Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Ta Và Thánh Thư...
2024-09-29 21:58:35
“Chắc chắn là một tiểu quan trong tửu lầu nào đó.”
“Cô nương à, đừng úp mở nữa, rốt cuộc là tiểu quan của quán mới mở nào đây?” Một gã hán tử cường tráng mê nam sắc liền hỏi ngay.
“Với diện mạo thế này chắc chắn là đầu bài của quán mới mở, chỉ là thân hình này có phần quá cường tráng rồi.”
Có người chú ý đến điểm này, nhưng lại có người quan tâm điều khác.
“Ôi chao, bây giờ mấy quán quan tử mở cửa cũng dám ngang nhiên đến vậy sao?”
“Lại còn dám trèo lên nóc nhà của Cung Lầu, không sợ chủ Cung Lầu đến tìm gây phiền phức à?”
“Bức họa này vẽ đẹp thật, sống động như thật.”
“Không phải sao, nhìn mà xem, phía dưới của tiểu quan còn nhô ra rõ ràng, quả là tỉ mỉ đến từng chi tiết.”
“Ối dào, sao bức họa của ngươi lại khác với của ta? Chậc chậc, họa của ngươi vẫn đẹp hơn đấy.”
“Nhìn tiểu quan này là biết rất có khả năng rồi.”
Một vị thư sinh nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mà mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm liên tục: "Thế đạo suy vong, thế đạo suy vong!”
Lạc Thành Tri Phủ bước ra từ Cung Lầu đón nhận bức họa từ tay tiểu đồng, ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy nổi bật hình ảnh Thiên Khải Đế, sau khi cẩn thận quan sát dung mạo cùng thân hình của người trong họa, rất nhanh ông ta liền chú ý đến môi trường xung quanh: hồ tắm lớn, miệng nước chảy hình đầu rồng, trên thân cột có thể thấp thoáng nhìn thấy hoa văn hình rồng.
Hoa văn rồng, đầu rồng...
Trên đời này ai dám sử dụng hai thứ này, nếu không phải là người duy nhất - đương kim Thánh thượng.
Nhìn lại chủ nhân bức họa, tuổi tác cũng trạc đương kim Hoàng thượng.
Những dấu hiệu này gợi lên một khả năng đáng sợ trong lòng ông ta: Chủ nhân của bức họa này rất có thể chính là Hoàng thượng.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lạc Thành Tri Phủ mồ hôi lạnh chảy ròng, nghe thấy, nhìn thấy dân chúng xung quanh đang buông những lời ô uế về người trong bức họa, trong chốc lát cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Ông ta muốn bảo mọi người ngừng lại ngay, nhưng nghĩ đến việc nếu mình công khai tiết lộ rằng người trong họa là đương kim Hoàng thượng, chỉ e tính mạng của mình khó mà giữ nổi.
Những lời vừa đến cổ họng lập tức bị nuốt lại, ông ta giả vờ như chẳng biết gì.
Ngay lúc ấy, Đường Vãn trên nóc nhà cảm thấy mọi chuyện đã đủ lớn liền dùng một loại thiết bị khuếch âm để âm thanh khuếch tán ra xung quanh: “Đừng vội, ta bây giờ sẽ nói cho các ngươi biết người ở trên đó là ai.”
Tri phủ đại nhân nghe thấy thế lập tức toát mồ hôi lạnh, thấp giọng bảo hạ nhân: “Mau chạy đến nha môn, gọi Lâm bộ đầu dẫn người đến đây, nhanh lên.”
Hạ nhân nghe xong lập tức quay người rời đi.
Đường Vãn mỉm cười, tuyên bố: “Người này chính là đương kim Thánh thượng.”
Đám dân chúng đứng xem sững người lại, có kẻ bật cười lớn phản bác ngay lập tức.
“Cô nương, đừng có đùa với chúng ta, chỉ là một tiểu quan mà thôi, sao có thể là Thánh thượng được, nếu hắn là Hoàng thượng, làm sao ngươi dám ném bức họa khỏa thân của hắn ra như vậy?”
“Câu hỏi hay!” Đường Vãn nhìn về phía người đó mà cất lời: “Chư vị chi bằng xem qua, suy xét từ cảnh vật trong bức họa kia, cái hồ tắm kia vốn là hồ tắm chuyên dùng của bậc đế vương.”
Người phía dưới nghe vậy liền cúi đầu mà dò xét.
Trước đây, đại đa số đều chỉ chú mục đến Thiên Khải Đế mà không để ý cảnh nền bức họa, nay được nàng nhắc nhở, không lâu sau họ liền phát hiện ra sự khác biệt trong nền cảnh ấy.
“Kìa, vòi rồng phun nước từ đầu rồng.”
“Thật là một hồ tắm lớn.”
“Chẳng lẽ, quả thật đó chính là Thánh Thượng ư?!”
“Những cột đá khắc vân mây, vân rồng, đó chỉ có bậc vương công quý tộc mới được phép dùng.” Có kẻ tinh mắt bèn kêu lên kinh hãi.
Bách tính Lạc Thành vốn trước không tin nhưng chỉ trong khoảnh khắc này lại nửa tin nửa ngờ.
Đường Vãn lần nữa cất lời thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình: “Chư vị hẳn còn nhớ, hơn tháng trước thánh thượng đích thân hạ lệnh truy bắt một nữ tử, lúc ấy không ít người thắc mắc vì sao bệ hạ lại muốn truy bắt nàng ta, nay ta sẽ vì chư vị mà nói ra chân tướng sự tình.”
Nói rồi, Đường Vãn nhẹ nhàng gỡ bỏ khăn che mặt lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành trước mắt mọi người.
Phía dưới vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Có người nhận ra nàng, có kẻ thì bị nhan sắc của nàng làm cho chấn động, không ít nam tử không khỏi si mê.
“Thật là mỹ nhân tuyệt thế!”
“Có phải tiên nữ giáng trần chăng?”
“Ta nhận ra nàng, chính là người bị Thánh Thượng truy nã.”
“Nữ tử này còn đẹp hơn cả trong tranh trăm phần.”
“Làm sao trần gian lại có một nữ nhân dung mạo như tiên thế này.”
Nghe những lời tán tụng từ phía dưới, Đường Vãn thầm nghĩ ba giờ makeup cũng không uổng công, trước khi đến đây nàng đã cố ý trang điểm, vốn đã có sắc đẹp, qua lớp trang điểm tỉ mỉ lại càng thêm nổi bật gấp bội phần.
“Ta vì sao bị Thánh Thượng truy bắt, cũng bởi vì hắn dòm ngó nhan sắc của ta, ta không tuân theo, hắn bèn dùng thủ đoạn cường bức mà ép buộc ta. Trong lúc vô phương phản kháng, ta đã ghi lại cảnh hắn tắm sau hôm đó hòng dùng nó để uy hiếp, mong hắn buông tha.
Nhưng... hắn vẫn không chịu tha cho ta, vì thế hôm nay, ta chia sẻ bức họa này ra với chư vị.
Thà rằng ngọc nát còn hơn ngói lành, dù rằng cả đời sau có phải sống dưới sự truy đuổi không ngừng của hắn, ta cũng không hối hận về việc làm hôm nay.”
Toàn trường chấn động!
Bách tính vây quanh hết thảy đều kinh ngạc tột độ, quan phủ Lạc Thành đứng không vững mắt trợn trừng, miệng há hốc. Chúng nhân nhìn thấy nhan sắc khuynh thành, sắc nước hương trời, không một ai còn hoài nghi sự thật trong lời nói của nàng.
Bọn họ đều tin rằng Thiên Khải Đế chính là một vị quân vương mạnh mẽ, cưỡng đoạt.
Đường Vãn để ý thấy từ cuối phố đám quan binh đang tiến đến, nàng biết giờ phút này đã đến, lời cần nói, kịch cần diễn đều đã xong, cũng là lúc nên rời đi rồi.
“Chư vị, cáo biệt!”
Chớp mắt sau, người trên mái nhà liền biến mất như chưa từng xuất hiện, nếu không phải họ vẫn đang cầm trong tay bức họa hoặc cuốn tranh liên hoàn, e rằng bách tính còn nghĩ mình gặp quỷ giữa ban ngày.
Quần chúng im lặng trong chốc lát, tiếp đó bùng nổ tiếng hô kinh ngạc.
“Nàng biến mất rồi ư?”
“Các ngươi có thấy không, tiểu cô nương ấy đột nhiên biến mất giữa không trung rồi.”
“Ôi trời ơi! Người làm sao mà biến mất giữa hư không thế này.”
“Chắc chắn nàng là tiên nữ, chỉ có tiên nữ mới thi triển được pháp thuật thần kỳ ấy.”
“Đã xinh đẹp nhường này lại còn có pháp thuật thần bí khó lường, chắc chắn là tiên nữ.”
...
Quan binh tiến tới, dưới sự chỉ huy của quan phủ, họ bao vây bách tính, thu hồi bức họa của Thánh Thượng cùng những trang truyện liên hoàn vẽ trên giấy trắng.
Hai thứ này dính líu đến Thánh Thượng tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
Không thể không nói quan phủ Lạc Thành phản ứng cực kỳ mau lẹ.
Tuy rằng họ thu hồi phần lớn bức họa cùng truyện liên hoàn nhưng vẫn còn nhiều người đã kịp giấu đi, lén lút mang về cất giữ.
Đó chính là bức họa của Hoàng đế, lại là bức họa khỏa thân, hoàn toàn có thể coi là bảo vật gia truyền lưu giữ qua nhiều đời.
Chiều tối hôm ấy, một con ngựa chạy nhanh rời khỏi thành, trong lòng cầm theo bức thư của quan phủ cùng bức họa và truyện liên hoàn của nữ thích khách để lại.
Sáng hôm sau, tại thành Dự Châu cách đó bảy trăm dặm cũng tái diễn một màn tương tự khiến bách tính xôn xao bàn tán, quán trà, tửu quán và những nơi tụ họp đều rôm rả bàn luận về việc ấy.
Cảnh tượng như vậy, mỗi ngày lại tái diễn ở các châu phủ xa xôi khác, tất cả quan phủ liên quan đều toát mồ hôi lạnh.
“Cô nương à, đừng úp mở nữa, rốt cuộc là tiểu quan của quán mới mở nào đây?” Một gã hán tử cường tráng mê nam sắc liền hỏi ngay.
“Với diện mạo thế này chắc chắn là đầu bài của quán mới mở, chỉ là thân hình này có phần quá cường tráng rồi.”
Có người chú ý đến điểm này, nhưng lại có người quan tâm điều khác.
“Ôi chao, bây giờ mấy quán quan tử mở cửa cũng dám ngang nhiên đến vậy sao?”
“Lại còn dám trèo lên nóc nhà của Cung Lầu, không sợ chủ Cung Lầu đến tìm gây phiền phức à?”
“Bức họa này vẽ đẹp thật, sống động như thật.”
“Không phải sao, nhìn mà xem, phía dưới của tiểu quan còn nhô ra rõ ràng, quả là tỉ mỉ đến từng chi tiết.”
“Ối dào, sao bức họa của ngươi lại khác với của ta? Chậc chậc, họa của ngươi vẫn đẹp hơn đấy.”
“Nhìn tiểu quan này là biết rất có khả năng rồi.”
Một vị thư sinh nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mà mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm liên tục: "Thế đạo suy vong, thế đạo suy vong!”
Lạc Thành Tri Phủ bước ra từ Cung Lầu đón nhận bức họa từ tay tiểu đồng, ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy nổi bật hình ảnh Thiên Khải Đế, sau khi cẩn thận quan sát dung mạo cùng thân hình của người trong họa, rất nhanh ông ta liền chú ý đến môi trường xung quanh: hồ tắm lớn, miệng nước chảy hình đầu rồng, trên thân cột có thể thấp thoáng nhìn thấy hoa văn hình rồng.
Hoa văn rồng, đầu rồng...
Trên đời này ai dám sử dụng hai thứ này, nếu không phải là người duy nhất - đương kim Thánh thượng.
Nhìn lại chủ nhân bức họa, tuổi tác cũng trạc đương kim Hoàng thượng.
Những dấu hiệu này gợi lên một khả năng đáng sợ trong lòng ông ta: Chủ nhân của bức họa này rất có thể chính là Hoàng thượng.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lạc Thành Tri Phủ mồ hôi lạnh chảy ròng, nghe thấy, nhìn thấy dân chúng xung quanh đang buông những lời ô uế về người trong bức họa, trong chốc lát cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Ông ta muốn bảo mọi người ngừng lại ngay, nhưng nghĩ đến việc nếu mình công khai tiết lộ rằng người trong họa là đương kim Hoàng thượng, chỉ e tính mạng của mình khó mà giữ nổi.
Những lời vừa đến cổ họng lập tức bị nuốt lại, ông ta giả vờ như chẳng biết gì.
Ngay lúc ấy, Đường Vãn trên nóc nhà cảm thấy mọi chuyện đã đủ lớn liền dùng một loại thiết bị khuếch âm để âm thanh khuếch tán ra xung quanh: “Đừng vội, ta bây giờ sẽ nói cho các ngươi biết người ở trên đó là ai.”
Tri phủ đại nhân nghe thấy thế lập tức toát mồ hôi lạnh, thấp giọng bảo hạ nhân: “Mau chạy đến nha môn, gọi Lâm bộ đầu dẫn người đến đây, nhanh lên.”
Hạ nhân nghe xong lập tức quay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Vãn mỉm cười, tuyên bố: “Người này chính là đương kim Thánh thượng.”
Đám dân chúng đứng xem sững người lại, có kẻ bật cười lớn phản bác ngay lập tức.
“Cô nương, đừng có đùa với chúng ta, chỉ là một tiểu quan mà thôi, sao có thể là Thánh thượng được, nếu hắn là Hoàng thượng, làm sao ngươi dám ném bức họa khỏa thân của hắn ra như vậy?”
“Câu hỏi hay!” Đường Vãn nhìn về phía người đó mà cất lời: “Chư vị chi bằng xem qua, suy xét từ cảnh vật trong bức họa kia, cái hồ tắm kia vốn là hồ tắm chuyên dùng của bậc đế vương.”
Người phía dưới nghe vậy liền cúi đầu mà dò xét.
Trước đây, đại đa số đều chỉ chú mục đến Thiên Khải Đế mà không để ý cảnh nền bức họa, nay được nàng nhắc nhở, không lâu sau họ liền phát hiện ra sự khác biệt trong nền cảnh ấy.
“Kìa, vòi rồng phun nước từ đầu rồng.”
“Thật là một hồ tắm lớn.”
“Chẳng lẽ, quả thật đó chính là Thánh Thượng ư?!”
“Những cột đá khắc vân mây, vân rồng, đó chỉ có bậc vương công quý tộc mới được phép dùng.” Có kẻ tinh mắt bèn kêu lên kinh hãi.
Bách tính Lạc Thành vốn trước không tin nhưng chỉ trong khoảnh khắc này lại nửa tin nửa ngờ.
Đường Vãn lần nữa cất lời thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình: “Chư vị hẳn còn nhớ, hơn tháng trước thánh thượng đích thân hạ lệnh truy bắt một nữ tử, lúc ấy không ít người thắc mắc vì sao bệ hạ lại muốn truy bắt nàng ta, nay ta sẽ vì chư vị mà nói ra chân tướng sự tình.”
Nói rồi, Đường Vãn nhẹ nhàng gỡ bỏ khăn che mặt lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành trước mắt mọi người.
Phía dưới vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Có người nhận ra nàng, có kẻ thì bị nhan sắc của nàng làm cho chấn động, không ít nam tử không khỏi si mê.
“Thật là mỹ nhân tuyệt thế!”
“Có phải tiên nữ giáng trần chăng?”
“Ta nhận ra nàng, chính là người bị Thánh Thượng truy nã.”
“Nữ tử này còn đẹp hơn cả trong tranh trăm phần.”
“Làm sao trần gian lại có một nữ nhân dung mạo như tiên thế này.”
Nghe những lời tán tụng từ phía dưới, Đường Vãn thầm nghĩ ba giờ makeup cũng không uổng công, trước khi đến đây nàng đã cố ý trang điểm, vốn đã có sắc đẹp, qua lớp trang điểm tỉ mỉ lại càng thêm nổi bật gấp bội phần.
“Ta vì sao bị Thánh Thượng truy bắt, cũng bởi vì hắn dòm ngó nhan sắc của ta, ta không tuân theo, hắn bèn dùng thủ đoạn cường bức mà ép buộc ta. Trong lúc vô phương phản kháng, ta đã ghi lại cảnh hắn tắm sau hôm đó hòng dùng nó để uy hiếp, mong hắn buông tha.
Nhưng... hắn vẫn không chịu tha cho ta, vì thế hôm nay, ta chia sẻ bức họa này ra với chư vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thà rằng ngọc nát còn hơn ngói lành, dù rằng cả đời sau có phải sống dưới sự truy đuổi không ngừng của hắn, ta cũng không hối hận về việc làm hôm nay.”
Toàn trường chấn động!
Bách tính vây quanh hết thảy đều kinh ngạc tột độ, quan phủ Lạc Thành đứng không vững mắt trợn trừng, miệng há hốc. Chúng nhân nhìn thấy nhan sắc khuynh thành, sắc nước hương trời, không một ai còn hoài nghi sự thật trong lời nói của nàng.
Bọn họ đều tin rằng Thiên Khải Đế chính là một vị quân vương mạnh mẽ, cưỡng đoạt.
Đường Vãn để ý thấy từ cuối phố đám quan binh đang tiến đến, nàng biết giờ phút này đã đến, lời cần nói, kịch cần diễn đều đã xong, cũng là lúc nên rời đi rồi.
“Chư vị, cáo biệt!”
Chớp mắt sau, người trên mái nhà liền biến mất như chưa từng xuất hiện, nếu không phải họ vẫn đang cầm trong tay bức họa hoặc cuốn tranh liên hoàn, e rằng bách tính còn nghĩ mình gặp quỷ giữa ban ngày.
Quần chúng im lặng trong chốc lát, tiếp đó bùng nổ tiếng hô kinh ngạc.
“Nàng biến mất rồi ư?”
“Các ngươi có thấy không, tiểu cô nương ấy đột nhiên biến mất giữa không trung rồi.”
“Ôi trời ơi! Người làm sao mà biến mất giữa hư không thế này.”
“Chắc chắn nàng là tiên nữ, chỉ có tiên nữ mới thi triển được pháp thuật thần kỳ ấy.”
“Đã xinh đẹp nhường này lại còn có pháp thuật thần bí khó lường, chắc chắn là tiên nữ.”
...
Quan binh tiến tới, dưới sự chỉ huy của quan phủ, họ bao vây bách tính, thu hồi bức họa của Thánh Thượng cùng những trang truyện liên hoàn vẽ trên giấy trắng.
Hai thứ này dính líu đến Thánh Thượng tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
Không thể không nói quan phủ Lạc Thành phản ứng cực kỳ mau lẹ.
Tuy rằng họ thu hồi phần lớn bức họa cùng truyện liên hoàn nhưng vẫn còn nhiều người đã kịp giấu đi, lén lút mang về cất giữ.
Đó chính là bức họa của Hoàng đế, lại là bức họa khỏa thân, hoàn toàn có thể coi là bảo vật gia truyền lưu giữ qua nhiều đời.
Chiều tối hôm ấy, một con ngựa chạy nhanh rời khỏi thành, trong lòng cầm theo bức thư của quan phủ cùng bức họa và truyện liên hoàn của nữ thích khách để lại.
Sáng hôm sau, tại thành Dự Châu cách đó bảy trăm dặm cũng tái diễn một màn tương tự khiến bách tính xôn xao bàn tán, quán trà, tửu quán và những nơi tụ họp đều rôm rả bàn luận về việc ấy.
Cảnh tượng như vậy, mỗi ngày lại tái diễn ở các châu phủ xa xôi khác, tất cả quan phủ liên quan đều toát mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro