi."
Thị vệ trưởng phất tay, đám thị vệ mặc hắc giáp từ phía sau nhanh chóng tràn vào lần lượt khám xét từng gian điện.
Dù là chủ tử đang nghỉ hay hạ nhân đang thức, tất cả đều bị đánh thức không ai dám nhúc nhích, đều mặc cho hắc giáp thị vệ lục soát.
Đám thị vệ hành động thuần thục, chỉ trong chốc lát đã khám xét xong các cung điện.
"Không có."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có."
...
Lần lượt từng thị vệ báo cáo lại xác định Vĩnh Xuân Cung không có thích khách.
Đại cung nữ cùng đám thái giám lớn nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lo lắng chỉ sợ có điều gì không ổn, đến lúc đó người chịu tội trước tiên chính là họ.
Thị vệ trưởng quay sang đại cung nữ, nói: "Thích khách này vô cùng gian xảo, đầy mưu kế quỷ quyệt, nếu thấy người nào khả nghi, xin hãy báo ngay."
"Chắc chắn rồi."
"Xin lỗi đã làm phiền." Thị vệ trưởng vung tay dẫn theo đội ngũ rời khỏi, hướng về phía cung điện khác.
Đợi đến khi bọn họ đi khỏi, tất cả mọi người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy tên thích khách này gan to thật, dám xông cả vào hoàng cung."
"Đừng lo lắng, cho dù thích khách có lợi hại đến đâu thì hắc giáp thị vệ nhất định sẽ bắt được hắn."
"Đúng là náo động không yên mà."
"Không hiểu sao lòng ta lúc này lại cảm thấy bất an."
"Ta cũng vậy."
"Chỉ mong chuyện này không liên lụy đến chúng ta là được."
Đại cung nữ không để tâm đến những lời bàn tán ấy, cũng không tham gia vào, chỉ nghiêm khắc mắng bọn họ: "Không được nói nhiều, mau trở về vị trí của mình đi, nếu làm kinh động đến giấc nghỉ của Thái phi, các ngươi cẩn thận lấy thân ra mà chịu tội."
Cung nữ, thái giám vội im lặng, chỉ biết nhìn theo bóng đại cung nữ bước vào chính điện.
Bước chân nhẹ nhàng, đại cung nữ tiến vào tẩm điện cung kính thưa với người bên trong màn trướng: "Nương nương, bọn họ đã đi rồi."
"Hãy quản lý kỹ những người dưới quyền." Một giọng nói dịu dàng nhưng pha chút lạnh lùng vọng ra từ phía sau rèm.
"Vâng."
Sau khi đại cung nữ rời đi, từ phía sau rèm lại vang lên một lời nói khe khẽ: "Hắn sắp ra tay rồi sao?"
Không một ai đáp lại lời bà ta.
Tình cảnh này không chỉ diễn ra tại Vĩnh Xuân cung mà còn ở nhiều cung điện khác trong hoàng cung, có người thuận theo, có kẻ chống đối, mà những kẻ chống đối thường phải chịu hậu quả thảm khốc.
Đêm nay, những tâm hồn nhạy cảm đã bị lay động.
Đêm nay, rõ ràng là một đêm không thể ngủ yên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro