Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Rơi Vào Lòng
2024-09-29 21:58:35
Mặc dù lệnh truy nã đã được bãi bỏ nhưng không chắc liệu lúc nào đó nó có thể được ban ra lần nữa, khi đó, Lại Mã Tử sẽ được dịp phát đạt.
Ôm tâm tư như vậy, Lại Mã Tử dù thế nào cũng muốn bắt lấy nữ nhân kia.
Hắn ta giữ một khoảng cách không quá gần, không quá xa mà bám theo, cho đến khi thấy nàng rẽ vào một con hẻm, mắt hắn ta sáng lên nghĩ rằng cơ hội đã tới. Nhưng khi hắn ta đuổi vào hẻm thì lại thấy hẻm vắng tanh không có một bóng người.
“Người đâu rồi?”
Lại Mã Tử nhìn quanh quất bốn phía nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
“Chạy đi đâu rồi?”
“Giống như gặp quỷ vậy.”
Hắn ta lẩm bẩm trong miệng thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Lại Mã Tử quay người lại, ngạc nhiên khi thấy nữ nhân kia đứng ngay sau mình, không thể hiểu nổi nàng làm thế nào đến đó.
Chưa kịp động thủ là hắn ta đã cảm thấy như bị sét đánh trúng, một luồng điện chạy khắp người khiến thân thể hắn ta run lên vài cái rồi ngã gục xuống không còn cử động được.
Sau khi rời khỏi Dư Châu phủ, Đường Vãn tiếp tục đến các nơi khác để kiểm tra, xác nhận rằng lệnh truy nã ở mọi nơi đều đã được bãi bỏ, lúc này nàng mới thực sự yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, nàng dự định sẽ ở yên trong nhà không mạo hiểm rong chơi ở Thiên Khải Quốc, đợi qua một thời gian nữa khi mọi việc lắng xuống, rồi hãy tiếp tục vui chơi cũng không muộn.
Đã có hy vọng sống, Đường Vãn cũng không định ngồi chờ chết, nàng bắt đầu chuẩn bị viết kịch bản.
Những ngày sau đó, Đường Vãn bắt đầu chọn lựa đề tài, sau khi xác định đề tài, nàng liền tìm kiếm tư liệu để hoàn thiện kịch bản, đảm bảo tính chính xác và tránh những sai sót sơ đẳng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một tháng tựa như bóng câu qua cửa sổ.
Thiên Khải Quốc
Trong ngự thư phòng, Ninh Từ Viễn đứng ở dưới trướng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nói của hắn ta vang lên.
“Kể từ khi nàng xuất hiện ở Dư Châu phủ một lần, từ đó về sau không còn ai phát hiện tung tích của nàng nữa. Theo lời người chứng kiến, nàng có lẽ đã đến cổng thành để xác nhận lệnh truy nã có được bãi bỏ hay không.”
“Ở các phủ khác cũng có người nói đã nhìn thấy nhưng tin tức đều không chính xác.”
Ninh Từ Viễn lo lắng nhìn lên hoàng đế ngồi phía trên.
“Tiếp tục truy tìm.”
“Thần tuân chỉ.”
Sau khi Ninh Từ Viễn rời đi, Công bộ Thượng thư vội vã tiến vào, ông vừa định hành lễ thì người ngồi trên đã cất lời.
“Việc nghiên cứu giấy trắng đã có kết quả chưa?”
Công bộ Thượng thư biết rằng thánh thượng muốn hỏi về việc này, trong lòng không khỏi bồn chồn: “Khởi bẩm bệ hạ, các thợ thủ công đã thử nhiều cách nhưng vẫn chưa đạt được độ trắng mịn như vậy. Thần đã yêu cầu bọn họ tăng cường nghiên cứu, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.”
“Không lâu nữa?” Giọng Lục Uyên trầm xuống, ngữ điệu bình thản: “Cho các ngươi một tháng, trong vòng một tháng phải hoàn thành.”
Dù biết rằng một tháng là thời gian rất khó để hoàn thành, nhưng Công bộ Thượng thư không dám nói "không", chỉ có thể cứng rắn đáp ứng.
“Thần tuân chỉ.”
Ở nơi khác, đã một tháng kể từ lần Đường Vãn rút máu xét nghiệm, sau khi nhận được thông báo từ Lâm Quyến nàng lại đến bệnh viện để tiếp tục xét nghiệm.
Lâm Quyến và Đường Vãn cùng bước đi trên hành lang, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của nàng: “Nếu lần này kết quả tốt thì em không cần lo lắng gì nữa.”
“Ừ.” Đường Vãn gật đầu, dường như cảm thấy có điều gì liền vội vàng nói với Lâm Quyến.
“Em đi nhà vệ sinh một chút, anh đừng đợi em, chút nữa em sẽ tự quay lại.”
Không đợi Lâm Quyến kịp mở lời, Đường Vãn đã vội vàng lao về phía nhà vệ sinh, nhưng khi nàng vừa rẽ qua góc đã liền biến mất không dấu vết.
Thiên Khải Quốc.
Đoàn nghi trượng của hoàng đế đang tiến về Từ Ninh cung, tất cả cung nữ, thái giám và thị vệ trên đường gặp đoàn nghi trượng đều vội quỳ xuống, cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn.
Trên kiệu, Lục Uyên nhắm mắt lại thư thái ngồi dựa lưng.
Bỗng nhiên, một tia sáng trắng lóe lên, một bóng người từ trên không trung đột ngột rơi xuống không hề báo trước và ngã thẳng vào lòng hoàng đế, thái giám khiêng kiệu chỉ cảm thấy vai mình đột nhiên nặng hơn.
Lục Uyên ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay.
Đường Vãn chỉ cảm thấy dưới thân mình vừa nóng vừa mềm, lại có chút cứng cáp. Khi nàng mở mắt ra, chiếc áo bào màu vàng sáng hiện lên trước mắt, trên đó là hoa văn hình rồng được chạm khắc tinh xảo, trong khoảnh khắc, trong đầu nàng "ầm" một tiếng như sét đánh ngang tai.
"Đệt thật!"
Vì quá kinh ngạc, nàng không tự chủ mà thốt ra một tiếng chửi thề tráng lệ.
Tiếng "Đệt thật" này như một công tắc mở ra, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ đoàn nghi trượng.
Thái giám khiêng kiệu ngơ ngác nhìn nàng rồi sau đó liền lộ vẻ ngộ ra, thảo nào kiệu lại nặng hơn, hóa ra trong lòng hoàng thượng có thêm một mỹ nhân.
Đức Phúc trợn tròn mắt.
Đây, đây, đây... yêu nữ này làm sao lại rơi vào lòng thánh thượng chứ?
Thị vệ, thái giám và cung nữ trong đoàn nghi trượng ai nấy đều mở to mắt không tin nổi vào những gì mình thấy, thậm chí họ còn quên cả cung quy “không được nhìn thẳng vào thánh thượng”.
Đừng nói là họ ngạc nhiên, ngay cả Lục Uyên cũng ngẩn người ra trong hai giây, giây tiếp theo, khi tất cả mọi người vẫn còn đang sửng sốt, tay của hắn đã hướng về phía cổ của nàng.
Đường Vãn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, khi thấy tay của hắn đưa ra, nàng lập tức dùng hai tay ôm chặt lấy cổ mình.
Ngươi đừng hòng bóp cổ ta nữa!
Đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng của nàng long lanh như đang nói "Ngươi đừng mong giết được ta".
Trong tâm trí Đường Vãn không ngừng gọi thầm "trở về nhà", nhưng cái kỹ năng này dường như lại một lần nữa mất tác dụng. Không, chính xác hơn là nó lại đang trong thời gian chờ hồi chiêu, năng lượng chưa tích đủ.
Nàng không rõ cần phải mất bao lâu nó mới hồi phục, nhưng trong lòng cũng đoán được khoảng thời gian.
Việc nàng cần làm bây giờ chính là câu giờ, trong thời gian này phải bảo toàn mạng sống, không để vị hoàng đế này kết liễu mình.
“Á... này!”
Nàng vừa mở miệng thì tên cẩu hoàng đế liền nhét vào miệng nàng một viên gì đó, thứ ấy lập tức trôi xuống cổ họng.
"Khụ khụ khụ."
Đường Vãn ho sặc sụa, cố gắng đưa tay vào họng để móc thứ ấy ra nhưng vô ích.
Lục Uyên cũng không ngăn cản, chỉ bình thản nhìn nàng làm việc vô ích.
Vài phút sau, Đường Vãn ngừng móc họng, cơn ho kịch liệt khiến khóe mắt nàng rơm rớm nước, đôi mắt ầng ậc nước giận dữ nhìn hắn.
"Ngươi cho ta ăn thứ gì vậy?" Đường Vãn nghiến răng hét lên.
Mặc dù không biết đó là thứ gì nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp.
Đám người trong đoàn nghi trượng nghe thấy nữ thích khách nói những lời đại nghịch bất đạo đấy, ai nấy đều kinh ngạc trước sự bạo gan của nàng.
Nữ thích khách này thật sự là gan to bằng trời, dám dùng những từ như "ngươi" và "ta" để nói với hoàng đế, càng quan trọng hơn là nàng còn dám la hét với thánh thượng.
Lục Uyên cũng không để tâm đến cách xưng hô hay thái độ của nàng, nữ tử này ngay cả từ "cẩu hoàng đế" mà cũng nói thành thục, còn điều gì mà nàng không dám nói nữa chứ.
Giọng hắn bình thản, từng chữ một lạnh lùng thốt ra hai từ: "Độc dược."
Quả nhiên là vậy!
Đường Vãn hít một hơi sâu, thần thái tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu đầy khinh bỉ: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao, đừng đùa nữa, ngươi là một vị hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện mang theo độc dược bên mình. Ngươi lừa kẻ không biết thì còn được nhưng muốn dùng thủ đoạn ấy lừa ta thì ngươi quả là quá coi thường ta rồi."
Lục Uyên cười khẽ nhìn nữ tử kiêu ngạo trước mặt: "Không ngại thì cứ thử xem."
Ôm tâm tư như vậy, Lại Mã Tử dù thế nào cũng muốn bắt lấy nữ nhân kia.
Hắn ta giữ một khoảng cách không quá gần, không quá xa mà bám theo, cho đến khi thấy nàng rẽ vào một con hẻm, mắt hắn ta sáng lên nghĩ rằng cơ hội đã tới. Nhưng khi hắn ta đuổi vào hẻm thì lại thấy hẻm vắng tanh không có một bóng người.
“Người đâu rồi?”
Lại Mã Tử nhìn quanh quất bốn phía nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
“Chạy đi đâu rồi?”
“Giống như gặp quỷ vậy.”
Hắn ta lẩm bẩm trong miệng thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Lại Mã Tử quay người lại, ngạc nhiên khi thấy nữ nhân kia đứng ngay sau mình, không thể hiểu nổi nàng làm thế nào đến đó.
Chưa kịp động thủ là hắn ta đã cảm thấy như bị sét đánh trúng, một luồng điện chạy khắp người khiến thân thể hắn ta run lên vài cái rồi ngã gục xuống không còn cử động được.
Sau khi rời khỏi Dư Châu phủ, Đường Vãn tiếp tục đến các nơi khác để kiểm tra, xác nhận rằng lệnh truy nã ở mọi nơi đều đã được bãi bỏ, lúc này nàng mới thực sự yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, nàng dự định sẽ ở yên trong nhà không mạo hiểm rong chơi ở Thiên Khải Quốc, đợi qua một thời gian nữa khi mọi việc lắng xuống, rồi hãy tiếp tục vui chơi cũng không muộn.
Đã có hy vọng sống, Đường Vãn cũng không định ngồi chờ chết, nàng bắt đầu chuẩn bị viết kịch bản.
Những ngày sau đó, Đường Vãn bắt đầu chọn lựa đề tài, sau khi xác định đề tài, nàng liền tìm kiếm tư liệu để hoàn thiện kịch bản, đảm bảo tính chính xác và tránh những sai sót sơ đẳng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một tháng tựa như bóng câu qua cửa sổ.
Thiên Khải Quốc
Trong ngự thư phòng, Ninh Từ Viễn đứng ở dưới trướng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nói của hắn ta vang lên.
“Kể từ khi nàng xuất hiện ở Dư Châu phủ một lần, từ đó về sau không còn ai phát hiện tung tích của nàng nữa. Theo lời người chứng kiến, nàng có lẽ đã đến cổng thành để xác nhận lệnh truy nã có được bãi bỏ hay không.”
“Ở các phủ khác cũng có người nói đã nhìn thấy nhưng tin tức đều không chính xác.”
Ninh Từ Viễn lo lắng nhìn lên hoàng đế ngồi phía trên.
“Tiếp tục truy tìm.”
“Thần tuân chỉ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Ninh Từ Viễn rời đi, Công bộ Thượng thư vội vã tiến vào, ông vừa định hành lễ thì người ngồi trên đã cất lời.
“Việc nghiên cứu giấy trắng đã có kết quả chưa?”
Công bộ Thượng thư biết rằng thánh thượng muốn hỏi về việc này, trong lòng không khỏi bồn chồn: “Khởi bẩm bệ hạ, các thợ thủ công đã thử nhiều cách nhưng vẫn chưa đạt được độ trắng mịn như vậy. Thần đã yêu cầu bọn họ tăng cường nghiên cứu, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.”
“Không lâu nữa?” Giọng Lục Uyên trầm xuống, ngữ điệu bình thản: “Cho các ngươi một tháng, trong vòng một tháng phải hoàn thành.”
Dù biết rằng một tháng là thời gian rất khó để hoàn thành, nhưng Công bộ Thượng thư không dám nói "không", chỉ có thể cứng rắn đáp ứng.
“Thần tuân chỉ.”
Ở nơi khác, đã một tháng kể từ lần Đường Vãn rút máu xét nghiệm, sau khi nhận được thông báo từ Lâm Quyến nàng lại đến bệnh viện để tiếp tục xét nghiệm.
Lâm Quyến và Đường Vãn cùng bước đi trên hành lang, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của nàng: “Nếu lần này kết quả tốt thì em không cần lo lắng gì nữa.”
“Ừ.” Đường Vãn gật đầu, dường như cảm thấy có điều gì liền vội vàng nói với Lâm Quyến.
“Em đi nhà vệ sinh một chút, anh đừng đợi em, chút nữa em sẽ tự quay lại.”
Không đợi Lâm Quyến kịp mở lời, Đường Vãn đã vội vàng lao về phía nhà vệ sinh, nhưng khi nàng vừa rẽ qua góc đã liền biến mất không dấu vết.
Thiên Khải Quốc.
Đoàn nghi trượng của hoàng đế đang tiến về Từ Ninh cung, tất cả cung nữ, thái giám và thị vệ trên đường gặp đoàn nghi trượng đều vội quỳ xuống, cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn.
Trên kiệu, Lục Uyên nhắm mắt lại thư thái ngồi dựa lưng.
Bỗng nhiên, một tia sáng trắng lóe lên, một bóng người từ trên không trung đột ngột rơi xuống không hề báo trước và ngã thẳng vào lòng hoàng đế, thái giám khiêng kiệu chỉ cảm thấy vai mình đột nhiên nặng hơn.
Lục Uyên ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay.
Đường Vãn chỉ cảm thấy dưới thân mình vừa nóng vừa mềm, lại có chút cứng cáp. Khi nàng mở mắt ra, chiếc áo bào màu vàng sáng hiện lên trước mắt, trên đó là hoa văn hình rồng được chạm khắc tinh xảo, trong khoảnh khắc, trong đầu nàng "ầm" một tiếng như sét đánh ngang tai.
"Đệt thật!"
Vì quá kinh ngạc, nàng không tự chủ mà thốt ra một tiếng chửi thề tráng lệ.
Tiếng "Đệt thật" này như một công tắc mở ra, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ đoàn nghi trượng.
Thái giám khiêng kiệu ngơ ngác nhìn nàng rồi sau đó liền lộ vẻ ngộ ra, thảo nào kiệu lại nặng hơn, hóa ra trong lòng hoàng thượng có thêm một mỹ nhân.
Đức Phúc trợn tròn mắt.
Đây, đây, đây... yêu nữ này làm sao lại rơi vào lòng thánh thượng chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị vệ, thái giám và cung nữ trong đoàn nghi trượng ai nấy đều mở to mắt không tin nổi vào những gì mình thấy, thậm chí họ còn quên cả cung quy “không được nhìn thẳng vào thánh thượng”.
Đừng nói là họ ngạc nhiên, ngay cả Lục Uyên cũng ngẩn người ra trong hai giây, giây tiếp theo, khi tất cả mọi người vẫn còn đang sửng sốt, tay của hắn đã hướng về phía cổ của nàng.
Đường Vãn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, khi thấy tay của hắn đưa ra, nàng lập tức dùng hai tay ôm chặt lấy cổ mình.
Ngươi đừng hòng bóp cổ ta nữa!
Đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng của nàng long lanh như đang nói "Ngươi đừng mong giết được ta".
Trong tâm trí Đường Vãn không ngừng gọi thầm "trở về nhà", nhưng cái kỹ năng này dường như lại một lần nữa mất tác dụng. Không, chính xác hơn là nó lại đang trong thời gian chờ hồi chiêu, năng lượng chưa tích đủ.
Nàng không rõ cần phải mất bao lâu nó mới hồi phục, nhưng trong lòng cũng đoán được khoảng thời gian.
Việc nàng cần làm bây giờ chính là câu giờ, trong thời gian này phải bảo toàn mạng sống, không để vị hoàng đế này kết liễu mình.
“Á... này!”
Nàng vừa mở miệng thì tên cẩu hoàng đế liền nhét vào miệng nàng một viên gì đó, thứ ấy lập tức trôi xuống cổ họng.
"Khụ khụ khụ."
Đường Vãn ho sặc sụa, cố gắng đưa tay vào họng để móc thứ ấy ra nhưng vô ích.
Lục Uyên cũng không ngăn cản, chỉ bình thản nhìn nàng làm việc vô ích.
Vài phút sau, Đường Vãn ngừng móc họng, cơn ho kịch liệt khiến khóe mắt nàng rơm rớm nước, đôi mắt ầng ậc nước giận dữ nhìn hắn.
"Ngươi cho ta ăn thứ gì vậy?" Đường Vãn nghiến răng hét lên.
Mặc dù không biết đó là thứ gì nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp.
Đám người trong đoàn nghi trượng nghe thấy nữ thích khách nói những lời đại nghịch bất đạo đấy, ai nấy đều kinh ngạc trước sự bạo gan của nàng.
Nữ thích khách này thật sự là gan to bằng trời, dám dùng những từ như "ngươi" và "ta" để nói với hoàng đế, càng quan trọng hơn là nàng còn dám la hét với thánh thượng.
Lục Uyên cũng không để tâm đến cách xưng hô hay thái độ của nàng, nữ tử này ngay cả từ "cẩu hoàng đế" mà cũng nói thành thục, còn điều gì mà nàng không dám nói nữa chứ.
Giọng hắn bình thản, từng chữ một lạnh lùng thốt ra hai từ: "Độc dược."
Quả nhiên là vậy!
Đường Vãn hít một hơi sâu, thần thái tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu đầy khinh bỉ: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao, đừng đùa nữa, ngươi là một vị hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện mang theo độc dược bên mình. Ngươi lừa kẻ không biết thì còn được nhưng muốn dùng thủ đoạn ấy lừa ta thì ngươi quả là quá coi thường ta rồi."
Lục Uyên cười khẽ nhìn nữ tử kiêu ngạo trước mặt: "Không ngại thì cứ thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro